Thiên Mộng dùng máu của Huyền Dịch chân nhân để Chứng Đạo, trong lúc vô hình ở trong cơ thể ông ta đã góp nhặt một cỗ pháp tắc thiên địa chi lực ẩn chứa bên trong tái sinh cốt.
Một lần thức tỉnh liền bộc phát ra lực lượng kinh người như thế, trong tích tắc Huyền Dịch chân nhân liền đạt đến Phong Vương cảnh trung kỳ.
Đáng tiếc là hậu kình không đủ, nếu không phải vậy ông ta có thể trực tiếp đột phá Phong Vương cảnh hậu kỳ.
Phải biết huyết mạch của Huyền Dịch chân nhân đã được thiên địa tán thành, Chứng Đạo thành công, cho nên việc ông ta đột phá tu vi cơ hồ không bị bất luận hạn chế gì. Chỉ cần lực lượng đạt đến giới hạn thì ông ta liền có thể trực tiếp phá cảnh, so với ăn cơm uống nước còn đơn giản hơn.
Khả năng ngay cả Thiên Mộng cũng không nghĩ tới, trong lúc vô hình nàng đã giúp cho Huyền Dịch chân nhân một chuyện lớn như thế.
Cũng không đúng, nàng thân là cường giả Đại Đế cảnh thì làm thế nào có khả năng nghĩ không ra điểm này. Ngược lại là có chút kỳ quái, không biết là do nàng vô tình hay là cố ý.
Dù sao bất kể nói như thế nào thì Huyền Dịch chân nhân xem như đã kiếm lời. Ông ta chỉ ngồi trong nhà mà tiền từ trên trời rơi xuống đầu. Loại chuyện tốt này đi đâu mà tìm đây?
Khi Huyền Dịch chân nhân vừa mới đột phá, đám người còn chưa kịp chúc mừng thì bỗng nhiên kết giới của Tần Xuyên nổ ầm một tiếng, sau đó liền thấy một đạo hắc khí cuốn tới.
Đám người nhao nhao nhìn lại, chỉ thấy phía trên một mảnh trăm dặm Hoang Nguyên có lít nha lít nhít hung thú đang chạy như bay mà đến.
Khi những con hung thú kia di chuyển thì đại địa cũng bắt đầu chấn động, đất rung núi chuyển, có ảo giác như mây đen đè ép tường thành.
Hắc khí đầy trời, một cỗ khí tức tử vong cường hãn phô thiên cái địa bao phủ toàn bộ Tần Xuyên, bầu trời lập tức đen lại.
Dưới cỗ áp chế kinh khủng này, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, phảng phất như mình đang trải qua một trận tử vong, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.
Trên trời đột nhiên xuất hiện một sinh linh đến từ thế giới quỷ dị đưa mắt nhìn xuống. Nó giống như Thần Linh cao cao tại thượng xem chúng sinh là kiến hôi vậy.
Ầm!!!
Lại có một tiếng vang thật lớn, kết giới của Tần Xuyên nhận lấy đợt công kích thứ hai, trăm vạn hung thú dưới chân núi đã triển khai công kích.
Tại phía trên Thiên lĩnh, Tề Vô Hối nhìn thấy đám người bị thất kinh thì lập tức quát một tiếng: "Trấn định!"
Khi hắn gầm thét một tiếng, tất cả mọi người trong nháy mắt liền yên tĩnh trở lại.
Tề Vô Hối biểu lộ dị thường ngưng trọng nhìn về phía động phủ Ngọc Thanh.
Khi hắn nhìn thấy trên trời sinh linh quỷ dị kia vẫn như cũ đang nhìn chăm chú nơi này, hắn có thể cảm giác được khí tức Phong Vương cảnh kinh khủng đến từ đối phương.
Nếu như sinh linh quỷ dị kia xuất thủ, vậy kết giới của Tần Xuyên sợ là sẽ bị phá hủy trong khoảnh khắc.
Trong lòng Tề Vô Hối cũng đang cầu khẩn, hi vọng Diệp Thu sớm một chút giải quyết sự tình phía sau núi, còn điều hắn có thể làm bây giờ chỉ là tận hết khả năng trì hoãn thời gian.
Tề Vô Hối rút ra bảo kiếm, chỉ thiên hô to: "Chúng đệ tử nghe lệnh, mở ra Bổ Thiên đại trận."
Trong chốc lát, đệ tử bảy mạch cũng rút ra bảo kiếm, phát ra hào quang bảy sắc, bổ thiên đại trận lập tức được khởi động.
Nguyên bản kết giới của Tần Xuyên đã lung lay sắp đổ, nhưng dưới sự gia trì của bổ thiên đại trận có lực phòng ngự cường đại thì nó lại lần nữa vững chắc.
Tuy nhiên đây cũng chỉ là tạm thời, bởi vì sinh linh quỷ dị kia còn chưa có xuất thủ, nếu như nó xuất thủ thì thế cục sẽ có thể phát sinh cải biến.
"Vãi chưởng, trăm vạn hung thú không ngừng công kích kết giới, không bao lâu nữa đạo phòng tuyến này liền sẽ bị xông phá, chúng ta ngồi chờ chết còn không bằng chủ động xuất kích." Dương Vô Địch nắm trong tay hoả thương, nổi giận đùng đùng hô hào.
Mấy vị thủ tọa, trưởng lão của Bổ Thiên giáo cũng đã vận sức chờ phát động, chỉ là do Tề Vô Hối chưa cho phép nên bọn hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Không sai. Tề sư thúc, hãy để cho nhóm chúng ta giết ra ngoài đi." Có đệ tử cũng đã đỏ bừng hai mắt, đề nghị.
Nhưng hắn rất nhanh liền bị Tề Vô Hối quát trở về.
"Ngu ngốc! Dưới cục diện này mà chúng ta đi ra ngoài đó chính là một con đường chết. Ngươi có bao nhiêu cái mạng có thể tặng cho bọn chúng hả?"
"Hiện tại điều duy nhất mà chúng ta có thể làm chính là mượn nhờ lợi thế địa hình để cùng bọn chúng đánh phòng ngự, nhìn xem ai trước tiên gánh không được."
Không thể không nói Tề Vô Hối vẫn là rất thanh tỉnh, dù cho bây giờ cục diện đã hỗn loạn như thế mà hắn vẫn còn có thể ổn định lại tinh thần để phân tích chiến cuộc.