"Diệp sư đệ, nếu không ngươi đi ra ngoài trước xem sao, nơi này đã có nhóm chúng ta hộ pháp nên chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì. Đợi sư thúc xuất quan ngươi lại trở về cũng không muộn." Một tên trưởng lão đề nghị.
Hiện tại ngoài núi đang cần gấp một vị cường giả tọa trấn, mà Diệp Thu tất nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Đối với lời thúc giục này Diệp Thu cũng không để ý tới, mà hắn âm thầm suy tính trong lòng.
Lúc này tại ngoài núi, trăm vạn đại hung lại lần lại nữa công kích kết giới của Thiên lĩnh.
Nhìn xem kết giới không ngừng chấn động, lung lay sắp đổ mà tất cả mọi người đều vô cùng khẩn trương. Tuy nhiên còn tốt là kết giới tạm thời còn có thể thủ được một Thiên lĩnh.
Không biết qua bao lâu, đám hung thú đang hung mãnh tấn công bỗng nhiên dừng lại công kích, chậm rãi lui về sau.
Trông thấy một màn này, tất cả mọi người lập tức giật mình, cho là đám hung thú này cảm thấy không thể công phá được Thiên lĩnh của Tần Xuyên nên chuẩn bị đi vây công địa phương khác, ai nấy đều nới lỏng một hơi.
"Phù. . . Xem ra trận xung kích này chúng ta đã thuận lợi kháng qua."
Nhìn thấy đám hung thú phía dưới chậm chạp lui lại mà trong mọi người rất vui mừng.
Lúc này Tề Vô Hối đang đắc chí chuẩn bị công bố một cái cảm nghĩ vì quyết định anh minh thần võ vừa rồi của mình, bỗng nhiên tại chỗ sa mạc Hoang Nguyên phát ra một trận chấn động.
Ầm. . .
Ầm. . .
Ầm. . .
Mặt đất kịch liệt run rẩy, tất cả mọi người vừa mới buông lỏng tâm tình thì lại lần nữa căng thẳng lên.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Khi ai nấy vẫn còn đang mơ hồ, một con Thị Huyết Thú hai mắt đỏ bừng, toàn thân bốc lên huyết vụ lập tức nện từng bước chân nặng nề chậm rãi đi tới.
Ngay lúc nó xuất hiện thì tâm tình của tất cả mọi người ở đây trong nháy mắt liền chìm vào đáy cốc.
"Đây là . . Chí Tôn đại hung, Thị Huyết Thú."
"Làm sao có thể? Ngay cả Chí Tôn đại hung mà cũng bị quỷ dị khống chế ư?"
Đám người đều cảm thấy chấn kinh, vì con Thị Huyết Thú kia chính là Thượng Cổ di chủng, thực lực mười phần cường đại, có thực lực Chí Tôn cảnh sơ kỳ.
Theo lý thuyết mà nói đại hung có tu vi cỡ này thì linh trí đã tương đối mạnh mẽ, vậy làm sao nó lại bị quỷ dị ăn mòn được chứ?
Nguyên bản Tề Vô Hối còn có chút kích động nhỏ lúc hung thú rút lui, nhưng khi nhìn thấy con Thị Huyết Thú này thì biểu lộ của hắn trong nháy mắt liền khó chịu như ăn phải một cân phân vậy.
"Grào."
Chỉ nghe Thị Huyết Thú gào thét một tiếng kinh thiên làm cho đất rung núi chuyển.
Đám người phía trên Thiên lĩnh đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, như lâm đại địch mà nhìn xem Thị Huyết Thú.
Thị Huyết Thú gầm lên giận dữ, suýt chút nữa làm vỡ nát kết giới của Tần Xuyên. Cũng may là Tề Vô Hối đã kịp thời xuất thủ giúp vững chắc kết giới.
Nhưng một khi Thị Huyết Thú phát động công kích thì Tề Vô Hối căn bản không có cơ hội bận tâm kết giới.
"Xong, hiện tại ngay cả Chí Tôn đại hung cũng đã xuất hiện, xem ra chúng ta không có hi vọng rồi." Lúc này trong lòng đám người đều hiện ra câu nói này, nội tâm bọn họ đã triệt để tuyệt vọng.
Ngay sau đó bỗng nhiên có một đạo thân ảnh màu lam từ đại sơn của Bổ Thiên giáo chậm rãi hạ xuống, đứng thẳng nhìn chăm chú vào con Thị Huyết Thú kia.
Trên thân người tới toả ra hào quang lam sắc, thoáng hiện dáng người làm kinh diễm tất cả mọi người ở đây.
Ngàn vạn hào quang, phong hoa tuyệt đại.
Ngọc thủ của nàng nhẹ nhàng vung lên, một đạo khí kình trong nháy mắt liền bị đánh ra, đại địa nổ ầm một tiếng, bụi bặm cuốn lên vạn trượng.
"A. . ."
Đám người trông thấy một màn này thì lập tức hít sâu một hơi, vì nàng chỉ nhẹ nhàng đánh ra một chưởng mà lại có uy lực như thế.
Đợi hết thảy đều kết thúc, khi đám người thấy rõ bóng hình xinh đẹp bên trong hào quang lam sắc thì lập tức kinh hãi.
"Là Minh Nguyệt chân nhân sao?"
Thì ra người tới không phải là ai khác mà chính là thủ tọa của Thiên Thủy phong, Minh Nguyệt chân nhân.
Nàng một thân một mình đến đây đối mặt với Thị Huyết Thú, giúp Tề Vô Hối giảm đi áp lực.
Gặp Minh Nguyệt chân nhân xuất thủ, mọi người ở đây phảng phất như lại có một tia hi vọng.
Cảm thụ được khí tức đến từ Chí Tôn cảnh trung kỳ trên người nàng mà mọi người liền cuồng hỉ.
"Quá tốt rồi! Minh Nguyệt sư muội bây giờ đã là cường giả Chí Tôn cảnh trung kỳ, có nàng xuất thủ trấn áp Thị Huyết Thú thì nguy hiểm của Tần Xuyên liền có thể được giải quyết" Dương Vô Địch vỗ đùi, chỉ gọi một tiếng tốt.
Nhưng sự tình thật sự đơn giản như thế sao?
Tề Vô Hối không cho rằng như thế, ánh mắt hắn vẫn như cũ dừng lại trên thân sinh vật quỷ dị đứng trên chín tầng trời kia.
Nó vẫn không có xuất thủ mà giống như là đang xem một tuồng kịch và đang thưởng thức trận đồ sát này.