Chỉ nghe cự đầu quỷ dị cười lạnh, nói:
"Ha ha ha, có chút ý tứ. Tu sĩ nhân tộc, ngươi xác thực không tệ, coi như cũng có thực lực, nhưng cũng chỉ lần này mà thôi!"
"Vừa rồi bản tọa vô ý nên mới để cho ngươi may mắn làm được. Bắt đầu từ giờ khắc này bản tọa sẽ dùng hai cánh tay, ngươi chuẩn bị kỹ càng nghênh đón hắc ám đi."
Giọng nói ngạo mạn của cự đầu quỷ dị truyền đến, Diệp Thu có chút nhướng mày.
Tên này có ý tứ gì? Ta cũng chỉ xứng để cho hắn dùng hai cánh tay thôi sao?
"Sư đệ cẩn thận, gia hỏa này có thủ đoạn rất quỷ dị." Minh Nguyệt đi tới sau lưng Diệp Thu, nhỏ giọng dặn dò.
Diệp Thu cho nàng một nụ cười, rồi nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán nàng, an ủi: "Không sao, ta sẽ chơi đùa cùng hắn! Sư tỷ, ngươi đi về trước đi, nơi này đã có ta lo liệu rồi."
Nghe vậy nội tâm Minh Nguyệt liền cảm thấy ấm áp, trong lòng nàng cũng đã biết rõ thực lực của Diệp Thu.
Minh Nguyệt biết mình lưu lại nơi này sẽ chỉ là kẻ cản trở Diệp Thu, cho nên nàng dứt khoát trước hết quay trở về Thiên lĩnh.
Đợi Minh Nguyệt rời đi, Diệp Thu quay đầu lại cười lạnh nhìn xem tên cự đầu quỷ dị kia.
Lúc này cự đầu quỷ dị đang chậm rãi thôi động hai tay, trong chốc lát một cỗ hắc khí tràn ra đầy trời, khí tức chẳng lành trong khoảnh khắc đã bao lấy Diệp Thu.
"Ha ha ha, ngươi hãy chuẩn bị tâm lý trở thành nô bộc của ta đi."
Cự đầu quỷ dị đối với quỷ dị chi nguyên của mình có cực cao tự tin, dưới loại thủ đoạn này hắn căn bản không tin sẽ có người có thể bảo trì sự thanh tỉnh, chẳng mấy chốc sẽ bị thôn phệ và trở thành con rối quỷ dị cho hắn tùy ý điều khiển.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều chấn kinh.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao Diệp chân nhân không có tránh né? Ngài ấy rõ ràng có thể tránh được mà."
Đám người ở đây nhìn thấy mà choáng, trong lòng bọn họ đột nhiên có chút hoảng hốt.
Nếu như Diệp Thu bị quỷ dị thôn phệ và trở thành con rối quỷ dị rồi xoay người lại đánh bọn họ, vậy đây chẳng phải là song đao bạo kích sao?
Như này thì chúng ta còn làm sao đánh?
Xong xong xong!
Chỉ là một tên cự đầu quỷ dị mà đã khó đánh như vậy, nếu như Diệp Thu cũng bị hắc hoá thì bọn họ sẽ chết rất thê thảm.
Tại bên trong tiếng cười cuồng vọng của cự đầu quỷ dị, hắc khí không ngừng hướng về phía Diệp Thu mà đánh tới, đem hắn bao trùm lại hoàn toàn.
Khi tất cả mọi người đều coi là Diệp Thu đã bị ăn mòn, bỗng nhiên từ bên trong hắc vụ tản mát ra một cỗ hào quang sáng chói.
Cảnh tượng này giống như bên trong Hỗn Độn vẩn đục có một gốc thanh liên tịnh hóa hết thảy vẩn đục của thế gian, tồn tại vạn cổ trường thanh, sinh trưởng trong thế giới sinh mệnh.
"Chuyện này. . . Làm sao có thể?" Trông thấy một màn này, cự đầu quỷ dị trong nháy mắt lộ ra vẻ hốt hoảng, thốt lên.
Chỉ thấy Diệp Thu chậm rãi đi ra hắc vụ, hắn cười mà giống như không cười nhìn xem cự đầu quỷ dị, sau đó dùng giọng điệu phi thường bình thản, nói.
"Quỷ dị chi nguyên sao? Ừm. . . Xem ra cũng không làm được cái lông gì."
"Ngươi rất kinh ngạc phải không?"
"Ngươi kinh ngạc vì tín ngưỡng trong lòng ngươi không thể tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào đối với ta chứ gì?"
Diệp Thu từng bước một đi lên trời, cười lạnh nhìn xem cự đầu quỷ dị đang biểu lộ vẻ không thể tin nổi.
"Không có khả năng. Vì sao quỷ dị chi nguyên của ta không có tác dụng đối với ngươi?" Cự đầu quỷ dị trước đó còn đang biểu lộ sự khinh thị, bây giờ vẻ mặt hắn lập tức trở nên ngưng kết, hỏi.
Hắn không thể tin được đây là sự thực, vì đây chính là bản nguyên chi lực rất cường đại trong thế giới của bọn hắn, có khả năng mê hoặc nhân tâm.
Lúc nãy cự đầu quỷ dị đã toàn lực phát động quỷ dị chi nguyên và dễ dàng thôn phệ Diệp Thu. Nhưng Diệp Thu chẳng những không có bị ăn mòn, mà hắn vậy mà còn không chịu đến một điểm ảnh hưởng.
Chỉ một hồi mà thế cục đã vô cùng tương phản, cự đầu quỷ dị từ tâm thái cao cao tại thượng lập tức chuyển thành tâm thái bối rối, bàng hoàng thất thố.
Nguyên nhân chủ yếu của chuyện này đều bởi vì một gốc Hỗn Độn Thanh Liên trên tay Diệp Thu.
Đây là thứ có thể tịnh hóa hết thảy vẩn đục của thế gian, nó vốn là trưởng thành từ trong hắc ám thì nó làm sao có thể e ngại hắc ám được.