Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 543 - Chương 543 - Nàng Đã Đột Phá Rồi Sao?

Chương 543 - Nàng Đã Đột Phá Rồi Sao?
Chương 543 - Nàng Đã Đột Phá Rồi Sao?

Thanh Diệu đạo nhân mang theo Lục Ngôn đi lên Thiên lĩnh.

Khi trông thấy Diệp Thu đứng phía trên Thiên lĩnh, nội tâm hai người bọn hắn mười phần phức tạp, đón đầu thi lễ.

"Chí Tôn điện, Thanh Diệu. . ."

"Lục Ngôn. . ."

"Bái kiến Diệp chân nhân!"

Người đang đứng trước mặt bọn hắn chính là Đông Hoang đệ nhất nhân hiện nay ai cũng biết, và người này cũng đã nhiều lần đánh bại Chí Tôn điện của bọn hắn, cho nên bọn hắn thật sự kính sợ phát ra từ nội tâm, không còn dám có vọng tưởng gì.

"Ừm, không cần đa lễ." Diệp Thu chỉ nhàn nhạt nhìn bọn hắn một cái rồi không để ý, nói

Chuyện sinh tử của hai người này Diệp Thu không muốn quan tâm, thứ hắn xem trọng chính là Thanh Diệu đạo nhân lại có thể vì đồ đệ mà không tiếc lấy cái chết để tạ tội, do vậy hắn mới mở miệng cho bọn hắn tiến vào.

"Đa tạ chân nhân."

Gặp Diệp Thu không có so đo bọn hắn đã làm ra sai lầm trước đây thì bọn hắn người liền nới lỏng một hơi.

Nghĩ lại cũng đúng, Diệp Thu là đại nhân vật như vậy thì nào có thời gian cùng đám tiểu nhân vật như bọn hắn so đo. Chuyện sinh tử của bọn hắn cũng chỉ là một câu nói của Diệp Thu mà thôi.

Trong lòng hai thầy trò Lục Ngôn cũng là vô cùng kính nể Diệp Thu vì hắn có thể không kể hiềm khích lúc trước mà buông tha bọn hắn.

Nhìn về phía Lâm Thanh Trúc đứng bên cạnh Diệp Thu, Lục Ngôn cảm thấy nội tâm đắng chát không thôi. Hắn thân là thiên kiêu đương thời, vào lúc Lâm Thanh Trúc chưa xuất đạo thì hắn chưa bại một lần, nhưng sau khi Lâm Thanh Trúc đằng không xuất thế thì hắn tuần tự hai lần thua ở trong tay nàng, cỗ ngạo khí trong lòng hắn bây giờ đã không còn sót lại chút gì.

"Lâm cô nương, đã lâu không gặp." Lục Ngôn cẩn thận nghiêm túc lên tiếng chào hỏi, Lâm Thanh Trúc chỉ là gật đầu chứ cũng không để ý đến hắn.

Lục Ngôn cũng minh bạch cái gì mà cúi đầu không nói, hắn bỗng nhiên cảm giác được trên thân Lâm Thanh Trúc toả ra khí tức Thần Tàng cảnh mà ngây ngẩn cả người.

"Cái này. . ."

"Nàng đã đột phá Thần Tàng cảnh rồi sao?"

Lục Ngôn không dám tin, bởi vì hắn từ đại hội luận đạo tại Vân Đỉnh sơn trở về thì luôn một mực khổ tu, nhưng đến nay hắn vẫn chưa thể đột phá Thần Tàng cảnh.

Ngay cả Hạc Vô Song của thánh địa Thiên Trì mà bây giờ cũng chưa đột phá Thần Tàng cảnh, còn Lâm Thanh Trúc vậy mà đã đột phá rồi?

Đây chẳng phải là nói nàng chính là người thứ nhất đạt tới Thần Tàng cảnh trong thế hệ bọn hắn sao?

Lúc này Lục Ngôn đã triệt để chấn kinh.

Sao nàng có thể làm được?

Mang theo kinh ngạc cùng không hiểu, Lục Ngôn mở miệng hỏi: "Lâm cô nương, từ khi nào ngươi đã đột phá Thần Tàng cảnh?"

"Cái gì?!!" Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây lập tức nhìn lại.

Lúc trước cục diện quá hỗn loạn nên cũng không có người chú ý Lâm Thanh Trúc tồn tại, tâm tư đều đặt ở ngoài núi. Bây giờ nghe Lục Ngôn lên tiếng hỏi như vậy thì ai ai cũng đều kinh ngạc.

Lâm Thanh Trúc vậy mà đã đột phá Thần Tàng cảnh ư?

Chuyện này làm sao có thể? Nàng mới bao nhiêu tuổi a?

Đám người cẩn thận cảm thụ một phen, quả nhiên bọn hắn có thể cảm giác được rõ ràng trên thân Lâm Thanh Trúc có một cỗ khí tức Thần Tàng cảnh không bị nàng nội liễm.

Tất cả mọi người lập tức kinh hãi.

"Tía má ơi! Nàng vậy mà thật sự phá Thần Tàng cảnh!"

Ngay cả Liễu Thanh Phong đứng một bên cũng mê man. Nguyên bản hắn cũng đã đạt tới điều kiện phá cảnh, chỉ là đoạn thời gian này do bận quá cho nên hắn căn bản không có thời gian tu luyện. Ngược lại đã cho Lâm Thanh Trúc cơ hội vượt qua hắn.

Ta chủ quan a!

Nhìn xem đám người biểu tình khiếp sợ, Lâm Thanh Trúc mang vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, hỏi: "Thần Tàng cảnh rất khó đột phá sao? Không phải có chân tay là sẽ đột phá được ư?"

Lời này vừa nói ra, toàn trường liền lặng ngắt như tờ.

Phụt. . .

Nghe thấy áo bông nhỏ của mình chững chạc đàng hoàng nói mê sảng như thế, chính Diệp Thu cũng phải phì cười.

Không hổ là áo bông nhỏ của vi sư, ngươi đã học được chân truyền của ta rồi, ngày cả phong cách trang bức mà ngươi đều làm được rất giống ta!

"Vãi lồng!" Tề Vô Hối đứng bên cạnh lập tức gọi thẳng Lâm Thanh Trúc đúng là người trong nghề.

Thì ra trang bức còn có thể giả bộ như vậy a. Ta đã học được.

Lâm Thanh Trúc nói một câu như vậy liền trực tiếp để cho Lục Ngôn oán giận á khẩu không trả lời được.

Cái gì mà có chân tay là làm được chứ?

Chẳng lẽ ta không có chân tay sao?

Lục Ngôn thật sự bị đả kích mà tự giễu mình là phế vật.

"Sớm tại một tháng trước ta đã đột phá Thần Tàng cảnh, bây giờ cũng đã miễn cưỡng đạt đến nhị phẩm." Lâm Thanh Trúc lại lần nữa hững hờ, nói.

"A. . . Nàng đã là Thần Tàng nhị phẩm rồi sao?"

Tất cả mọi người ở đây lập tức chấn kinh, bởi vì từ đại hội luận đạo tại Vân đỉnh sơn đến bây giờ mới trôi qua không bao lâu mà nàng đã đạt tới Thần Tàng nhị phẩm.

Bình Luận (0)
Comment