Diệp Thu nhẹ nhàng nhảy lên, một bước liền bay lên trời. Lưu Tiên y theo gió bồng bềnh, tiên uẩn vô hạn.
Diệp Thu lúc này giống như một vị Trích Tiên lạc xuống nhân gian, xuất trần tuyệt thế.
Nhìn xem Diệp Thu một bước bay lên trời, tất cả mọi người ngước đầu nhìn theo mà nội tâm kích động không gì sánh được.
"Mau nhìn! Diệp chân nhân bay lên trời rồi!"
"Trận chiến này liên quan đến tính mệnh của trăm vạn người dân Tần Xuyên, cho nên Diệp chân nhân nhất định phải đứng vững a."
Tất cả mọi người đều lệ nóng doanh tròng, cầu nguyện phát ra từ nội tâm,.
Bây giờ thế cục đã đến tình trạng này thì bọn hắn đã không có bất luận chỗ dựa vào nào khác. Nếu như Diệp Thu thất bại thì cũng liền mang ý nghĩa bọn hắn sẽ đối mặt với một trận đại đồ sát.
Tất cả mọi người đang vô cùng khẩn trương, hô hấp cũng trở nên khó khăn. Khi nhìn thấy Diệp Thu xuất động thì nhịp tim ai nấy cũng bắt đầu gia tăng tốc độ.
Lúc này chỉ thấy Diệp Thu vung lên cánh tay, trong chốc lát khí tức kinh khủng bộc phát ra, để cho Triều Lạc có cảm giác bị uy hiếp mà trong lòng dâng lên sự cảnh giác.
Diệp Thu cách không đối mặt với Triều Lạc, biểu tình của hắn mang ý cười thâm sâu, nói:
"Các ngươi chỉ là một đám sinh vật dơ bẩn trong thế giới vẩn đục mà cũng dám tự xưng là Thần Linh sao?"
"Tên Triều Phong trong miệng ngươi đúng là đã bị ta giết chết."
"Làm sao? Ngươi muốn báo thù cho hắn à?"
Diệp Thu bạo phát kiếm ý, Triều Lạc thần hồn chấn động, có cảm giác tử vong nhìn thẳng.
Triều Lạc cảm nhận được Diệp Thu rất mạnh, có lẽ Triều Tịch đã nói đúng, người có thể giết chết Triều Phong tuyệt đối không đơn giản như hắn tưởng tượng.
Triều Lạc có chút hối hận nhưng hắn đều đã thổi phồng chính mình và đằng sau lưng hắn là một đám đồng liêu đang nhìn xem, nếu như hắn nhận sợ thì chẳng phải là muốn nói cho bọn hắn rằng Triều Lạc hắn không làm được rồi sao?
"Hừ, tiểu tử cuồng vọng!"
"Sâu kiến thủy chung là sâu kiến, ngươi dám cả gan giết đại tướng tiên phong của chúng ta thì hôm nay ta sẽ bắt ngươi đền mạng."
Sau khi lạnh lùng nói ra, Triều Lạc căn bản không muốn nói nhảm mà trong nháy mắt liền thi triển đại thủ đoạn. Một cái hắc ám cự thủ từ phía trên Thiên Uyên duỗi xuống thẳng tắp chụp về phía Diệp Thu.
Chỉ trong giây lát không gian áp chế đã đánh tới, cầm cố lại hết thảy hành động của Diệp Thu.
Đối mặt Triều Lạc dẫn đầu công kích, Diệp Thu không làm bất kỳ kháng cự nào, ngược lại hắn còn tỏ vẻ khiêu khích nhìn về phía sáu tên cự đầu quỷ dị còn lại cách đó không xa.
"Sâu kiến sao? Một đám Phong Vương cảnh hậu kỳ nho nhỏ như ngươi mà cũng dám ở trước mặt ta múa rìu qua mắt thợ à? Bảy người các ngươi cùng lên hết đi!" Diệp Thu cuồng vọng cười nói.
Sau đó hắn lập tức bộc phát khí thế, trong chốc lát kiếm ý như mưa giông gió bão liền chấn nhiếp lên trời cao.
"Cái gì?!!"
Sáu tên cự đầu quỷ dị đang quan chiến phía sau lập tức kinh hãi, bởi vì cỗ kiếm ý này của Diệp Thu cũng không phải hướng về phía Triều Lạc mà là hướng về phía bọn hắn.
"Quả là một tiểu tử cuồng vọng, hắn dám đồng thời đối mặt với bảy người chúng ta sao? Hơn nữa còn có dũng khí chủ động tiến công."
Lục vương trong nháy mắt liền giận dữ, bọn hắn vốn muốn cho Triều Lạc đi trước thăm dò Diệp Thu để xem hắn có thủ đoạn gì, nhưng càng nhiều hơn chính là tâm tình xem trò vui.
Dù sao lòng kiêu ngạo trong nội tâm bọn hắn từ đầu đến cuối cũng không cho rằng Diệp Thu có thể uy hiếp được bọn hắn.
Bọn hắn cũng chưa từng đem Diệp Thu để vào mắt, nhưng bọn hắn nào có thể nghĩ tới Diệp Thu vậy mà cũng không đem bọn hắn để vào mắt.
Lục vương lập tức bị lửa giận công tâm, bọn hắn thân là cự đầu Phong Vương cảnh và suốt mấy ngàn năm qua chưa khi nào nhận lấy loại khinh thị này.
Đừng nói là bọn hắn nổi giận, ngay cả Triều Lạc lúc này càng là giận dữ không thôi tâm, tiếp cận với sự cuồng bạo.
Bởi vì hắn vốn cho rằng Diệp Thu sẽ nhìn thẳng vào hắn mà xuất ra bản lĩnh thật sự để giao chiến. Nhưng hắn không ngờ Diệp Thu lại cuồng vọng đến mức không chỉ không để ý đến công kích của hắn, mà ngược lại còn trực tiếp phát động kiếm ý đem đám Lục vương cũng cuốn vào.
Mẹ nó. Không phải hắn xem thường ta mà căn bản là hắn không nhìn thấy ta a!
"Sâu kiến, quỳ xuống cho bản vương!" Triều Lạc nổi giận quát to.
Trong nháy mắt hắn liền phát ra toàn lực, một cỗ khí thế càng khủng bố hơn trấn áp về phía Diệp Thu.
Lực lượng cường đại chấn cho cửu thiên phải run rẩy, tất cả mọi người đang vây xem đều ngừng thở, không dám chớp mắt một cái.
Chẳng ai ngờ rằng Diệp Thu sẽ làm ra loại chuyện điên cuồng như vậy. Hắn không hề có chút lo lắng gì sao?
Lúc này một cái hắc ám cự thủ đã duỗi đến, tại thời khắc nó sắp bắt được Diệp Thu thì bỗng nhiên. . .
Xoẹt!!!
Chỉ nghe một tiếng lưỡi đao rời khỏi vỏ vang lên chấn động nhân tâm, đám người liền hoàn hồn nhìn lại.
Bọn họ nhìn thấy cái hắc ám cự thủ kia trong khoảnh khắc đã bị chém phá thành mảnh nhỏ, mà trước mặt Diệp Thu đang trôi lơ lửng Tru Tiên kiếm, tản ra lệ khí băng lãnh, sát khí ngút trời.
"Đây là. . . Tiên kiếm!"
"Chuyện này sao có thể!"
Tại thời điểm Tru Tiên kiếm vừa hiện thân, Triều Lạc lập tức luống cuống. Hắn nhìn xem tay mình bị chém đứt mà ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Ta vậy mà lại dễ dàng bị hắn chém rụng một tay?
Ta chính là cường giả Phong Vương cảnh hậu kỳ, chỉ cách đỉnh phong một bước xa, vậy ta làm sao lại không thể chịu được một kích như thế chứ?