Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 55 - Chương 55 - Tư Chất Đại Đế

Chương 55 - Tư Chất Đại Đế
Chương 55 - Tư Chất Đại Đế

Thấy Diệp Thu biểu tình bình thản như thế mà Triệu Uyển Nhi nghi hoặc hỏi: “Sư tôn, ngài không tức giận sao?”

Nàng đã như vậy rồi thì tại sao Diệp Thu còn trách nàng nữa chứ?

Diệp Thu hỏi ngược lại:

“Tại sao ta phải tức giận ngươi? Vi sư chưa bao giờ hỏi đến việc riêng của các ngươi, nếu các ngươi muốn nói thì sẽ chủ động nói ra.”

“Ta thu đồ đệ cũng không nhìn xem thân thế đối phương, hay đối phương đã từng trải qua cái gì, mà chỉ bằng duyên phận.”

“Nếu như duyên phận đến thì cho dù đối phương trên đời đều có địch thì ta cũng không quan tâm?”

“Ta chỉ biết đó là đồ đệ của ta, vô luận người đó đã từng làm ra chuyện thương thiên hại lý gì thì đó cũng là đồ nhi của ta, chỉ có ta mới có thể quản giáo, còn những người khác thì không được.”

Lời nói của Diệp Thu khí phách như thế để cho nội tâm Triệu Uyển Nhi nhất thời bị chấn động, trong lòng nàng ấm áp như ánh nắng mùa xuân.

Gặp được 1 vị sư tôn như vậy thì làm sao có thể không khiến cho lòng người sinh ra hảo cảm chứ?

A...... Ta tràn đầy cảm giác an toàn, ấm áp! Thật là thích!

Trái tim Triệu Uyển Nhi đập lên thình thịch, chỉ vài câu nói của Dệp Thu mà đã làm cho nàng khó có thể chống cự.

Triệu Uyển Nhi trầm tư một lát và tựa như nghĩ tới chính mình còn có giấu diếm nên hổ thẹn cúi đầu, nói: “Sư tôn, đồ nhi biết sai rồi, về sau đồ nhi sẽ không bao giờ giấu diếm sư tôn nữa.”

Diệp Thu nhìn nàng cúi đầu nhận sai nhưng không có an ủi mà chỉ bình thản nói.

“Lúc sư tỷ ngươi nhập môn thì ta đã nói với nàng rằng, Tử Hà nhất mạch của ta có một truyền thống tốt đẹp, đó chính là đúng nhận sai cãi, biết sai biết sửa nhưng không nhận sai.”

“Truyền thống này là do sư tổ của các ngươi truyền lại cho ta, sau này các ngươi cũng phải truyền lại cho thế hệ sau.”

“Vi sư về sau sẽ không muốn lại nghe thấy các ngươi nhận sai, cho dù các ngươi thật sự sai lầm thì có đánh chết cũng không nhận.”

Triệu Uyển Nhi che miệng cười một tiếng, câu nói phía trước nàng còn cảm động đến muốn khóc, nhưng câu nói tiếp theo thì thiếu chút nữa chọc cười nàng.

"Đúng nhận sai cãi, biết sai biết sửa nhưng không nhận sai sao?"

"Ý của sư tôn chính là bảo đệ tử mạnh miệng ư?"

Triệu Uyển Nhi đột nhiên có chút tò mò vị sư tổ chưa từng gặp kia đã từng có loại phong thái như thế nào mà lại có thể nói ra được những lời này.

Diệp Thu nói: “Đúng vậy!”

“Vâng, sư tôn, đệ tử sẽ nhớ kỹ.” Triệu Uyển Nhi gật đầu đáp.

Sư tôn đối xử với nàng tốt như vậy thì nàng sẽ không thể tiếp tục giấu diếm nữa.

“Sư tôn, kỳ thật đệ tử chính là hoàng thất công chúa của vương triều Ly Dương. Mẫu thân ta chết sớm, từ nhỏ đã bị phụ hoàng xem như công cụ thông gia để kết thân cùng với hoàng tử của vương triều Hãn Hải.”

“Từ lâu đệ tử đã bị nhồi nhét ý nghĩ này, nhưng ta không muốn trở thành công cụ mưu lợi quyền uy của người khác, bởi vì kết hôn với một người không có cảm xúc thì ta không chịu được nên đã bỏ trốn.”

“Sư tôn đối với Uyển nhi rất tốt, trong lòng Uyển nhi rất cảm động, chỉ là hiện tại… người của Thiên Ba phủ đã truy lùng ta khắp đại lục rồi.”

“Nếu như bọn họ đuổi tới thì chỉ sợ Uyển Nhi sẽ phải cáo biệt sư tôn thôi.”

Nói đến đây mà vẻ mặt Triệu Uyển Nhi liền trở nên ủ rũ, vì nàng không muốn trở về và lại càng không muốn rời bỏ Diệp Thu.

Nàng thật vất vả mới kiếm được một vị sư tôn chân tình như Diệp Thu, nếu cứ như vậy mất đi thì cả đời nàng đều là sự tiếc nuối.

Diệp Thu dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt nàng và an ủi nói: “Yên tâm! Có vi sư ở đây thì ai cũng không thể mang ngươi về.”

Triệu Uyển Nhi kinh ngạc ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy ánh mắt Diệp Thu tràn ngập sự kiên định.

Nàng liền nở nụ cười, nụ cười này như gió xuân, làm ấm áp tâm hồn.

Nàng quyến rũ động lòng người, cười lên phi thường đẹp đẽ, làm cho người ta nhịn không được mà muốn ôm nàng vào lòng.

"Vâng, về sau đệ tử chỉ nghe sư tôn. Sư tôn bảo ta làm cái gì thì ta sẽ làm cái đó." Triệu Uyển Nhi ôn nhu cười nói, nàng nhìn Diệp Thu mà trong ánh mắt tràn đầy tình yêu, nàng đã động tâm.

Sư tôn trẻ tuổi lại đẹp trai này làm cho nàng lần đầu tiên có cảm giác an toàn mãnh liệt đến như vậy.

Dù cho nàng cuối cùng vẫn sẽ bị người của Thiên Ba phủ mang về nhưng nàng cũng không có tiếc nuối.

“Được rồi, đừng khóc, chỉ cần vi sư còn sống một ngày thì sẽ không có người dám ép buộc các ngươi làm chuyện mà các ngươi không muốn làm. Vi sư sẽ vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cố nhất của các ngươi.” Diệp Thu nhẹ nhàng nói.

Ánh mắt hắn nhìn về phía phương xa vì lại có thêm một phần trách nhiệm nặng nề.

Thiên Ba phủ sao?

Diệp Thu đại khái đã hiểu rõ một chút, đây là một tổ chức cường đại của vương triều Ly Dương, ý nghĩa tồn tại của nó chính là để xử lý một số chuyện mà vương triều khó ra mặt giải quyết.

Ở Đông Hoang, Thiên Ba phủ có lực uy hiếp cực cao, nhưng loại lực uy hiếp này ở trước mặt Diệp Thu không đáng giá nhắc tới.

Bình Luận (0)
Comment