Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 551 - Chương 551 - Toàn Lực Chặn Đánh Hung Linh

Chương 551 - Toàn Lực Chặn Đánh Hung Linh
Chương 551 - Toàn Lực Chặn Đánh Hung Linh

Trong lúc tất cả mọi người đem hết toàn lực cũng không cách nào ngăn cản, tại thời điểm tuyệt vọng bỗng nhiên có mấy trăm đạo hào quang từ đỉnh núi Bổ Thiên giáo bay xuống, thuần một sắc trang phục trưởng lão của Bổ Thiên giáo rơi vào phía trên Thiên lĩnh.

Đám người lập tức mừng rỡ, biết rõ thời khắc mấu chốt này Bổ Thiên giáo rốt cục đã thả ra toàn bộ át chủ bài.

"Mọi người thêm chút sức, chư vị trưởng lão của Bổ Thiên giáo đã đến, chúng ta tuyệt đối có thể giữ vững kết giới." Có người cổ vũ tinh thần hô lên.

Chỉ thấy trên trời lại có một đạo hào quang lấp lóe, đám người lại vui mừng ngẩng đầu, đó là một vị lão giả tóc trắng bạc phơ, tiên phong đạo cốt, chậm rãi rơi vào trên đỉnh Thiên lĩnh.

Ông ta chỉ nhẹ nhàng phất đạo bào, một cỗ Phong Vương cảnh chi lực trong chốc lát bộc phát ra, nguyên bản kết giới tiếp cận với sụp đổ trong nháy mắt đã vững chắc lại.

"Đáo là sư thúc tổ!" Đám đệ tử của Bổ Thiên giáo gặp lão giả kia đến thì trong nháy mắt liền mừng rỡ, nội tâm vô cùng kích động.

"Huyền Dịch!" Tại bên trong Vô Tuyệt thần điện, Thiên Mộng đang mang bộ dáng xem kịch vui thì lập tức thay đổi sắc mặt khi nhìn thấy lão giả tóc trắng kia.

Nàng thu hồi vẻ mặt lạnh nhạt lúc trước, trong mắt hiện lên một tia hận ý, mà bên trong hận ý lại pha tạp một điểm tình cảm phức tạp.

"Ngươi rốt cục đã chịu xuất hiện rồi sao?" Thiên Mộng dùng ngữ khí lạnh lùng nói.

Nàng đợi lâu như vậy chính là muốn đợi Huyền Dịch hiện thân. Nàng biết rõ Huyền Dịch đang trốn tránh, cho nên cũng không có vội vàng ra tay với Bổ Thiên giáo, vì nàng muốn cho ông ta một chút thời gian.

Bây giờ gặp Huyền Dịch rốt cục đi ra, trên mặt Thiên Mộng lập tức hiện ra vẻ tươi cười.

Lúc này tại phía trên Thiên lĩnh, Huyền Dịch một tay trấn áp mấy vạn hung linh, sau đó ngẩng đầu nhìn xem chiến đấu trên trời và cho Diệp Thu một cái ánh mắt yên tâm.

Ông ta xoay người lại nhàn nhạt, nói: "Đi thôi!"

Trong nháy mắt, mấy trăm tên trưởng lão sau lưng Huyền Dịch đều đồng thời phát lực, kết giới sắp sụp đổ kia lại lần nữa vững vàng.

Lúc này nguy hiểm của Tần Xuyên đã coi như là tạm thời hóa giải, những hung linh kia gặp Huyền Dịch ở đây thì cũng không dám tùy tiện công kích mà tán đi về các nơi khác của Đông Hoang.

Trông thấy một màn này, Mạnh Thiên Chính từ trên núi chậm rãi bay xuống, lãnh đạm nói: "Các đệ tử nghe lệnh, mở ra kết giới tru ma! Tuyệt đối không thể để cho những hung linh tán đi khuếch tán ra xung quanh, chuyện này đối với các thánh địa và vương triều còn đang phòng thủ tuyệt đối là một sự đả kích mang tính hủy diệt.

Mạnh Thiên Chính vừa nói ra lời này thì hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh trở lại.

"Cái gì? Mở ra kết giới ra ngoài chém giết sao?"

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, ngay cả Tề Vô Hối cũng có chút không thể tưởng tượng nổi nên hỏi: "Chưởng giáo sư huynh, ngươi chắc chắn chứ?"

Mạnh Thiên Chính nhìn xem hắn, phi thường nghiêm túc nói ra: "Những hung linh này tàn nhẫn đến cực hạn, một khi bọn chúng rời khỏi nơi này thì sẽ triệt để mất đi khống chế. Chuyện này đối với toàn bộ Đông Hoang mà nói tuyệt đối là sự hủy diệt. Nếu như nhất định phải có ai đến tiếp nhận chuyện này thì sẽ do Bổ Thiên giáo chúng ta tới làm! Giết chúng cho ta!”

Nghe vậy Tề Vô Hối lập tức minh bạch, Mạnh Thiên Chính tâm ý đã định nên hắn thuyết phục không được mà chỉ có thể ủng hộ.

Các thủ tọa còn lại cũng là nhao nhao biểu thị tán đồng. Chỉ một câu hiệu lệnh này mà tất cả mọi người trên dưới Thiên lĩnh trong nháy mắt liền trở nên điên cuồng.

"Không hổ là Mạnh Chân Nhân, chưởng giáo của Đông Hoang đệ nhất thánh địa, nói chuyện chính là bá khí như thế!"

"Tốt một câu nếu như nhất định phải có ai đến tiếp nhận bá khí thì sẽ do Bổ Thiên giáo tới làm!"

"Có thể cùng các đệ tử của Bổ Thiên giáo kề vai chiến đấu chính là niềm vinh hạnh của chúng ta!"

"Nam nhi tốt phải đi bốn phương trời! Chết ở đâu liền táng thân ở đó! Thiên hạ Thanh Sơn đều là nhà!"

"Nếu như có thể cứu vớt Đông Hoang, bảo đảm huyết mạch của Nhân tộc chúng ta lưu truyền, vậy cũng không uổng công ta đi một lần xuống nhân gian, có chết cũng không tiếc!"

Mạnh Thiên Chính chỉ nói mấy câu ngắn ngủi mà trong nháy mắt đã kích động cảm xúc của trăm vạn người, chiến ý chi hỏa lập tức bị đốt cháy.

"Tuân lệnh pháp chỉ của chưởng giáo chân nhân!"

"Tuân lệnh pháp chỉ của Mạnh Chân Nhân!"

"Ngay tại chỗ tru ma! Giết!"

Từng tiếng hô đinh tai nhức óc vang lên tựa như Bài Sơn Đảo Hải quanh quẩn trong núi.

Lúc này Tề Vô Hối dùng tay đẩy ra, trên kết giới chậm rãi mở ra một khe hở thật lớn.

Trong chốc lát, trăm vạn tu sĩ đồng loạt lao ra, trong miệng còn hô to.

"Giết hết bọn chúng cho ta! Một cái cũng đừng nghĩ rời đi! Ta cũng nên để cho bọn chúng nếm thử kiếm của Đông Hoang chúng ta đến cùng có bao nhiêu sắc bén."

Đám người lấy đệ tử của Bổ Thiên giáo dẫn đầu xông vào.

Những năm gần đây, liên quan tới chuyện bình loạn thì Bổ Thiên giáo vẫn luôn đi trước tất cả các thánh địa khác, lần này cũng không ngoại lệ.

Các thủ tọa và trưởng lão cả mạch cùng mấy trăm vị cường giả Giáo chủ cảnh phía sau núi cũng đều đồng thời giết ra ngoài.

Huyền Dịch đang tọa trấn Thiên lĩnh nên bọn hắn có thể toàn tâm mà chiến.

Chiến hỏa hết sức căng thẳng, trận huyết chiến kinh thiên động địa này đã triệt để kéo ra màn che.

Mấy ngày qua đám thanh niên nhiệt huyết luôn một mực kiên thủ, trong lòng đã sớm biệt khuất ghê gớm. Bây giờ có được cơ hội chém giết hiếm thấy và có thể cùng đám cự đầu quỷ dị chính diện đấu tranh, cho nên bọn hắn đã triệt để điên rồ, như không muốn mạng mà lao về phía trước.

Nhìn xem đại chiến phía dưới, Diệp Thu cũng bị làm cho nhiệt huyết sôi trào lên.

"Có chút ý tứ, càng ngày càng thú vị rồi."

Nhìn xem đám người trẻ tuổi phía dưới mang khí thế khẳng khái chịu chết mà Diệp Thu cũng bị rung động.

Những người này có tu vi thấp như vậy mà còn có thể làm được như thế, nếu như hắn lại không làm thêm chút gì thì khó mà ăn nói.

Bình Luận (0)
Comment