Nghe được Diệp Thu nói ra những lời này, tất cả mọi người bỗng nhiên có cảm giác cấp bách.
Một khi các giới vực khác đi tới, mâu thuẫn chủng tộc khẳng định sẽ bộc phát, các tộc đều lẫn nhau xem thường, gián tiếp dẫn phát tranh đấu, đến thời điểm đó chính là một trận huyết chiến.
Vạn tộc sẽ thông qua một trận huyết chiến để chứng minh đến cùng trên thế giới này, đâu mới là chủng tộc mạnh nhất, đâu mới là huyết thống cao quý nhất.
Chuyện này liên quan đến danh dự của Nhân tộc trong tương lai, vậy những người như bọn hắn làm sao có thể không khẩn trương. Dù sao bọn hắn mới thật sự là người tranh đấu.
Nghe Diệp Thu nói như thế, Mạnh Thiên Chính liền hít sâu một hơi, quay đầu về phía đám người nói ra: "Thu đồ đại điển tiếp tục cử hành."
Mạnh Thiên Chính vừa ra lệnh một tiếng, thu đồ đại điển của Bổ Thiên giáo lại lần nữa khai triển.
Diệp Thu cũng không đi theo bọn hắn mà gọi Lâm Thanh Trúc tới, nói: "Đồ nhi, bên trong nhóm thiếu niên này có ai có thể lọt vào pháp nhãn của ngươi không?"
Lâm Thanh Trúc lắc đầu. Từ lúc thu đồ đại điển bắt đầu đến bây giờ nàng luôn một mực tại quan sát, nhưng từ đầu đến cuối không có một người có thể vào được pháp nhãn của nàng. Cho nên tới bây giờ nàng liền một vị đồ đệ cũng chưa thu được.
Diệp Thu mỉm cười, an ủi:
"Không có việc gì, năm đó ta lần thứ nhất thu đồ đại điển cũng không thu hoạch được gì."
"Ngươi không cần nóng lòng, Tử Hà phong chúng ta thu đồ cùng các sơn mạch khác không đồng dạng, chỉ nhìn duyên phận."
"Nếu như ngươi cảm thấy thích hợp thì liền thu nhận là được, không cần hỏi vi sư."
Lâm Thanh Trúc nghe vậy trên mặt nàng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt xanh biếc động lòng người, mười phần đẹp mắt.
Lâm Thanh Trúc hoạt bát cười một tiếng, nói: "Sư tôn, Thanh Trúc hiện tại liền một phần vạn bản sự của sư tôn cũng còn không có học được, cho nên đệ tử chưa muốn thu đồ. Thanh Trúc còn muốn đi theo đằng sau sư tôn để học thêm mấy năm nữa."
Lời này vừa nói ra, Diệp Thu âm thầm run lên, nghiêm túc nhìn xem Lâm Thanh Trúc.
Thì ra là nàng nghĩ như vậy?
Nghe được Lâm Thanh Trúc bộc lộ tiếng lòng, Diệp Thu cũng có chút tự trách, xem ra hắn mới là người nóng vội.
Lâm Thanh Trúc phải trải qua thảm kịch cửa nát nhà tan, sau khi lên núi thì luôn một mực được Diệp Thu bảo vệ mà trưởng thành, do đó trong lòng nàng đã sinh ra sự ỷ lại.
Nếu vội vàng để cho Lâm Thanh Trúc một thân một mình đi tiếp thu trách nhiệm thu đồ này, vậy sẽ để cho nàng có chút hụt hẫng, phảng phất như mất đi đồ vật trọng yếu nhất của nàng.
Lâm Thanh Trúc vẫn còn là một tiểu cô nương, nếu đột nhiên để cho nàng đi làm sư tôn của người khác thì quả thật có chút làm khó nàng.
Cũng không phải là do Lâm Thanh Trúc năng lực không đủ, chủ yếu là do vấn đề trong lòng nàng.
Diệp Thu cười lên một tiếng, sau đó nhẹ nhàng vuốt tóc Lâm Thanh Trúc, nói:
"Ha ha ha ha. . . Tốt, nếu ngươi đã không muốn thu đồ thì Tử Hà phong chúng ta liền không thu."
"Bất kể như thế nào ngươi cũng là đồ nhi ngoan của vi sư, chỉ cần ta vẫn còn thì ta sẽ không để cho ngươi nhận nửa điểm ủy khuất."
Diệp Thu nói lời này phát ra từ nội tâm, bởi vì từ lúc thu các nàng làm đồ đệ, trong lòng hắn liền có loại cảm giác trách nhiệm này.
Diệp Thu có thể làm không nhiều, chỉ cầu các nàng có thể vui vẻ thì liền tốt.
Về phần Tử Hà phong phải chăng có thể phát dương quang đại thì chuyện này kỳ thật cũng không trọng yếu.
Vì nếu như Diệp Thu để ý đến chuyện này thì hắn đã sớm mở ra sơn môn, tổng thu môn đồ.
Cơ hồ mỗi một đời thủ tọa của Tử Hà phong đều có ý nghĩ này, cũng không biết rõ có phải do có quan hệ với tâm pháp tu luyện của bọn hắn hay không mà bọn hắn lại rất lười thu đồ.
Mỗi một nhiệm kỳ thủ tọa của Tử Hà phong chỉ thu một vị đồ đệ, đến thời kỳ của Diệp Thu mới trực tiếp phá kỷ lục khi thu tận ba vị.
Cùng các cựu thủ tọa Tử hà phong so sánh thì Diệp Thu chính là nhân viên gương mẫu điển hình.
Hắn quá thần kỳ đi!
Cho nên mới nói cường tráng sơn mạch là loại chuyện cười đối với Tử Hà phong.
Lão tử có thể bảo đảm truyền thừa của Tử Hà phong không dừng lại là được, chứ thu nhiều đồ đệ làm gì cho mệt mỏi a!
Nghe được sư tôn nói như vậy Lâm Thanh Trúc vô cùng cảm động, nàng lộ ra nụ cười chân thành tha thiết rất ngọt ngào.
Lâm Thanh Trúc vốn đã trổ mã duyên dáng yêu kiều, nếu không phải tính cách của nàng tương đối lạnh thì nàng tuyệt đối là một vị tiên tử người gặp người thích.
Lâm Thanh Trúc lúc này rất vui vẻ, nàng không muốn làm thủ tọa Tử Hà phong, nàng chỉ muốn làm đồ nhi ngoan của sư tôn, nàng thích đi theo sau lưng sư tôn để hỗ trợ là nàng liền thỏa mãn.
"Vâng, sư tôn là người tốt nhất." Lâm Thanh Trúc cười ngòn ngọt nói, hiếm thấy nàng lộ ra biểu lộ hoạt bát vui vẻ như vậy.
"Tốt, mặc dù ngươi không thu đồ đệ nhưng quy củ vẫn là phải theo, vì ngươi bây giờ chính là thủ tọa của Tử Hà phong. Đi thôi." Diệp Thu nhắc nhở một câu.
Lâm Thanh Trúc nghe vậy liền kinh hãi một cái, nàng chợt nhớ tới mình hiện tại hính là thủ tọa của Tử Hà phong.
Thu đồ đại điển cũng đã bắt đầu, nàng thân là thủ tọa mà bây giờ vẫn còn ngây người ở chỗ này là không được.
"Vâng. . ." Lâm Thanh Trúc kêu lên một tiếng, sau đó vội vàng chào tạm biệt Diệp Thu mà thật nhanh chạy tới vị trí của mình tại hội trường.