Cảm nhận được ánh mắt coi thường đến từ Tỳ Hưu, Phong Khanh Vân cũng không tức giận mà ngược lại còn lộ ra nụ cười quái dị, nói.
"Vô Cực chi đạo luôn ở trong trái tim ta."
"Đạo sư chân chính vĩnh viễn đều phải mang theo một trái tim hiếu học."
Sau khi nói xong, ánh mắt hắn bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, một cỗ kiếm ý băng lãnh không gì sánh được trong nháy mắt liền bộc phát.
"Á đù, gia hỏa này lại có kiếm ý kinh người như thế sao?"
Ngay khi Phong Khanh Vân vừa xuất thủ, trong lòng mọi người lập tức kinh hãi.
Bọn hắn không nghĩ tới gia hoả khôi hài chi tổ này vậy mà lại có thực lực đáng sợ như vậy.
Kẻ này cũng có chút đồ vật a!
"Hả?" Phong Khanh Vân vừa phát động kiếm ý, Tỳ Hưu lập tức run lên, lộ ra một tia kiêng kị.
Chỉ trong một cái nháy mắt, Tỳ Hưu liền bị kiếm ý khoá, sau đó kiếm khí sắc bén trảm phá lân phiến của nó, cọ ra hoa lửa sáng chói.
Vào giờ khắc này, Tỳ Hưu cuối cùng cũng nghiêm túc lên, thu hồi sự ngạo mạn vừa rồi.
"Hừ. . . Tiểu tử, ngươi coi như có chút đồ vật, nhưng cũng không nhiều."
"Nếu con khỉ hoang kia đã chạy thì ta liền để cho ngươi đến tiếp nhận lửa giận của ta."
Vừa dứt lời, Tỳ Hưu lập tức rống lên một tiếng lớn, trong chốc lát toàn thân nó liền bộc phát phù văn màu lửa đỏ, hào quang chiếu sáng giữa thiên địa.
Một cỗ lực lượng vô cùng kinh khủng trấn áp tới, Phong Khanh Vân lập tức biến sắc.
"Đậu phộng." Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Phong Khanh Vân vừa đối mặt thì liền bị Tỳ Hưu vỗ xuống một bàn tay, hung hăng rơi mạnh xuống đất.
Thấy cảnh này toàn trường liên yên tĩnh đến kim rơi cũng nghe thấy tiếng.
"Ây. . . Kết thúc rồi à?"
Hiển nhiên tất cả mọi người ở đây cũng không có kịp phản ứng.
Nhanh như vậy sao?
Vãi lồng! Ngươi đến cùng có chiến được hay không? Ta xem ngươi trang bức nãy giờ thì ngươi lại cho ta xem cái này sao?
"Cắt! Ta đã sớm nói hắn là khôi hài chi tổ, vậy mà các ngươi còn không tin, làm lãng phí thời gian của lão tử a."
Hiện trường ngay lập tức vang lên một trận tiếng ồn ào.
Lúc này Phong Khanh Vân chật vật từ dưới đất đứng lên. Hắn có thể cảm giác được chung quanh mình là những ánh mắt kỳ thị mà khuôn mặt lập tức xấu hổ lên.
Hu hu hu, ta không còn mặt mũi gặp ai nữa!
Ta thật là mất mặt! Ta đã sớm biết Vô Cực chi đạo không được, nhưng hết lần này tới lần khác lại muốn ta luyện cái này!
Ta không muốn tiếp tục luyện Vô Cực chi đạo gì nữa!
Thật ra cũng không phải do Vô Cực chi đạo không được, mà chủ yếu là do nó cần thời gian tụ lực quá lâu. Phong Khanh Vân còn không có tụ lực xong thì Tỳ Hưu đã một bàn tay vỗ đến.
Đúng là kẻ không giảng võ đức a!
Từ lúc Phong Khanh Vân xuất đạo đến nay, hắn chỉ mới chân chính đánh qua hai trận chiến đấu. Một trận là đánh với tiểu Linh Lung, một trận là hôm nay đánh với Tỳ Hưu, mà cả hai trận đấu này hắn đều thua, cho nên hắn bị đả kích rất mạnh.
"Ha ha ha ha. . . Ta còn cho rằng ngươi là nhân vật cỡ nào, ai ngờ chỉ là thứ rác rưởi." Chỉ một chiêu liền đắc thủ, Tỳ Hưu cất tiếng cười to, không có chút nào tị huý mà giễu cợt Phong Khanh Vân.
Sau đó nó nhìn về phía đám người tại Đông Hoang, khinh thường nói: "Đông Hoang các ngươi chỉ như vậy thôi sao? Một kẻ có thể đánh mà cũng không có à? Aiii, thật sự là thất vọng a."
Nghe Tỳ Hưu ăn nói cuồng vọng như thế, trong lòng đám người Đông Hoang vô cùng phẫn nộ.
Mà lúc này đám sinh linh của Huyền Vực đã sớm bắt đầu chúc mừng.
"Làm tốt lắm! Xem ra cái Đông Hoang kia cũng không ra thế nào a."
"Đây chính là khởi nguyên chi địa của Đại Đế cảnh sao?"
Nghe thấy từng tiếng trào phúng, đám người Đông Hoang đều biệt khuất không gì sánh được.
Tỳ Hưu đứng trên bầu trời, không một người có thể địch nổi, ép cho thế hệ trẻ tuổi của Đông Hoang không có một ai dám phản kháng, chịu lấy vô tận nhục nhã.
"Tên khốn." Nhìn đến đây, Tề Vô Hối càng là giận không có chỗ phát tiết, phẫn nộ nói ra.
Hắn rất muốn đi lên cho Tỳ Hưu hai cước để cho nó ghi nhớ thật lâu. Nhưng hắn lại không thể xuất thủ, vì trận chiến này chính là thế hệ trẻ tuổi công bằng quyết đấu, bọn hắn không được nhúng tay vào, nếu không sẽ tiến thêm một bước kích cho hai đại giới vực mâu thuẫn, triệt để dẫn phát chiến tranh trên diện rộng.
"Hạo nhi, ngươi lên đi." Thẹn quá hoá giận, cho nên Tề Vô Hối liền gọi thẳng Tề Hạo phía sau.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lập tức nhìn lại, Tề Hạo càng là giật nảy mình.
Định mệnh! Cha của ta điên rồi sao? Hổ dữ cũng không ăn thịt con a!
Tên súc sinh kia rõ ràng liền lợi hại hơn ta, tại thời điểm mà để cho ta tham chiến với nó thì đây không phải là muốn đem đầu của ta cho đối phương ma sát chà đạp sao?
Không có người cha nào lại hố con mình như thế a!
Tề Hạo lập tức cả kinh, nói: "Cha à, ngài đừng làm rộn như vậy, tu vi của ta hiện tại ngay cả Vô Cự cửu phẩm cũng chưa tới, nếu ngài để cho ta đi lên chiến đấu với tên tạp chủng kia thì so với để cho ta chịu chết cũng có khác nhau đâu."
Nghe Tề Hạo nhắc nhở, Tề Vô Hối mới phản ứng lại. Thế nhưng khi hắn trông thấy Tỳ Hưu làm nhục Đông Hoang như vậy thì khẩu khí này hắn sao có thể nhịn được.
Gặp vậy Diệp Thu liền mỉm cười, nói: "Đồ nhi, đi thôi."
Nghe thấy lời này, Lâm Thanh Trúc lập tức lộ ra nụ cười quái dị, nói: "Vắng thưa sư tôn."
Nàng chờ đợi ở đây lâu như vậy chính là vì giờ khắc này.