Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 607 - Chương 607 - Danh Truyền Bát Hoang

Chương 607 - Danh Truyền Bát Hoang
Chương 607 - Danh Truyền Bát Hoang

Sau khi Lâm Thanh Trúc đăng thiên, nàng rất nhanh liền đi tới chỗ giao nhau của hai giới vực.

Lâm Thanh Trúc lặng lẽ nhìn thẳng vào Tỳ Hưu phía đối diện, chậm rãi tế ra Tử Hà kiếm, lạnh lùng không nói một lời.

Tỳ Hưu nhìn thấy người tới là một vị tiểu cô nương như hoa như ngọc thì lập tức vui lên.

"Chậc chậc, xem ra ta không có nói sai, Đông Hoang thật sự không có cường giả, ngay cả một tiểu nha đầu mà cũng phái ra."

"Nam nhân của Đông Hoang đều chết hết rồi à?"

Lời này vừa nói ra, đám nam nhân của Đông Hoang lập tức bạo nổ.

"Bà mẹ nó, các ngươi đừng cản ta, ta nhịn nó không được nữa rồi."

Một câu nói kia của Tỳ Hưu không thể nghi ngờ đã trực tiếp đả thương nặng lòng tự tôn của tất cả nam nhân của Đông Hoang. Bọn hắn thà chết vinh còn hơn sống nhục!

Đối mặt biểu lộ coi thường của Tỳ Hưu, Lâm Thanh Trúc cũng không biến sắc, sau đó nói ra: "Đối phó ngươi chỉ cần ta là đủ rồi. Ngươi còn chưa có tư cách để cho Đông Hoang chúng ta nghiêm túc đối đãi."

Nghe vậy Tỳ Hưu trong nháy mắt liền giận dữ, quát: "Ngươi nói cái gì?"

Nó không nghĩ ra một tiểu nha đầu mà lại dám lớn mật nhục nhã nó như thế. Trong chốc lát, một cỗ khí thế kinh khủng từ trên thân Tỳ Hưu lập tức nghiền ép về phía Lâm Thanh Trúc.

Đám người vốn cho rằng thế cục sẽ thiên về một bên Tỳ Hưu, nhưng chưa từng nghĩ Lâm Thanh Trúc chỉ nhẹ nhàng vung tay lên thì một luồng hàn băng chi tức khủng bố liền đập vào mặt mọi người. Cỗ hàn băng chi khí tinh thuần này lạnh lẽo đến nỗi để cho người ta phải rùng mình.

Sau một hồi giằng co, cả hai đúng là không phân cao thấp.

Nhìn đến đây, trong lòng đám người lập tức vui mừng, bỗng nhiên có cảm giác tự hào.

"Nha đầu chết tiệt! Ngươi dám lấn ta như thế à?" Tỳ Hưu giận tím mặt, quát lên.

Ngay sau đó nó nhanh chóng phát lực, một đoàn đại hỏa ngút trời trong chốc lát liền bộc phát, quét qua toàn bộ Hoang Nguyên, bao trùm mà tới.

Lâm Thanh Trúc lặng lẽ đối phó, nhẹ nhàng giơ lên Tử Hà kiếm trảm xuống một kiếm.

Kiếm khí cường đại trong chốc lát đã vạch phá trời cao, đại hoả bị trảm diệt, lực lượng song phương va chạm phát ra tiếng nổ vang trời.

"A. . . Tiểu cô nương này vậy mà lại có tạo nghệ kiếm thuật kinh khủng như thế."

Nhìn thấy cảnh này, đám sinh linh vây xem tại Huyền Vực lập tức giật mình. Bọn hắn vốn cho rằng Đông Hoang đã hết biện pháp nên đã tùy tiện phái ra một tiểu cô nương. Nhưng bọn hắn nào có thể nghĩ tới nàng vậy mà lợi hại như thế, so với hai vị vừa rồi trâu bò hơn rất nhiều.

"Nàng có lai lịch gì? Đông Hoang lại còn có nhân tài như vậy sao?" Có kẻ không khỏi hiếu kì, hỏi.

Nhưng cũng không ai biết để trả lời hắn, ngay cả Tỳ Hưu cũng là như thế.

Trông thấy Lâm Thanh Trúc biểu hiện ra chiến lực kinh người như vậy, khí thế của mình trực tiếp bị nàng nghiền ép, trong lòng Tỳ Hưu không khỏi sinh ra một tia cảm giác cấp bách.

"Ngươi cod thể báo ra danh hào không?" Tỳ Hưu cẩn thận nói dò hỏi.

So với hai đối thủ vừa rồi thì Lâm Thanh Trúc cho nó áp lực quá lớn. Trong lòng nó cũng là mười phần hiếu kì Lâm Thanh Trúc đến cùng có lai lịch gì.

"Ha ha ha ha. . ." Chỉ nghe Lâm Thanh Trúc cười lạnh một tiếng, sau đó chậm rãi thu kiếm, nói: "Ngươi nghe cho kỹ đây, ta chính là thủ tọa Tử Hà phong của Bổ Thiên giáo tại Đông Hoang, là đồ đệ của Diệp Thu Đại Đế, danh hào Lâm Thanh Trúc."

"Cái gì?!!" Lời này vừa nói ra, toàn trường lập tức chấn kinh.

Liên quan tới truyền thuyết về Diệp Thu thì đã sớm truyền khắp toàn bộ bát hoang, cơ hồ không ai không biết đến hắn.

Trước đây tại Đế mộ, danh tiếng của Diệp Thu cũng đã bắt đầu lưu truyền bên trong bát hoang. Chớ nói chi là gần đây trận đại chiến truyền kỳ song vương chiến Đại Đế của hắn càng đem tên tuổi của hắn đẩy lên đỉnh phong.

Dù sao Diệp Thu cũng là một vị duy nhất từ vạn cổ đến nay có thể lấy Phong Vương cảnh đỉnh phong chém giết Đại Đế cảnh.

Sau khi Tỳ Hưu nghe được Lâm Thanh Trúc báo ra thân phận, sắc mặt nó lập tức biến đổi.

"Ngươi là Đại Đế chi đồ sao?"

Nội tâm Tỳ Hưu bỗng nhiên hoảng hốt, ánh mắt nó nhìn ra sau lưng Lâm Thanh Trúc như tìm kiếm cái gì đó.

Sau khi không nhìn thấy thân ảnh kinh khủng nào thì Tỳ Hưu cũng là nới lỏng một hơi.

Nó không nghĩ tới vị tiểu cô nương Nhân tộc đang đứng trước mặt mình lại là Đại Đế chi đồ trong truyền thuyết.

Lúc này, một cỗ áp lực cực lớn đánh tới để cho nội tâm Tỳ Hưu bắt đầu run rẩy.

"Thì ra là ngươi là đồ đệ của Diệp Thu Đại Đế. Hạnh ngộ, hạnh ngộ." Tiểu Tỳ Hưu thu hồi vẻ ngạo mạn vừa rồi, mười phần khiêm nhường nói ra.

Lâm Thanh Trúc chỉ lặng lẽ nhìn nó một cái, trong lòng nàng tự nhiên cũng rõ ràng vì sao nó lại có cử động khác thường như thế.

Đơn giản là vì Tỳ Hưu e ngại thanh danh của sư tôn nàng mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment