Giờ khắc này, ngay cả Diệp Thu cũng kinh ngạc, không thể không bội phục thiên phú kiếm đạo kinh người của Lâm Thanh Trúc.
"Tiểu nha đầu này lại còn có thể từ chiêu kiếm thứ nhất của ta học được một chiêu như vậy sao?"
"Ha ha ha, không tệ, nàng chỉ ra tay hời hợt mà đã hóa giải được đại chiêu của đối thủ, vậy ít nhiều cũng có chút ý vị trang bức."
Nhìn xem đám người vây xem từng người chấn kinh, khiếp sợ, Diệp Thu lập tức mừng thầm trong lòng.
Không hổ là áo bông nhỏ của vi sư, cuối cùng ngươi cũng không để cho vi sư mất mặt!
Ngươi đã hoàn mỹ kế thừa truyền thống trang bức tốt đẹp từ vi sư rồi đó!
Cú trang bức này của ngươi thật xinh đẹp!
Lâm Thanh Trúc nhẹ nhàng hóa giải đại chiêu của Tỳ Hưu đã trực tiếp chấn kinh toàn trường.
Vẻ mặt lạnh băng băng của nàng lúc này bỗng nhiên nở một nụ cười, nói: "Ngươi chỉ có điểm ấy thủ đoạn thôi sao?"
"Ngươi. . ." Lời này vừa nói ra, Tỳ Hưu lập tức bị lửa giận công tâm.
Nó hiển nhiên cũng không nghĩ tới công kích của mình vậy mà không chịu nổi như thế. Và nó càng không có nghĩ tới Lâm Thanh Trúc lại cường đại đến loại trình độ này.
Hiện tại Tỳ Hưu đã lâm vào tình cảnh giống như Phong Khanh Vân vừa rồi, còn Lâm Thanh Trúc thì lại tựa như là nó vừa nãy.
Lâm Thanh Trúc cười nhạt một tiếng, trở tay giơ lên Tử Hà kiếm, nói: "Xem ra Huyền Vực của ngươi cũng chẳng có gì ghê gớm. Để ta thử một chút có thể chỉ dùng một kiếm giết chết ngươi hay không, nếu như không thể thì thôi vậy."
"Cái gì?!!" Nghe vậy toàn trường lập tức kinh hãi.
Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, bởi vì lời nói này là cỡ nào cuồng ngạo.
Con Tỳ Hưu kia chính là Tiên Cổ di chủng, là Thần Tàng ngũ cảnh đỉnh phong a! Nàng coi như mạnh hơn thì cũng không có khả năng một kiếm kết liễu nó được!
Lâm Thanh Trúc nói ra như thế liền trực tiếp chấn kinh toàn trường, ngay cả Diệp Thu cũng gọi thẳng nàng là người trong nghề.
"Đậu phộng! Lời kịch của ta đã bị nàng trộm rồi sao?"
Đây không phải là từ ngữ mà ta hay dùng để trang bức ư?
Diệp Thu kinh ngạc không thôi. Cái áo bông nhỏ này của hắn thậm chí lời kịch đẹp trai mê người của hắn mà nàng đều muốn đoạt.
Lúc này Tỳ Hưu nghe được một câu nói kia thì nó phảng phất như nhận lấy sự sỉ nhục cực lớn.
Tỳ Hưu xuất đạo đã nhiều năm nhưng chưa khi nào có người dám cả gan xem thường nó như thế.
"Grào!!! Ngươi dám lấn ta như thế sao?" Tỳ Hưu phẫn nộ gào thét một tiếng, trong chốc lát lại có một cỗ đại hỏa ngút trời dâng lên.
Phù văn trên cơ thể Tỳ Hưu đã triệt để bạo phát ra, đó là cốt văn bảo thuật truyền thừa của nó.
Lực lượng cường đại lập tức chấn nhiếp thương khung.
Giờ khắc này tất cả mọi người đều biết rõ Tỳ Hưu đã triệt để nổi giận.
Thấy vậy Lâm Thanh Trúc lập tức mỉm cười, nội tâm mười phần thoải mái.
Trước kia nàng không hiểu tại sao sư tôn của nàng trước khi đánh lại rất ưa thích nói những lời thổi phồng như vậy, nhưng hiện tại nàng đã hiểu, bởi vì nó giúp nàng cảm thấy rất thoải mái.
Thì ra còn có thể chơi như vậy a!
Ta chỉ nhàn nhạt nói một câu mà con Tỳ Hưu kia đã trực tiếp bị tức muốn điên rồi!
Tất cả mọi người ở đây cũng bị lời nói này của Lâm Thanh Trúc làm cho khiếp sợ.
Lúc này Tỳ Hưu chỉ biết điên cuồng công kích, nhưng Lâm Thanh Trúc không có phảm công lại mà liên tục né tránh.
Một lát sau, Lâm Thanh Trúc gặp bầu không khí không sai biệt lắm thì liền nhẹ nhàng bay thẳng lên cửu thiên và nói: "Liền đến nơi này đi."
Vừa dứt lời, chỉ thấy Lâm Thanh Trúc chỉa mũi kiếm thẳng đứng, thình lình trong vòng trăm dặm Hoang Nguyên cỏ cây đều lay động.
Một cỗ lĩnh vực kiếm khí cường đại đã hình thành, Tỳ Hưu thấy vâỵ lập tức luống cuống, vì nó không biết chiêu kiếm này của Lâm Thanh Trúc đến cùng có chỗ gì tinh diệu.
"Kiếm ý thật kinh người." Cảm nhận được kiếm ý nghiền ép đến từ bốn phương thiên địa, Tỳ Hưu liền có cảm giác tử vong nhìn thẳng.
Tỳ Hưu ngẩng đầu nhìn lên cửu thiên, chỉ thấy Lâm Thanh Trúc ngón tay thiên, bỗng nhiên trên bầu trời thình lình mở ra một đạo Thiên Môn.
"Nhất kiếm khai thiên môn!" Bên trong Dao Trì, Phù Dao khẽ giật mình, kinh ngạc hô lên.
Cho tới bây giờ thứ có thể làm cho nàng vẫn còn cảm thấy sợ hãi chính là một kiếm này.
Trước đây Lâm Thanh Trúc đã sử dụng chiêu kiếm này để Tru Tiên, đánh cho nàng rơi khỏi thần đàn.
Bây giờ lại gặp Lâm Thanh Trúc lần nữa sử dụng nó, tâm tình của Phù Dao chập chờn vô cùng.
Hạc Vô Song từ phương xa ngắm nhìn cũng là nội tâm giật mình. Hắn có thể cảm giác được lúc này Lâm Thanh Trúc đã triệt để nắm giữ chiêu kiếm này. Nàng đã không còn giống như trước đây thi triển ra nó mười phần tốn sức nữa.