"Được rồi, vi sư biết rõ các ngươi cũng rất nhớ tiểu sư muội, nhưng bây giờ còn không phải thời điểm." Diệp Thu nhẹ nhàng an ủi Lâm Thanh Trúc một tiếng rồi lại nhắc nhở: "Đồ nhi, ngươi thân là của thủ tọa Tử Hà phong chúng ta thì phải có chút khẩn trương cảm giác mới đúng. Bây giờ Uyển Nhi đã đột phá Chí Tôn cảnh, thực lực đột nhiên tăng mạnh, mà tiểu Linh Lung trải qua lần ngủ say này tỉnh lại lần nữa thì có thể sẽ đạt tới Đại Đế cảnh. Ngươi thân là sư tỷ của các nàng thì cũng không thể bị bỏ lại quá nhiều."
Nghe vậy ánh mắt Lâm Thanh Trúc trở nên ảm đạm đi, nội tâm thất lạc, có chút tự trách.
Nàng làm sao không muốn tăng thực lực lên, thật ra nàng vẫn luôn rất cố gắng, nhưng tư chất của nàng có hạn đang bày ra đó thì nàng lại có thể làm thế nào?
"Sư tôn, Thanh Trúc minh bạch, Thanh Trúc sẽ cố gắng." Lâm Thanh Trúc cúi đầu mím môi một cái, cắn răng nói.
Nàng rất rõ ràng nguyên nhân khiến nàng luôn luôn chậm hơn rất nhiều so với chân chính thiên tài chân chính bắt nguồn từ căn cốt tư chất không đủ.
Trước đó từ bên ngoài truyền đến tin tức Phù Dao đã tiến vào cấm địa bế quan, kế thừa Dao Trì tiên tử chi pháp. Sau khi nàng xuất quan thì chính là thời điểm giữa các nàng kéo ra chênh lệch.
Mà Hạc Vô Song cũng đã tiến vào cấm địa bế quan, vị Thiên Chi Thánh Tử này vẫn luôn rất điệu thấp nên sẽ dễ dàng tạo thành một loại ảo giác cảm thấy tiềm lực của hắn cũng chỉ như thế. Nhưng sự thật có thật sự là như vậy không?
Lâm Thanh Trúc tất nhiên là không tin, cho nên từ cả bên trong và bên ngoài đều để cho nàng có cảm giác áp bách to lớn, khiến cho nàng không thể không nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề nàng thật sự có tư cách cùng những thiên tài này đọ sức hay không?
Tuy rằng Lâm Thanh Trúc bây giờ đã đạt tới Giáo chủ cảnh đỉnh phong và tạm thời dẫn trước. Nhưng trong lòng nàng cũng minh bạch mình có hết thảy đều là do sư tôn cho nàng, không hề có quan hệ gì với năng lực của nàng.
Nhìn xem Lâm Thanh Trúc mang ánh mắt thất lạc mà Diệp Thu có chút đau lòng. Hắn càng chắc chắn mình phải giúp đại đồ đệ cải thiện tư chất căn cốt.
"Aiii. . ."
Sau khi lắc đầu thở dài một hơi, Diệp Thu tiếp tục nói ra:
"Nha đầu ngốc, ngươi hãy nhớ kỹ tại trong lòng vi sư ngươi vẫn luôn là vị đồ đệ ưu tú nhất, không có người thứ hai."
"Yên tâm đi, đã có vi sư ở đây thì ta sẽ không để cho ngươi nhận nửa điểm ủy khuất."
Diệp Thu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Lâm Thanh Trúc làm nàng ngẩng đầu nhìn xem Diệp Thu, trong đôi mắt đẹp mang theo một tia nước mắt, tâm tình trong lòng nàng nhất thời khó mà che giấu.
"Sư tôn. . ." Lâm Thanh Trúc ôm thật chặt sư tôn của mình, cái ôm ấp ấm áp này để cho nàng có cảm giác vô cùng an toàn.
"Được rồi, ngươi đã lớn như vậy mà còn mỗi ngày khóc đỏ cả mũi." Diệp Thu điều chỉnh một câu, rồi hắn dẫn nàng đi tới một chỗ khác của sơn động để chuẩn bị giúp nàng cải tạo tư chất căn cốt.
Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi có tình huống đồng dạng, trong cơ thể các nàng đều có một khối thần cốt.
Khối thần cốt của Lâm Thanh Trúc tên là Huyền Băng cốt, phẩm chất của nó cùng khối thần cốt của Triệu Uyển Nhi là giống nhau như đúc. Nhưng cả hai có sự khác biệt chính là thuộc ính hoàn toàn tương phản nhau gồm một băng và một hỏa.
Trước đây Diệp Thu từng dạy cho Lâm Thanh Trúc một bộ Cửu U Hàn Băng Thuật, cũng là tàn thiên như Hồng Liên Nghiệp Hỏa.
Phẩm chất của Cửu U Hàn Băng Thuật cùng Hồng Liên Nghiệp Hỏa là tương tự, chỉ là Diệp Thu không biết rõ Cửu U Hàn Băng Thuật bản hoàn chỉnh sẽ có bao nhiêu.
Diệp Thu càng nghĩ càng hiếu kì, hắn nhìn xem đại đồ đệ nhu thuận của mình àm trên mặt lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, dần dần làm càn.
Lâm Thanh Trúc nhận thấy ánh mắt tà ác của sư tôn nhì mình mà gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ lên, nhịp tim gia tốc trực nhảy.
"A, đừng nói sư tôn đang có ý nghĩ kỳ quái gì nhé?" Trong lòng nàng âm thầm suy nghĩ, càng nghĩ thì mặt càng đỏ, bộ dáng thẹn thùng mười phần đáng yêu, thậm chí còn có chút mong đợi.
Lâm Thanh Trúc đột nhiên thầm mắng chính mình một câu.
Phi! Sư tôn là người chính trực cỡ nào, ta sao có thể nghĩ ngài sẽ trở thành người như vậy a?
Huống hồ dù cho sư tôn thật sự nghĩ vậy thì lại như thế nào?
Sư tôn đối với ta có ân trọng như núi, dù ta có phải đem tính mệnh giao cho ngài thì ta cũng đều không có nửa câu oán hận!
Lúc này Diệp Thu cũng không biết rõ điểm tâm tư này trong lòng đồ nhi bảo bối của mình. Nếu như hắn biết thì đoán chừng hắn sẽ cầm gậy gõ vào đầu nàng cho tỉnh.