Lúc này tại bên ngoài động phủ Tử Hà.
Theo đại môn mở rộng, Liễu Thanh Phong đang quỳ trên mặt đất đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh hỉ.
Chỉ thấy một đạo thân ảnh áo trắng từ bên trong đi ra, Liễu Thanh Phong lộn nhào đến dưới chân Diệp Thu, cầu khẩn: "Diệp sư thúc, van cầu ngài mau cứu sư tôn của sư điệt."
Nhìn xem Liễu Thanh Phong dưới chân mình khóc không thành tiếng, Diệp Thu không nói một lời, mặt không chút biểu lộ.
Tề Vô Hối đi tới, vội vàng nói: "Diệp sư đệ, ngươi nhất định có biện pháp đúng không, ngươi nhất định có biện pháp."
Bọn hắn đã không còn tỉnh táo, chủ yếu là do Mạnh Thiên Chính tại trong lòng bọn hắn chiếm cứ địa vị quá cao, ông ta chính là trụ cột tinh thần của bọn hắn.
Cho nên sau khi Mạnh Thiên Chính tọa hóa, tất cả mọi người đều vô cùng rất bối rối, hoàn toàn không còn sự vững vàng của ngày xưa.
Diệp Thu vỗ vỗ bả vai Tề Vô Hối một cái, vẫn là không có nói chuyện.
Lúc này Minh Nguyệt cũng đi tới: "Diệp sư đệ. . ."
Khóe mắt nàng mang theo nước mắt, đang muốn giải thích cái gì thì Diệp Thu giơ tay đánh gãy, nói: "Sư tỷ, cái gì cũng đừng có nói, cùng ta vào trong động phủ một chuyến đi."
Vừa rồi Triệu Uyển Nhi đã đem chân tướng của chuyện này nói cho Diệp Thu, cho nên Diệp Thu cũng đã biết rõ mình nên làm như thế nào.
Kỳ thật Diệp Thu cũng không nghĩ tới Mạnh Thiên Chính lại đột nhiên tọa hóa, trong lòng hắn cũng là mười phần nghi hoặc.
Theo đạo lý mà nói Mạnh Thiên Chính mặc dù rất lớn tuổi, nhưng ông ta cũng không thể đạt tới tình trạng tọa hóa được.
Trong lòng nghi ngờ nên Diệp Thu liền ra hiệu cho đám người mang theo Mạnh Thiên Chính tiến vào sơn động.
Sau khi đi vào sơn động, Diệp Thu ra hiệu cho Liễu Thanh Phong đem thi thể của Mạnh Thiên Chính đặt ở bên cạnh cái ao.
"Diệp sư thúc, sư tôn của sư điệt đến cùng đã bị làm sao vậy? Tại sao ngài ấy lại đột nhiên tọa hóa?" Liễu Thanh Phong vội vàng hỏi.
Diệp Thu đến gần tra xét một phen. Hắn rót linh lực vào thể nội của Mạnh Thiên Chính, hắn có thể cảm giác được rõ ràng thân thể ông ta tồn tại rất nhiều thương tích có to có nhỏ. Mà thương tích trí mạng nhất chính là một đạo vết thương trên huyệt linh tuyền.
"Ồ?!!"
Phát hiện điểm này Diệp Thu liền nhướng mày. Hắn dựa theo vết thương mà phán đoán những tổn thương đã tồn tại từ rất lâu trước đó.
Suốt một trăm năm qua Mạnh Thiên Chính cũng không có tham dự đại chiến gì, và cũng không bị trọng thương, vậy tại sao ở huyệt linh tuyền của ông ta lại xuất hiện vết thương trí mạng như thế?
Huyệt linh tuyền chính là căn cơ trọng yếu nhất của một cái tu sĩ, mà Mạnh Thiên Chính thân là chưởng giáo của Bổ Thiên giáo thì làm thế nào có khả năng không biết rõ tầm quan trọng của huyệt linh tuyền.
Diệp Thu mơ hồ nhìn xem khuôn mặt mo già nua đã trắng bệch của Mạnh Thiên Chính, sau đó quay đầu về phía Tề Vô Hối hỏi: "Tề sư huynh, những năm gần đây Mạnh sư huynh có nhận qua trọng thương trí mạng gì không?"
Lời này vừa nói ra, đám người lập tức nhao nhao sửng sốt một cái.
Minh Nguyệt cùng Liễu Thanh Phong tự nhiên là không biết được, bởi vì bọn họ có tuổi tác cùng Diệp Thu không sai biệt lắm, lại nhập môn tương đối trễ. Cho nên người duy nhất tại hiện trường biết rõ tình hình thực tế, chỉ sợ chỉ có Tề Vô Hối.
Bị Diệp Thu nhắc nhở, Tề Vô Hối có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin được, nói: "Không. . . Chuyện này không có khả năng. Trận đại chiến vào một trăm năm trước tại vô nhân khu thương thế của Mạnh sư huynh rõ ràng đã tự lành, vậy làm sao có thể lưu lại tai hoạ ngầm được chứ?"
Nghe Tề Vô Hối nói như thế Diệp Thu đại khái đã tìm được nơi phát ra của mầm tai hoạ. Đó chính là trận đại chiến vào một trăm năm trước đã khiến cho Mạnh Thiên Chính suýt nữa chết thảm tại trong tay Thiên Mộng, giống như Huyền Thiên đạo nhân cũng lưu lại mầm tai hoạ trí mạng.
Nhưng Mạnh Thiên Chính luôn một mực giấu diếm chuyện này, thậm chí ngay cả người thân nhất của ông ta là Tề Vô Hối mà cũng không biết rõ, chớ nói chi là những người khác.
Hôm nay bởi vì tâm nguyện của Mạnh Thiên Chính đã được hoàn thành, chấp niệm trong lòng ông ta cũng bị gỡ bỏ, do vậy mầm tai hoạ liền bộc phát. Tăng thêm tuổi tác ông ta đã cao, xương cốt lỏng lẻo, tinh huyết khô kiệt cho nên nó đã trực tiếp lấy đi tính mạng của ông ta.
Đây cũng là nguyên nhân cái chết trực tiếp nhất của Mạnh Thiên Chính, Diệp Thu chỉ hơi thăm dò một phen thì liền tìm được căn nguyên.
"Ừm. . . Ta minh bạch." Diệp Thu cảm thán một câu, sau đó nhìn xem mặt mo tang thương của Mạnh Thiên Chính mà bội phục ông ta một trận phát ra từ nội tâm.
Vị chưởng giáo của Bổ Thiên giáo này trong lòng hắn chính lão bất tử Đại sư huynh, nhưng thì ra lại luôn một mực thừa nhận thống khổ, gánh vác trách nhiệm rất nặng nề, chật vật mà sống.
Bởi vì trận đại chiến kia mà Bổ Thiên giáo suýt chút nữa bị diệt môn, mà Mạnh Thiên Chính thân là chưởng giáo, là thủ tịch Đại sư huynh, tại thời điểm các sư đệ sư muội còn không có trưởng thành thì ông ta phải một mực chèo chống đau khổ, không để cho mình ngã xuống.
Mạnh Thiên Chính sợ rằng nếu ông ta chết đi thì Bổ Thiên giáo sẽ như rắn mất đầu, cho nên ông ta liền nhốt mình tại Tần Xuyên, một bước cũng không rời đi chính là vì hòa hoãn thống khổ trên người.
Cho dù trước đây Đế mộ mở ra, tất cả Đại trưởng lão của các đại tiên gia thánh địa đều xuất hiện, nhưng Mạnh Thiên Chính vẫn không có xuống núi.
Bởi vì ông ta biết rõ thân thể của mình rất khó có thể lại đi phân cao thấp cùng với những đối thủ cũ, do đó ông ta mới tận khả năng giữ lại sinh mệnh lực sau cùng của mình.