Nhìn xem đám người giật mình, Diệp Thu mỉm cười, chậm rãi đi đến bên cạnh Thiên Chính đút cho ông ta ăn một viên Hồi Hoàn Đan.
Sau đó Diệp Thu nói ra:
"Mầm tai hoạ trong thể nội Mạnh sư huynh đã bồi bạn với hắn suốt một trăm năm, nếu muốn triệt để diệt trừ nó thì cũng không phải là một chuyện đơn giản."
"Tiếp xuống bảy bảy bốn mươi chín ngày ta muốn các ngươi giữ vững động phủ Tử Hà, hộ pháp cho ta, ổn định thế cục của tông môn."
"Chưởng giáo tọa hóa là tình huống nguy hiểm cho Bổ Thiên giáo chúng ta, vì nhất định phải có chủ vị cầm đại cục, nếu không sẽ dễ dàng dẫn phát hỗn loạn."
Diệp Thu dùng ánh mắt nghiêm túc nói ra, Tề Vô Hối cùng Minh Nguyệt nhao nhao gật đầu.
Tề Vô Hối nói: "Yên tâm đi Diệp sư đệ, có ta ở đây thì bọn hắn còn loạn không được."
Minh Nguyệt cũng là gật đầu, nói: "Động phủ Tử Hà liền do ta đến thủ hộ đi, còn Tề sư huynh ngươi hãy ra ngoài chủ trì đại cục để phòng một số người ngoài giáo thừa dịp khởi động loạn thế, ảnh hưởng đến căn cơ của giáo chúng ta."
Minh Nguyệt nói từ một số người là có ý riêng. Bổ Thiên giáo bề ngoài nhìn xem rất hòa hài,, cân bằng, nhưng cũng nhờ vẫn luôn có một người duy trì chính là Mạnh Thiên Chính.
Nếu như Mạnh Thiên Chính chết đi thì một chút người ác tâm khẳng định sẽ muốn làm ra trò xấu gì đó.
Dù sao tông môn là nơi ngư long hỗn tạp, hạng người gì cũng có. Trong đám đệ tử đều có con em của các đại gia tộc và các thế lực bên ngoài trà trộn ở bên trong, một khi tồn tại mâu thuẫn lợi ích thì tất nhiên sẽ dẫn phát hỗn loạn.
"Hừ. . . Ta ngược lại rất muốn nhìn xem bọn hắn sẽ làm thế nào khởi động loạn thế." Tề Vô Hối hừ lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra một tia sát ý băng lãnh, quay người đi ra động phủ Tử Hà và rời khỏi nơi này.
Diệp Thu nhìn Tề Vô Hối thật sâu một cái, hắn không nói gì mà quay đầu hướng về hai vị đồ nhi của mình cùng Liễu Thanh Phong hạ lệnh: "Các ngươi cũng đi đi."
"Tuân mệnh." Ba người gật đầu hô lên, sau đó đồng thời rời khỏi động phủ Tử Hà.
Bây giờ cũng chỉ còn lại Diệp Thu cùng Mạnh Thiên Chính, Minh Nguyệt ở bên trong, còn có tiểu Linh Lung đang trong cơn ngủ mê.
Diệp Thu cười một tiếng trêu chọc: "Sư tỷ, tiếp xuống ta cần làm phiền ngươi."
Minh Nguyệt nhìn xem ánh mắt đùa giỡn của Diệp Thu thì phát hiện mắt hắn đang không chớp mà nhìn xem bộ ngực "bé thỏ trắng" của nàng, khuôn mặt nàng lập tức đỏ lên.
Tức chết ta mà, đây là thời điểm gì mà hắn còn đùa kiểu này!
Diệp Thu cười cười, quay người trở lại bên cạnh Mạnh Thiên Chính, lúc này ông ta đã được ăn Hoàn Hồn đan, dược hiệu đã bắt đầu phát tác, sinh mệnh lực của ông ta đang phi tốc tăng lên.
Dựa vào một viên Hoàn Hồn đan là đã đầy đủ cứu mạng Mạnh Thiên Chính, nhưng Diệp Thu lại không muốn làm qua loa như vậy, bởi vì hắn muốn triệt để diệt trừ mầm tai hoạ trên người Mạnh Thiên Chính, trợ giúp ông ta trọng hoán sinh cơ, đồng thời lại cho ông ta một phen đại tạo hóa.
Mạnh Thiên Chính trong những năm qua đã làm quá nhiều sự vụ cho Bổ Thiên giáo, cho nên Diệp Thu cũng muốn giúp ông ta làm một chuyện. Cho nên Diệp Thu mới có dự định cho những đệ tử kia còn không bằng cho Mạnh Thiên Chính.
Dù sao bên trong đám đệ tử kia đại bộ phận đều là các thiên tài trong tông môn, nhưng cũng sẽ tồn tại một chút bạch nhãn lang.
Chỉ thấy Diệp Thu chậm rãi đẩy ra một chưởng. Trong chốc lát, thiên địa bỗng nhiên biến sắc, một cỗ lực lượng kinh người toả ra khắp toàn bộ Tử Hà phong, mây đen trong nháy mắt phô thiên cái địa mà tới.
Bên ngoài đại điện, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn trời, lộ ra vẻ mặt vui mừng.
"Là Diệp sư thúc, Diệp sư thúc đang đại hiển thần thông."
Nguyên bản bầu không khí đang yên tĩnh, khẩn trương, bởi vì một cử động kia mà tất cả mọi người lập tức trở nên kích động.
Bọn hắn tin tưởng vững chắc chỉ cần Diệp Thu xuất thủ thì nhất định sẽ có thể cứu sống được chưởng giáo.
Mà giờ phút này, tin tức Mạnh Thiên Chính tọa hóa như cuồng phong quét qua, trong nháy mắt liền lan ra toàn bộ Đông Hoang.
Có người vui vẻ, có người sầu bi, bởi vì vị trí của Mạnh Thiên Chính quá đặc thù, cho nên đã dẫn phát một trận náo động to lớn.
"Mạnh Thiên Chính vậy mà đã quy tiên?" Tại Vân Mộng trạch, bên trong thánh địa Dao Trì, Khương Giới Chi mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin được nên hỏi.
Ông ta vừa mới thu được tin tức này thì nội tâm mười phần chấn kinh. Bởi vì lúc này là thời điểm vô cùng khẩn yếu do bát hoang hội tụ, đăng thiên lộ mở ra.
Mà Bổ Thiên giáo đang là Đông Hoang đệ nhất thánh địa, nhưng chưởng giáo của Bổ Thiên giáo vậy mà tại thời khắc mấu chốt này tọa hóa.
Điều này có ý vị gì?
Có người suy đoán đây có phải là điềm báo sắp có một trận đại họa loạn sắp xảy ra hay không?