"Hừ. . . Ngươi thì tính là cái quái gì mà cũng dám dõng dạc nói ra ngữ điệu cuồng vọng bực này." Một thanh niên tu sĩ nhân tộc phẫn nộ đến choáng váng đầu óc mà quát lớn.
Hắn vừa dứt lời, đám người chỉ gặp một cái đầu người rơi xuống đất, tràng diện cực độ huyết tinh.
Đây hoàn toàn chính là thực lực nghiền ép, tại thời điểm tất cả mọi người chưa kịp phản ứng thì thanh niên kia cũng đã chết rồi.
"Tên khốn. . ." Nhìn xem người tuổi trẻ kia ngã xuống, Thông Thiên đạo nhân phẫn nộ nắm chặt nắm đấm.
Nếu không phải thực lực của ông ta quá yếu, vậy ông ta sẽ xuất thủ giáo huấn một chút con Bạch Hổ này.
Bạch Hổ quá vô pháp vô thiên, ở chỗ này hắn tự coi mình là Thần Linh chúa tể sinh tử vạn vật, không kiêng nể ai cả, cuồng vọng không biên giới.
Trông thấy một màn này, Phù Dao cũng là dâng lên một cỗ tức giận. Nàng làm sao cũng không nghĩ ra Bạch Hổ sẽ cuồng vọng đến mức này.
Lúc này Bạch Hổ cười to nói: "Ha ha ha ha. . . Ta cho ngươi cơ hội cân nhắc cuối cùng, nếu ngươi không chịu làm nhân sủng của ta thì sẽ còn có thể chết càng nhiều người hơn, thậm chí là chính ngươi cũng chết."
Trong mắt Phù Dao hiện lên một tia sát ý, nhưng nàng áp chế phẫn nộ, cố gắng để cho mình bảo trì thanh tỉnh.
Ngay khi Phù Dao dang tay chân luống cuống, một đạo kiều ảnh màu lửa đỏ từ chân trời bay tới, dáng người nhẹ nhàng thướt tha, người chưa đến mà âm thanh đã đến.
"Khẩu khí thật lớn, đây là con mèo nhỏ nhà ai đi đến Đông Hoang chúng ta giương nanh múa vuốt?"
Lời này vừa nói ra, bầu không khí toàn trường đang cháy bỏng trong nháy mắt liền mát mẻ, tất cả mọi người đều hiếu kì nhìn lại.
Chỉ thấy đó là một vị hồng y nữ tử đang chậm rãi hạ xuống, trên mặt hiện ra nụ cười nhàn nhạt, ung dung không vội. Khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh thành của nàng chấn nhiếp toàn trường, cỗ tiên khí trên người nàng so với Phù Dao còn hùng hậu hơn.
Vị hồng y nữ tử này vừa ra trận thì toàn trường lập tức sôi trào lên.
"Người của Bổ Thiên giáo tới!"
"Đây không phải là nhị đệ tử Triệu Uyển Nhi của Tử Hà phong sao?"
Đám người vô cùng kinh hãi, bọn họ vốn cho rằng lần này Bổ Thiên giáo sẽ không ra trận nhưng Bổ Thiên giáo vậy mà lại xuất hiện. Đồng thời người thứ nhất xuất hiện lại là Triệu Uyển Nhi. Phải biết thân phận của nàng chính là đồ đệ của Diệp Thiên Đế.
Ngay sau đó tất cả mọi người phảng phất như tìm được chỗ dựa mà bắt đầu khôi phục lại sự tự tin.
Triệu Uyển Nhi đã xuất hiện thì chắc hẳn Diệp Thiên Đế cũng tại phụ cận.
Dù sao vị Diệp Thiên Đế này nổi danh là cuồng ma sủng đồ, cho nên hắn sẽ không để cho đồ đệ của mình bị kẻ khác khi dễ.
Khi Triệu Uyển Nhi xuất hiện, Bạch Hổ lập tức thu hồi sự cuồng vọng vừa rồi, ánh mắt hắn ngưng trọng nhìn nàng.
Nghe thấy mình bị gọi là con mèo nhỏ, Bạch Hổ phảng phất như nhận lấy nhục nhã to lớn, trong mắt hắn hiện lên vẻ tức giận, hỏi: "Ngươi là người phương nào mà dám can đảm sỉ nhục ta? Ngươi muốn chết sao?”
Nói xong Bạch Hổ liền vỗ tới một trảo, lực lượng kinh khủng chấn nát hư không lao về phía Triệu Uyển Nhi.
Triệu Uyển Nhi mỉm cười, nếu như là lúc trước mà nàng đối mặt với công kích như vậy, nàng muốn ứng phó khẳng định là lực bất tòng tâm. Nhưng bây giờ đã không đồng dạng.
Chỉ thấy Triệu Uyển Nhi cười nhạt một tiếng, ngọc thủ xoay chuyển, nhẹ nhàng đẩy ra, một đoàn nghiệp hỏa từ ngọc thủ của nàng bay ra, chỉ một lát đã đem một trảo của Bạch Hổ đốt thành tro tàn.
"Chuyện này. . . Không có khả năng!"
Tình thế đảo ngược này đã kinh hãi tất cả mọi người sắc mặt đại biến.
Hoàng Kim Sư Tử càng là vô cùng sợ hãi, bởi vì Bạch Hổ có thực lực thế nào thì hắn rất rõ ràng.
Chính Hoàng Kim Sư Tử muốn đối chiến với Bạch Hổ thì cũng là mười phần gian nan, vậy mà Triệu Uyển Nhi chỉ hời hợt đánh ra một chưởng mà liền phế đi một tay của Bạch Hổ.
Hoàng Kim Sư Tử rất mơ hồ, lấy lại tinh thần cẩn thận quan sát một phen mà lập tức chấn kinh.
"Đó là Hồng Liên Nghiệp Hỏa!"
"Cái gì?"
Lời này vừa nói ra, toàn trường lập tức kinh động, bởi vì Triệu Uyển Nhi thi triển ra hỏa diễm lại là Hồng Liên Nghiệp Hỏa trong truyền thuyết.
Hồng Liên Nghiệp Hỏa có danh xưng là hỏa diễm mạnh nhất vạn cổ, có thể thiêu đốt cả thiên địa.
Triệu Uyển Nhi chỉ là nhẹ nhàng đánh ra một chưởng mà đã chấn nhiếp toàn trường, bát hoang rung chuyển.
Tất cả cường giả của các đại Tiên gia thánh địa cũng đều biến sắc, hoàn toàn không nghĩ ra Triệu Uyển Nhi như thế nào lĩnh ngộ được tiên thuật cường đại bực này.
"Khốn nạn!" Lúc này liền xem như Bạch Hổ thì cũng mê man khi cảm thấy cánh tay truyền đến đau nhức kịch liệt.
Bạch Hổ cố nhịn đau nhức để chặt đứt cánh tay còn chưa bị đốt hết. Nếu như hắn chậm tay để cho ngọn lửa kia đốt lên người thì đoán chừng toàn thân hắn đều không đủ để đốt.
Nhất thời thất bại để cho Bạch Hổ không thể nào tiếp thu được mà phẫn nộ rống to: "Ngươi đến cùng là người phương nào?"
Hắn thật sự không nghĩ ra tại sao Đông Hoang lại có thể sinh ra nhân vật bực này, chỉ với một chưởng mà đã phế đi một tay của hắn.
Lúc này Triệu Uyển Nhi chỉ cười không nói.