Giờ khắc này Lâm Thanh Trúc phảng phất như hóa thành một vị Cửu Thiên Huyền Nữ lạc xuống nhân gian, thả ra kiếm ý vô cùng băng lãnh đè ép chúng sinh.
Nàng chém xuống một kiếm bộc phát ra lực lượng và khí thế không kém gì cự đầu Phong Vương cảnh.
Lâm Thanh Trúc nổi giận thi triển ra tiên kỹ Thiên Địa Khai Nhất Tuyến. Chỉ trong chốc lát nàng đã đem thân thể khổng lồ của Ly Uyên chém thành hai nửa.
"Không! Không có khả năng!"
Bị đạo kiếm khí này chém đoạn thân thể, Ly Uyên cũng không dám tin tưởng Lâm Thanh Trúc vậy mà thật sự có thể một kiếm chém hắn.
Ly Uyên chính là cự đầu Phong Vương cảnh, là một trong mấy vị cự đầu tại Huyền Vực.
"Ngươi. . ." Ly Uyên mang theo ánh mắt không thể tin trước khi chết, mở to hai mắt nhìn trừng trừng Lâm Thanh Trúc.
Hắn chỉ thấy nàng áo trắng như tuyết thu lại tiên kiếm, nhẹ nhàng bay đi, cũng không quay đầu lại, xa xa nói ra một câu.
"Cự đầu Phong Vương cảnh cũng chỉ như thế."
Một lời chế giễu lạnh lùng này để cho Ly Uyên phun ra một ngụm lão huyết.
"Phụt. . ."
Thân thể cao lớn của hắn hung hăng rơi vào Đông Hải, triệt để hóa thành một cỗ thi thể, tiên huyết nhuộm đỏ cả một vùng biển.
"A. . . Giết người tru tâm mà."
"Trời ạ, nàng vậy mà thật sự chém chết Ly Uyên. Nàng lấy Chí Tôn cảnh chém chết Phong Vương cảnh, đây chính là nghịch cảnh phạt thượng a."
Một kiếm rung động bát hoang, Lâm Thanh Trúc sau khi thi triển một kiếm hủy thiên diệt địa chém chết Ly Uyên thì đã trực tiếp phong thần.
Tất cả thiên tài trời sinh Chí Tôn của các Tiên gia thánh địa ở đây đều kinh hãi. Ai có thể nghĩ tới một vị Chí Tôn cảnh nho nhỏ vậy mà thật sự có thể chém chết Phong Vương cảnh.
"Tía má ơi, nàng vậy mà lại thành công lấy tu vi Chí Tôn cảnh chém chết Phong Vương cảnh. Loại kỳ tích bực này chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết a."
"Chẳng lẽ đây chính là truyền thống của Tử Hà phong sao? Bọn họ vượt cấp chém địch dễ như chuyện đùa ư?"
Đám người nghị luận sôi nổi, trong đó có người vui vẻ, có người sầu bi.
Chẳng ai ngờ rằng Lâm Thanh Trúc thật sự có thể chém chết Phong Vương cảnh, với một kiếm này nàng xem như đã triệt để thành danh, nhảy lên làm đệ nhất nhân trong hàng ngũ thiên kiêu thế hệ mới kinh diễm đương thời.
Lâm Thanh Trúc so với những vị Tiên Cổ di chủng được gọi là huyết thống hoàng kim không hề yếu hơn nửa phần.
Trên chín tầng trời, Hoa Phi Vũ tận mắt nhìn thấy một màn này mà trong mắt hiện ra một tia lãnh ý, nghiền ngẫm cười một tiếng.
"Có chút ý tứ. Lại là một cái Diệp Thu sinh ra sao?"
"Nàng trời sinh tiên cốt, thủ đoạn nghịch thiên, nếu như không có gì ngoài ý muốn thù tương lai nàng nhất định đắc đạo thành tiên."
"Đáng tiếc cho nàng là Ly Uyên vừa chết thì Thượng Giới tất động, Bổ Thiên giáo sẽ lập tức bị hủy diệt."
Hoa Phi Vũ cười lạnh, tâm tình rất là cao hứng, có cảm giác chờ mong được xem kịch vui.
Bạch Hổ nhất tộc khác biệt với Tỳ Hưu nhất tộc, bởi vì Bạch Hổ nhất tộc chính là di chủng của một trong tứ đại Thần thú thời Thượng Cổ, Bạch Hổ. Bọn hắn có nội tình vô cùng kinh khủng, căn bản không phải Tỳ Hưu nhất tộc có khả năng so sánh.
Lúc này tại chỗ sâu bên trong hư không mênh mông vô ngần có một vị Bạch Hổ Thủy Tổ đã ngủ say suốt vạn cổ tuế nguyệt. Hắn chỉ cần một cái ánh mắt là có thể hủy đi toàn bộ bát hoang.
Đạo thống truyền thừa của Bạch Hổ Thủy Tổ tại Thượng Giới cũng có được lực ảnh hưởng cực lớn. Lúc này huyết mạch tại nhân gian của hắn bị người ta đồ sát, vậy hắn không có khả năng ngồi nhìn mặc kệ.
Quả nhiên Hoa Phi Vũ không có đoán sai, ngay sau khi khí tức của Ly Uyên tiêu tán, trên chín tầng trời lập tức xuất hiện chấn động mãnh liệt.
Thấy tình hình như thế, cả đám Bổ Thiên giáo lập tức biến sắc, trong lòng biết rõ đại sự không ổn.
Bọn hắn còn chưa kịp ổn định lại sự vui sướng từ trong thắng lợi thì lại có cường địch đột kích, ai nấy đều cảm thấy hô hấp khó khăn.
Tại phía trên Đông Hải, Lâm Thanh Trúc nhíu mày, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào một đạo hào quang trên trời, nội tâm vô cùng khẩn trương.
Triệu Uyển Nhi bay đến bên người Lâm Thanh Trúc, nói: "Sư tỷ, ngươi đi nhanh đi, có nhân tất có quả, kiếp nạn này là do ta gây ra, vậy cũng nên để ta chặn nó lại."
Lâm Thanh Trúc qua đầy trừng nàng một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi im ngay, lùi lại một bên cho ta. Sư tỷ của ngươi chỉ cần còn sống một ngày thì ngươi liền không có tư cách ngăn cản đại kiếp."
Nghe sư tỷ quát lớn một tiếng, Triệu Uyển Nhi khóe mắt mang theo nước mắt mà giữ im lặng.
Nàng cũng cảm nhận được sự yêu mến và che chở đến từ sư tỷ. Năm đó nàng lên núi cho tới bây giờ, mỗi lần gặp được nguy hiểm thì đều là sư tỷ dẫn đầu ngăn cản phía trước, tận tâm tẫn trách, chưa bao giờ có nửa câu oán hận.
Tại Tử Hà phong, phảng phất như việc sư tỷ bảo hộ sư muội chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa vậy.
Lâm Thanh Trúc luôn một mực dốc hết năng lực lớn nhất của mình để làm tốt thân phận sư tỷ này.