Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 697 - Chương 697 - Liên Phong Xuất Thủ

Chương 697 - Liên Phong Xuất Thủ
Chương 697 - Liên Phong Xuất Thủ

"Hừ, sâu kiến!" Một tiếng hừ lạnh từ Cửu Thiên truyền đến, một tên Bạch Hổ Chân Tiên dẫn đầu lạnh lùng nói ra: "Chính là ngươi đã giết huyết mạch của tộc ta tại nhân gian đúng không?"

"Là ta giết hắn đấy. Ngươi muốn như thế nào?" Lâm Thanh Trúc lạnh lùng đáp lại, không có lui lại nửa bước.

Tên Bạch Hổ Chân Tiên kia hiển nhiên đã bị ngữ khí của Lâm Thanh Trúc chọc giận, hắn cười lạnh một tiếng, nói: "Ha ha ha, tốt. Ta rất ưa thích kẻ không sợ chết như ngươi. Bổ Thiên giáo bây giờ cũng không cần thiết phải tồn tại."

Bạch Hổ Chân Tiên vừa nói xong thì liền có một đạo huyết sắc xạ tuyến thình lình bắn xuống.

Lâm Thanh Trúc vừa định rút kiếm chống đỡ thì bỗng nhiên có một đạo thân ảnh trắng như tuyết từ trên chín tầng trời phiêu nhiên bay tới, hư không lập tức rung chuyển, nở rộ lấy hào quang bảy màu, phảng phất như là Tiên cảnh hiển hiện.

Người vừa tới vỗ ra một chưởng đơn giản mà thô bạo, vừa đối mặt liền trực tiếp nghiền nát đạo huyết sắc xạ tuyến kia.

Sau đó có một giọng nói băng lãnh không gì sánh được truyền đến.

"Một tên Chân Tiên nho nhỏ mà cũng dám nói bừa đòi hủy đi đạo thống của ta sao?"

Chỉ thấy chân trời bùng lên một vầng thất thải thần quang, sau đó dần dần hiện ra một đạo kiều ảnh áo trắng.

Sự xuất hiện của nàng trong nháy mắt liền gây nên chú ý của mọi người. Vừa rồi nàng chỉ là nhẹ nhàng đánh ra một chưởng mà đã đánh nát công kích của tên Bạch Hổ Chân Tiên kia.

Lúc này một tiếng nổ vang lên, một cỗ Đại Đế chi lực lập tức bộc phát, lấy uy thế nghiền ép chúng sinh mà lao tới.

"A. . . Là Đại Đế cảnh tới!"

Giờ khắc này tất cả mọi người đều chấn kinh, bởi vì nữ cường giả bí ẩn đột nhiên xuất hiện kia lại là một vị Đại Đế cảnh, hơn nữa còn là Đại Đế cảnh đỉnh phong. Khí tức của nàng không kém chút nào bảy vị Bạch Hổ Chân Tiên kia.

Một thời gian sau, bầu không khí đã trở nên vô cùng khẩn trương.

"Nàng là người phương nào? Tại sao nàng lại cứu ta." Ánh mắt Lâm Thanh Trúc trở nên phức tạp, có chút không thể nào hiểu được vì sao vị Nữ Đế thần bí này lại đột nhiên xuất thủ cứu mình.

Một bên khác, bảy tên Bạch Hổ Chân Tiên cũng hai mặt nhìn nhau, thông qua một phen thăm dò vừa rồi bọn hắn có thể cảm giác được vị Nữ Đế thần bí này rất mạnh.

Từ thiên môn xuống nhân gian để cho tu vi của bọn hắn bị giảm mạnh, còn nhận lấy quy tắc thiên đạo áp chế nên nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Ánh mắt bảy tên Bạch Hổ Chân Tiên nhìn chằm chằm vào đạo kiều ảnh bên trong thất thải thần quang. Hào quang dần dần biến mất, từ trong đám mây đi ra một vị nữ tử Khuynh Thành.

Nàng mặc một thân áo trắng như tuyết, khuôn mặt lạnh lẽo như băng sương, phiêu nhiên như tiên nữ không dính vào một tơ một hào nhân gian chi khí, hoàn mỹ không một tì vết.

Ánh mắt nàng vô cùng băng lãnh, không có một tia tình cảm nhìn chăm chú vào bảy tên Bạch Hổ Chân Tiên.

Đợi đến khi thấy rõ dáng dấp của nàng thì tất cả mọi người lập tức kinh ngạc.

"Ái chà, lại là một vị Nữ Đế!"

Ai có thể nghĩ tới người dám lấy sức một mình đối kháng bảy vị Chân Tiên lại là một vị Nữ Đế.

Tại thời khắc nàng vừa xuất hiện, Hoa Phi Vũ đứng trên chín tầng trời quan chiến liền hiện lên một tia vui sướng, nói: "Liên Nhi. . ."

Hắn vừa định đi lên chào hỏi nhưng Liên Phong cũng không nhìn hắn một cái mà một bước bay tới trước mặt Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi.

Nhìn xem vị Nữ Đế tuyệt đại phong hoa trước mặt mà Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi đột nhiên có cảm giác áp lực tăng gấp bội.

Liên Phong thật sự quá đẹp, đẹp đến nỗi không có bất luận tì vết gì, không khỏi làm cho các nàng sinh ra cảm giác tự ti, phảng phất như khi ở trước mặt Liên Phong các nàng không có một chút ánh sáng.

"Oa. . ." Nhìn xem khuôn mặt tuyệt mỹ của Liên Phong mà Triệu Uyển Nhi kêu lên một tiếng, lộ ra ánh mắt hủ nữ, rất muốn hôn một cái.

Lâm Thanh Trúc coi như tỉnh táo, sau khi hết kinh ngạc thì nàng rất nhanh liền tỉnh táo lại.

Lâm Thanh Trúc nghi hoặc nhìn xem Liên Phong, vì nàng không biết rõ tại sao Liên Phong muốn cứu nàng, và cũng không biết rõ Liên Phong tới đây có mục đích gì.

Xuất phát từ cảm kích, Lâm Thanh Trúc lễ phép kêu lên: "Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối, Thanh Trúc vô cùng cảm kích."

Nghe vậy thì trên gương mặt xinh đẹp lãnh đạm của Liên Phong liền nhíu mày lại, sau đó nàng chững chạc đàng hoàng mở miệng nói: "Cái gì mà tiền bối chứ? Gọi ta là sư nương."

"Hả?!!" Lời này vừa nói ra, Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi đều đồng thời toát ra mấy cái dấu chấm hỏi trong đầu.

Đây là ý tứ gì?

Nhìn nàng kia lẽ thẳng khí hùng, chững chạc đàng hoàng như vậy thì cũng không giống như là nói đùa a!

Chẳng lẽ nàng chính là một người hâm mộ theo đuổi sư tôn?

Hai nàng không khỏi nghi hoặc về thân phận của Liên Phong.

Bình Luận (0)
Comment