Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 7 - Chương 7 - Nguyên Thuỷ Chân Giải

Chương 7 - Nguyên Thuỷ Chân Giải
Chương 7 - Nguyên Thuỷ Chân Giải

“Đa tạ sư phụ đã ban cho đệ tử đan dược!”

Dù có dùng bao nhiêu lời cảm tạ thì cũng khó có thể diễn đạt được sự cảm kích trong lòng Lâm Thanh Trúc lúc này.

Hiện tại trong lòng nàng, hình tượng của Diệp Thu giống như là thần tiên sừng sững ở trên Cửu Trùng Thiên vậy.

Đi theo sư phụ như vậy thì lo gì đại thù không được báo? Lo gì về con đường tu tiên phía trước?

Nhìn Lâm Thanh Trúc quỳ trên mặt đất mà Diệp Thu thản nhiên nói.

“Ừm, đứng lên đi!”

“Ba tháng sau chính là đại hội tỷ võ của Thất Mạch Đại Hội do Bổ Thiên phái tổ chức mười hai năm một lần.

Ngươi thân là đại đệ tử của Tử Hà phong, ta hy vọng ba tháng sau ngươi có thể giành lấy một thứ hạng tốt để giúp cho Tử Hà phong chúng ta lấy lại thể diện.

Diệp Thu nói ra rất thong thả. Nếu là ngày trước thì hắn thực sự không dám nghĩ đến Thất Mạch Đại Hội, nhưng bây giờ đã khác rồi.

Khà khà, với cái Vạn lần trả về hệ thống này thì còn có gì là không thể chứ?

Cứ chờ xem, ba tháng là đủ rồi!

“Sư phụ yên tâm, ta nhất định không làm mất thể diện của Tử Hà phong.” Lâm Thanh Trúc mang vẻ mặt kiên định nói.

Sư phụ coi trọng Thất Mạch Đại Hội như thế thì sao nàng có thể khiến cho sư phụ thất vọng được?

Bằng bất cứ giá nào Lâm Thanh Trúc cũng phải giành lấy vị trí hạng nhất trong đại hội tỷ võ, để cho Tử Hà phong nở mày nở mặt một lần.

Nếu là trước đó thì nàng còn có chút căng thẳng, nhưng bây giờ đã có Huyền Băng Cốt đang không ngừng truyền linh lực cho nàng, khiến cho sự tự tin của nàng tăng vọt.

Cho đến bây giờ Lâm Thanh Trúc vẫn không thể quên được lúc trước tại Ngọc Thanh điện Tề Vô Hối đã sỉ nhục sư đồ nàng như thế nào.

Lần này bất luận ra sao nàng cũng phải chứng minh cho bọn hắn thấy Tử Hà phong không phải toàn là những kẻ phế vật.

Diệp Thu hài lòng nhìn nàng một cái và tiếp tục nói: “Rất tốt! Hiện tại ngươi đã thức tỉnh thần cốt, tự mình bước vào Luyện Khí nhất phẩm, do đó cũng không cần cảm nhận khí tức nữa.”

Vừa nói hắn vừa từ sau lưng lấy ra một quyển sách đưa cho Lâm Thanh Trúc rồi lại nói: “Quyển sách này chính là tâm pháp truyền thừa của Tử Hà phong chúng ta, Tử Hà Bảo Điển. Ngươi chỉ cần học cách vận hành Chu Thiên dựa theo nội dung trong sách là được, có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi ta.”

“Đệ tử hiểu rồi.” Lâm Thanh Trúc nhận lấy Tử Hà Bảo Điển như thể nhặt được bảo vật, vì đây mới là bước chân chính thức đầu tiên mà nàng bước lên con đường tu tiên.

“Tốt! Ngươi trở về nghỉ ngơi đi, bắt đầu từ sáng sớm ngày mai thức dậy đến chỗ vách núi, mỗi ngày tập ba bài, không được mải chơi bỏ bê việc học, đợi khi nào tu vi của ngươi đạt đến Huyền Chỉ cảnh thì vi sư sẽ dạy cho ngươi Tử Hà Kiếm Pháp!”

Lam Thanh Trúc nhu thuận đáp: “Đệ tử ghi nhớ.”

Diệp Thu khoát tay và tiếp tục nói: “Vi sư muốn bế quan mấy ngày, nếu trong quá trình tu luyện có gặp vấn đề gì không hiểu thì đừng có làm bừa, đợi đến khi vi sư xuất quan sẽ giải đáp cho ngươi.”

“Sư phụ cứ yên tâm bế quan, Thanh Trúc nhất định sẽ không bỏ bê bài tập, chăm chỉ tu luyện.”

“Ừm, người về đi.”

Lâm Thanh Trúc hành lễ một cái rồi rời khỏi đạo tràng trở lại gian nhà gỗ nhỏ.

Nàng không chờ đợi được nữa mà lập tức mở ra Tử Hà Bảo Điển để xem qua một chút các thuật pháp thần tiên trong đó.

Chỉ sau vài phút nàng vậy mà có thể điều động khí tức trong cơ thể mình khiến nàng không khỏi ngạc nhiên.

“Thần cốt này không ngờ lại có hiệu quả thần kì như vậy. Thật không tưởng tượng nổi, không ngờ sư phụ lại chịu bỏ ra tất cả vốn liếng chỉ để cho ta thức tỉnh thần cốt.”

“Bất kể như thế nào ta tuyệt đối không thể phụ sự kỳ vọng của sư phụ đối với mình mà nỗ lực tu luyện. Đợi đến Thất Mạch Đại Hội vào ba tháng sau ta sẽ mang về một thứ hạng tốt nhất cho ngài ấy.”

Sau khi hạ quyết tâm, Lâm Thanh Trúc lập tức tiến vào trạng thái tu luyện mà không cần chờ đến ngày mai.

Điều nàng muốn làm nhất bây giờ chính là mau chóng đột phá vào Huyền Chỉ cảnh, đợi đến khi Diệp Thu xuất quan nàng sẽ cho hắn một sự bất ngờ.

Mà lúc này Diệp thu cũng đã rời khỏi đạo tràng và tiến vào sơn động sau núi. Sơn động này chính là nơi chuyên để bế quan của Tử Hà phong.

Trong trí nhớ của Diệp Thu, sư phụ hắn lúc còn tại thế đã giành hơn nửa cuộc đời của mình ở trong sơn động này. Bây giờ hắn cũng muốn tới đây vì dù sao nơi này cũng rất yên tĩnh, không có người quấy rầy, vô cùng thích hợp để bế quan.

Vừa bước vào sơn động và đóng cửa lại thì Diệp Thu đã không chờ đợi được mà hô lên.

“Hệ thống, mở ra trả về.”

[Đinh!]

[Ngươi truyền thụ cho đệ tử Tử Hà Công Pháp, kích hoạt bạo kích trả về, có mở ra hay không?]

“Mở ra!”

[Chúc mừng ký chủ, kích hoạt bạo kích một vạn lần, thu hoạch được tâm pháp thần cấp, một bản Nguyên Thuỷ Chân Giải.]

“Wow! Tâm pháp thần cấp cơ à!”

“Bà mẹ nó, lần này ta trúng số thật rồi!”

Không đến một lát, một loạt các bản khắc bằng xương với hàng trăm đoạn diễn giải cùng với một đống kinh văn khó hiểu tối nghĩa đã tràn vào trong đầu Diệp Thu.

[Ngươi có muốn học không?]

[Học!]

Chỉ sau một lúc, Diệp Thu đã hiểu được đống kinh văn tối nghĩa kia, tiếp theo hắn chỉ cần từ từ lĩnh ngộ những ảo diệu trong đó là có thể nắm được hoàn toàn triệt để.

Đúng lúc kết hợp điều này cùng với tác dụng của một viên Tiên Tuỷ Đan thì có khi Diệp Thu có thể một bước vượt qua Huyền Chỉ cảnh mà trực tiếp đạt tới Thiên Tướng cảnh cũng nên.

Bình Luận (0)
Comment