Đợi cho huyết vụ trên cửu thiên tan hết, bảy vị Chân Tiên đồng thời vẫn lạc nơi biển sâu, đại chiến cũng kết thúc.
"Phụt. . ."
Liên Phong phun ra một ngụm tiên huyết, cuối cùng nàng đã không chịu nổi, khí huyết không đủ, suýt chút nữa cũng ngã xuống biển sâu.
Lâm Thanh Trúc đạp không mà đến, đỡ lấy Liên Phong, hỏi thăm: "Sư nương, ngài không sao chứ?"
Giờ khắc này, trong nội tâm Lâm Thanh Trúc đã thừa nhận vị sư nương khuynh thành tuyệt sắc này, nàng quan tâm Liên Phong phát ra từ đáy lòng, bởi vì Liên Phong đã tại thời khắc các nàng nguy hiểm nhất mà đứng ra.
Vì cứu các nàng mà Liên Phong thậm chí không tiếc lấy sức một mình đối kháng bảy vị Chân Tiên.
Lâm Thanh Trúc đã ngầm nhận định Liên Phong chính là sư nương của các nàng, coi như sư tôn không đồng ý thì nàng cũng muốn bắt hắn trói lên trên giường.
Vị sư nương tốt như vậy thì đi đâu để tìm ra?
Sư tôn, ngài xem kỹ một chút dáng dấp này, dung nhan này, thực lực này. Ngài tốt nhất đừng không biết tốt xấu mà từ chối nàng a!
Diệp Thu lúc này nếu như biết rõ các đồ nhi của hắn nghĩ gì trong lòng thì đoán chừng hắn sẽ rất vui vẻ.
Đúng là đồ nhi ngoan!
"Khụ khụ. . ."
Nghe thấy một tiếng sư nương này, trên khuôn mặt ảm đạm của Liên Phong lộ ra một nụ cười ôn nhu.
Chẳng biết tại sao nội tâm nàng lại có thêm mấy phần bảo vệ chi tâm đối với hai tiểu nha đầu này, giống như các nàng là đồ đệ của mình vậy.
Liên Phong hết sức vui mừng nói: "Ta không sao."
Liên Phong cuối cùng cũng khôi phục lại, nàng chỉ bị tiêu hao linh lực quá lớn, còn bản thân nàng không hề bị thương tích gì.
Sau khi điều tức một lát, Liên Phong đã có thể đứng dậy vững vàng. Nàng quay đầu nhìn xem tiểu nha đầu trước mặt cũng băng lãnh như mình mà có chút ngẩn người.
Nhưng Liên Phong cũng chỉ sững sờ ngắn ngủi, rất nhanh liền ổn định lại.
"Nha đầu, thanh kiếm này là của sư tôn ngươi tặng cho ngươi đúng không?" Liên Phong nhìn xem Vân Tiêu Tiên Kiếm trong tay một cái, hỏi.
Đối với thanh kiếm này nàng vẫn là hết sức quen thuộc. Bởi vì trước đây Diệp Thu đã từng dùng nó tại đế mộ lực áp quần hùng, một trận chiến liền thành danh.
Gặp Diệp Thu đem thanh kiếm này đưa cho đệ tử của hắn, trong lòng Liên Phong cũng đã minh bạch vị đệ tử này trong lòng hắn khẳng định chiếm cứ địa vị vô cùng trọng yếu.
Yêu ai yêu cả đường đi, nếu như Diệp Thu đã xem trọng vị đệ tử này thì Liên Phong tự nhiên cũng sẽ giống hắn, nàng vô cùng thưởng thức Lâm Thanh Trúc.
Đối mặt câu hỏi này của Liên Phong, Lâm Thanh Trúc thành thật trả lời: "Vâng, sư nương. Bởi vì đệ tử học nghệ không tinh, sư tôn sợ là đệ tử bên ngoài gặp phải nguy hiểm, cho nên mới cố ý truyền cho đệ tử thanh kiếm này."
Liên Phong gật đầu, đem Vân Tiêu Tiên Kiếm đưa cho Lâm Thanh Trúc, nói: "Ừm, không tệ. Nha đầu, cầm về đi, thanh kiếm này rất mạnh, ngươi không được mai một uy danh của nó."
Sau khi trả lại Vân Tiêu Tiên Kiếm cho Lâm Thanh Trúc, Liên Phong cảm thấy giống như lại không quá đúng, vì nàng thân làm trưởng bối nên lần đầu gặp mặt phải đưa tặng hậu bối một chút lễ vật mới đúng, dù sao các nàng cũng gọi nàng là sư nương.
Thế nhưng Liên Phong lại không quá quen thuộc lễ tiết thế tục, nếu như nàng làm thành trò cười thì coi như không xong.
Suy nghĩ một lúc, Liên Phong từ trong ngực móc ra một khối ngọc bội. Nàng do dự một chút rồi tự tay mang lên cho Lâm Thanh Trúc, nói: "Lần đầu gặp mặt sư nương cũng không có đồ gì tốt, khối ngọc bội huyền băng này ta liền tặng cho ngươi. Khối ngọc bội này là ta năm đó ở Huyền Cực chi địa đoạt được, nó đã làm bạn với ta nhiều năm, mang ở trên người đối với việc tu hành có trợ giúp rất lớn. Bây giờ sư nương cũng đã không cần vật này nên liền tặng cho ngươi xem như lễ vật đi."
Trông thấy khối ngọc bội huyền băng này, Lâm Thanh Trúc lập tức giật mình, nó vậy mà có thể cùng Huyền Băng tiên cốt trong cơ thể nàng sinh ra cộng minh.
Điều này đã nói rõ khối ngọc bội huyền băng này phi thường thích hợp cho nàng tu luyện, nếu nàng mang nó ở trên người thì tiến độ tu hành của nàng tuyệt đối là ngày đi ngàn dặm.
Mà lại dựa theo phẩm chất đến xem, khối ngọc bội huyền băng này có thể nói là hoàn toàn xứng đáng với Tiên Thiên Linh Bảo.
"Cái này. . . Sư nương, lễ vật này quá quý giá, đệ tử không thể nhận." Lâm Thanh Trúc mở miệng từ chối.
Trưởng bối tặng lễ thì Lâm Thanh Trúc có thể hiểu được, thế nhưng chuyện này lại quá đột ngột quá mà lại là đồ vật quý giá như vậy.
Gặp Lâm Thanh Trúc lên tiếng cự tuyệt, Liên Phong nhướng mày, có chút không minh bạch.
Chẳng lẽ chuyện này không phù hợp lễ tiết?
Ta đã làm sai phân đoạn gì rồi sao?
Liên Phong quanh năm ở tại cấm địa tu hành nên nàng thật sự không hiểu nhiều về lễ tiết thế tục. Nàng gặp Lâm Thanh Trúc cự tuyệt thì theo bản năng coi là mình đã làm sai lễ tiết.
Liên Phong đang muốn mở miệng nói thì một đạo kiều ảnh màu lửa đỏ từ bên cạnh bay tới, một tiểu nha đầu xinh đẹp cười hì hì nhìn nàng, nói: "Hì hì, sư nương, của Uyển Nhi đâu? Sư tỷ có lễ vật thì Uyển Nhi lại không có sao?"
Liên Phong nghe vậy lập tức ngây ngẩn cả người.
Ừm, ta hẳn là không sai!
Nguyên bản còn có chút nghi ngờ mình sai, Liên Phong lập tức kiên định tín niệm nàng không có sai.
Suy nghĩ một lát Liên Phong mới nói: "Có, ngươi cũng có."
Nói xong nàng tìm một hồi trong ngọc trữ vật, rốt cuộc nàng cũng tìm được một khối ngọc bội màu lửa đỏ.