Bị Liên Phong quát lớn một tiếng, Hoa Phi Vũ lập tức sắc mặt tối đen.
Sau đó hắn lại là một trận tự giễu, nội tâm hắn lâm vào một trận hoài nghi bản thân.
Hoa Phi Vũ tự xưng là vô địch cùng thế hệ, là nhân vật mà thế hệ tuổi trẻ nhìn rất chăm chú. Nhưng khi đối mặt với Ly Thiên hắn lại biểu hiện sợ hãi như thế.
Vậy hắn còn có tư cách đi tranh cùng Diệp Thu sao?
Hoa Phi Vũ không khỏi tự hỏi, trước đây Diệp Thu dù đối mặt với địch nhân cường đại hơn mình gấp mấy lần mà cũng chưa từng lộ ra nửa điểm e ngại, ngược lại Diệp Thu còn một kiếm trảm tiên, triệt để dương danh tứ hải bát hoang.
Tại phía dưới hào quang của Diệp Thu, Hoa Phi Vũ lộ ra vẻ ảm đạm vô quang, dần dần biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Hiện tại ở Đại Hoang, trong miệng mỗi người phần nhiều đều là nghị luận về vị Kiếm Tiên có kiếm pháp xuất thần kia của Bổ Thiên giáo.
Thế nhân đã rất ít người nhấc lên vị Dao Sơn Thánh Tử, Hoa Phi Vũ vô song tuyệt thế từng xông qua khảo nghiệm ba ngàn con đường bằng đá tại Dao Sơn.
Hoa Phi Vũ có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong ánh mắt của Liên Phong có một tia chán ghét hắn. Giờ khắc này hắn đã minh bạch mình không có khả năng lại có cơ hội.
Sau khi Liên Phong quát lớn với Hoa Phi Vũ, nàng lặng lẽ nhìn chăm chú vào Ly Thiên, nói: "Lão già kia, hôm nay có ta ở đây thì dù ngươi là ai cũng đừng nghĩ mang các nàng đi."
"Ngươi. . ." Ly Thiên bị câu nói làm cho tức giận, lửa giận công tâm, uy hiếp nói ra: "Bổ Thiên Thần Nữ, ngươi cần phải suy nghĩ cho rõ ràng, ngươi thực sự sẽ vì hai cái hoàng mao nha đầu mà có can đảm đối địch với Bạch Hổ Thần tộc chúng ta sao?"
"Ngươi bớt nói nhảm đi, Bổ Thiên giáo chúng ta chưa từng sợ bất luận địch nhân nào trong thiên hạ. Ta không quan tâm ngươi là cái Thần tộc, Tiên Tộc gì, muốn đánh thì cứ đánh." Liên Phong bá khí bảo vệ đệ tử, không có chút nào nhượng bộ Ly Thiên.
Những lời này của nàng không thể nghi ngờ là một liều thuốc an thần cho Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi lúc này.
Nội tâm các nàng cảm động không gì sánh được, các nàng không nghĩ tới vị sư nương lần đầu gặp mặt kia vậy mà lại ủng hộ các nàng như thế.
Giờ khắc này Liên Phong đã triệt để ngồi vững trong lòng các nàng với thân phận sư nương.
Sau khi nghe thấy Liên Phong thách thức như vậy, Ly Thiên lập tức nổi trận lôi đình, cười to nói: "Ha ha ha ha, tốt, rất tốt. Bổ Thiên các có nghe thấy không, là người của các ngươi tự tìm đường chết nên cũng đừng trách lão phu không khách khí. Bổ Thiên Thần Nữ, ngươi thật sự cho rằng lão phu e sợ mấy lão gia hỏa của Bổ Thiên các ngươi sao?"
Ly Thiên lúc này đã không còn để ý tới cái gì nữa, hắn nhất định phải giáo huấn Liên Phong thật tốt một chút, để cho nàng biết rõ cái gì gọi là trời cao đất rộng. Coi như mấy lão quái vật trên thượng giới tự mình hạ giới thì hắn cũng không sợ.
Ngay sau đó, Ly Thiên ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, huyết sắc lập tức nhuộm đỏ Đông Hải, thiên địa rung chuyển một mảnh.
Tại bên trong huyết vụ, thân thể Ly Thiên càng thêm to lớn, khí thế kinh khủng nghiền ép xuống.
Liên Phong lảo đảo một cái, có chút đứng không vững, nội tâm nàng cũng là vô cùng khẩn trương.
Liên Phong còn chưa hề giao thủ qua với đối thủ bực này nên nàng có chút kinh nghiệm không đủ.
Liên Phong kết ấn thôi diễn Bổ Thiên Thuật hết hỏa lực, một cỗ lực lượng cường đại bộc phát ra.
Trận đại chiến kinh thiên động địa giữa hai đại cường giả này đánh cho toàn bộ Đông Hải sôi trào lên, toàn bộ sinh linh đều run sợ không thôi.
"Tía má ơi, Thần Tiên đánh nhau, mọi người cần thận. Loại chiến đấu vượt qua Đại Đế cảnh này chỉ một đạo dư ba liền có thể nhẹ nhõm đem chúng ta xóa bỏ, chúng ta không nên tới gần a."
Tất cả các Tiên gia thánh địa, đại tộc đều kinh hãi, căn bản không dám tới gần mảnh lĩnh vực chiến đấu kia.
Khi Bổ Thiên Thuật bạo phát, nó mơ hồ muốn xé mở đạo huyết vụ kia.
Ly Thiên hừ lạnh một tiếng, nói: "Hừ, cùng lão phu giao thủ thì ngươi còn không có tư cách. Nếu không phải ta xem ở thân phận của ngươi đặc thù thì hôm nay ta tất sát ngươi."
Vừa dứt lời, Ly Thiên bỗng nhiên chỉ ra một ngón tay, trong chốc lát một cỗ hào quang huyết sắc đã bắn ratừ đầu ngón tay hắn làm tan vỡ lĩnh vực của Liên Phong.
Sau đó Ly Thiên Lập thôi dộng tử sắc lôi điện giam giữ Liên Phong ở bên trong.
Lúc này Liên Phong đã sử dụng toàn lực chuẩn bị nhất cử đánh vỡ giam cầm. Thế nhưng trong tay nàng không có một cái pháp khí có thể xé rách lĩnh vực Tiên Đạo nên đã bị thua thiệt lớn.
Ly Thiên sau khi giam cầm được Liên Phong, hắn liền vung tay lên, một cỗ hấp lực kinh khủng lập tức phóng tới trên thân Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi.
"Cẩn thận." Thấy cảnh này, Liên Phong vô cùng gấp gáp hô to.,
Thế nhưng nàng bây giờ đang bị giam cầm, căn bản không cách nào tránh thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem hai vị tiểu đệ tử của mình bị Ly Thiên cuốn đi.
Biến cố bất thình lình làm cho tất cả mọi người vội vàng không kịp chuẩn bị.
Lục Phong cũng trơ mắt nhìn xem hai vị sư điệt của mình bị mang đi, rống lên: "Ngăn hắn lại cho ta."
Nói xong toàn bộ người của Bổ Thiên giáo đều xuất động với ý đồ ngăn lại Ly Thiên, nhưng đối phương chỉ phun ra một đạo khí kình là đã đem tất cả bọn hắn thổi trở về.
Tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, đột nhiên có một thanh thạch kiếm toàn thân bốc lên huyết khí vạch phá trời cao mà tới. Chỉ vẻn vẹn một hơi thở nó đã đem hấp lực của Ly Thiên chém thành hai nửa.
Trong lúc bối rối, Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi sắc mặt tái nhợt một mảnh. Lúc hấp lực mất đi các nàng vô lực từ trên trời rơi xuống.
Thanh thạch kiếm kia quay lại, thuận thế tiếp đỡ các nàng, hai nàng bám vào trên thân kiếm có chút chưa tỉnh hồn.
Lâm Thanh Trúc phản ứng coi như kịp thời, nàng sờ vào thanh thạch kiếm dưới chân mà nội tâm tuôn ra mọi loại ủy khuất, kèm theo một trận mừng rỡ như điên.
"Là Tru Tiên kiếm! Sư tôn đến rồi!"
Giờ khắc này các nàng phảng phất như tìm về hồn phách, sự ủy khuất của các nàng rốt cuộc đã tìm được chỗ phát tiết.