Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 737 - Chương 737 - Ta Không Hề Háo Sắc A!

Chương 737 - Ta Không Hề Háo Sắc A!
Chương 737 - Ta Không Hề Háo Sắc A!

Tử Điện Thôn Vân thú cắn răng gỡ xuống gốc Hoàng Trung Lý kia, cười hì hì nói ra: "A hi hi, đại ca à, rất nhiều người đều đang đánh chủ ý lên cái bảo bối này đó. Lưu nó trên người ta cũng chỉ là dẫn lửa thiêu thân, hôm nay ta liền đưa nó cho đại ca."

"Chà. . ." Nhìn xem Tử Điện Thôn Vân thú đưa ra gốc Hoàng Trung Lý kia, Diệp Thu liền vui vẻ. Hắn không nghĩ tới gia hỏa này lại thông minh như vậy, nói một chút liền hiểu.

Nhưng quá hiểu chuyện sẽ càng làm đau lòng người a!

"Khặc khặc khặc. . ." Diệp Thu xoa tay cười tà ác một tiếng, tiếp nhận gốc Hoàng Trung Lý kia rồi lại mang vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ta nói cường điệu một lần nữa, không phải đại ca muốn hố bảo bối của ngươi, mà là ta dùng đồ vật của ngươi để làm chuyện của ngươi. Ngươi hiểu chưa?"

"Minh bạch, minh bạch. He he he he. . ." Tử Điện Thôn Vân thú rất hiểu đạo, không chút do dự cười nói.

Ngay sau khi đưa ra gốc Hoàng Trung Lý kia, gánh nặng trên người hắn phảng phất như liền giảm bớt, triệt để buông thả bản thân, trong lòng âm thầm lập xuống chí hướng ta muốn thu mười cô nương làm thiếp.

Cứ như vậy Diệp Thu chỉ dựa vào dăm ba câu nói, không cần tốn nhiều sức mà đã trực tiếp cầm xuống gốc Hoàng Trung Lý kia.

Chuyện này lập tức để cho đám Đại Đế cảnh bên ngoài chấn kinh.

"Đậu phộng, chuyện này mà cũng được sao?"

"Bà mẹ nó, đây mà là Thần thú đứng đắn ư?"

"Ngươi có thể có chút ranh giới cuối cùng được không? Ngươi đường đường là Thần thú, tùy tiện vung tay một cái thì có nữ tử của đại tộc nào có thể bỏ qua được dụ hoặc? Nàng chắc chắn sẽ ngoan ngoãn chui vào trong ngực của ngươi a."

"Gia hỏa này xuất hiện mao bệnh rồi sao? Như vậy mà nó cũng có thể bị mắc lừa ư?"

Đám Đại Đế cảnh bên ngoài đều bày tỏ sự bất bình của mình, vì bọn hắn nào có thể nghĩ tới Tử Điện Thôn Vân thú đường đường là hậu đại của Thần thú, vậy mà nó lại là con hàng không đứng đắn như thế.

Gốc Hoàng Trung Lý kia cứ như vậy liền bị nó đưa ra ngoài chỉ vì một cô nương sao?

Ngay cả Liên Phong cũng là khóe miệng giật một cái, nàng có cảm giác Tử Điện Thôn Vân thú cùng người trong lòng của nàng rất hợp nhau, có chút ý tứ ngưu tầm ngưu mã tầm mã.

"Khặc khặc khặc . ." Sau khi tràn đầy mừng rỡ tiếp nhận gốc Hoàng Trung Lý kia, khả năng chính Diệp Thu cũng không nghĩ tới chuyện này lại thuận lợi như vậy.

Tử Điện Thôn Vân thú quả thật không phải là một con Thần thú đứng đắn, nó vậy mà có thể vì một cô nương mà ngay cả tiên bảo cũng đều có thể đưa ra.

Đây là do nó đã nhẫn nhịn bao nhiêu năm a?

"Không tệ, không tệ." Nhìn xem gốc Hoàng Trung Lý trong tay phát ra hào quang óng ánh, tiên uẩn mười phần, Diệp Thu vô cùng vui mừng.

Gốc trường sinh dược này vừa vặn đã trải qua trăm năm một lần Luân Hồi để lột xác mà thành chu kỳ quen thuộc, lúc này ăn nó là vừa đúng.

Diệp Thu đoán sơ qua nếu như lúc này hắn ăn nó thì tu vi của hắn nhất định có thể xông phá gông cùm xiềng xích sau cùng, lĩnh ngộ ra sự ảo diệu của Tiên Đạo, đúc được Tiên thể, đạp vào Tiên Lộ, đột phá Thiên Nhân cảnh. Nhưng nếu cứ như vậy ăn nó thì không khỏi khá là đáng tiếc.

Sau một hồi âm thầm trầm tư, Diệp Thu nhìn thoáng qua Liên Phong phía sau, lộ ra nụ cười tà ác.

"Rất tốt, ngươi rất hiểu đạo, từ hôm nay trở đi ngươi chính là nhị đệ của Diệp Thu ta, về sau ra ngoài nếu như có người dám khi dễ ngươi thì cứ việc báo đại danh của ta."

"Ta ngược lại rất muốn nhìn xem kẻ nào không có mắt mà ngay cả tiểu đệ của Diệp Thu cũng dám ức hiếp."

Diệp Thu bá khí nói ra, Tử Điện Thôn Vân thú nghe xong lập tức kích động.

"Đậu phộng, đại ca quá mãnh liệt đi."

Nó âm thầm tưởng tượng, kích động xoa tay.

Thì ra tên tuổi của đại ca vang dội như thế!

Đợt này ta không lỗ a!

Nghĩ đi nghĩ lại, Tử Điện Thôn Vân thú cũng nở nụ cười tà ác, càng ngày càng làm càn.

Nó hận không thể hiện tại liền đi tìm người để thí nghiệm một chút cảm giác vừa đi lên liền báo ra tên đại ca đến cùng có tác dụng hay không.

Những năm này Tử Điện Thôn Vân thú thế nhưng là quá oan uổng, thật vất vả nó mới có cơ hội mở mày mở mặt. Nó phải đem những năm thua thiệt này toàn bộ kiếm trở về.

Thế nhưng nghĩ lại, Tử Điện Thôn Vân thú cẩn thận nghiêm túc nói ra: "Đại ca, cái này. . . Cái kia. . ."

Nó ấp a ấp úng, mang dáng vẻ đắn đo, Diệp Thu nghe cũng là có chút mộng.

"Cái gì mà cái này cái kia, ngươi có việc gì cứ nói với ta."

Nghe xong lời này, Tử Điện Thôn Vân thú khẽ cắn môi, vội vàng nói: "Đại ca, ngươi vừa rồi thế nhưng đã bằng lòng với ta tìm cho ta cô nương xinh đẹp, ngươi cũng không thể quên a."

Nhìn bộ dạng khỉ gấp gáp của nó mà Diệp Thu lập tức bật cười.

"Ha ha ha ha. . ."

"Được, đại ca nhất định sẽ tìm cho ngươi."

Diệp Thu miệng đầy bằng lòng, hắn không nghĩ tới tại trong lòng gia hỏa này cô nương so với trường sinh dược còn có sức hấp dẫn hơn.

Nghe thấy Diệp Thu bằng lòng, Tử Điện Thôn Vân thú lập tức nới lỏng một hơi.

Các ngươi hiểu lầm ta rồi, không phải ta háo sắc, mà ta chủ yếu cũng là vì sinh sôi hậu đại, dù sao ta là huyết thống duy nhất, đến hôm nay chỉ còn thừa lại một mình ta.

Nếu như ta không nhanh chóng sinh sôi hậu đại, một khi ta xảy ra vấn đề gì thì ta làm sao đi gặp tổ tông a?

Cho nên ta háo sắc cũng chỉ là một chút xíu mà thôi, mọi người không nên bị vẻ bên ngoài lừa dối!

Bình Luận (0)
Comment