Cấm Khu Chi Chủ đưa mắt nhìn về phía thiên địa chung quanh, nói: "Nơi này là táng thổ cấm khu của ta. Năm đó tại thời điểm Trường Sinh kiếp, nó đã theo ta cùng một chỗ bị phong ấn ở nơi này."
"Có một số việc ta khả năng đã quên đi, nhưng liên quan tới một đoạn hắc ám tuế nguyệt kia ta lại nhớ được phi thường rõ ràng."
Cấm Khu Chi Chủ cười cười, hắn không có tiếp tục nói nữa. Diệp Thu đã nhận ra dị thường của hắn nên hỏi: "Trường Sinh kiếp là cái gì? Năm đó các ngươi từng trải qua chuyện kinh hoàng gì?"
Cấm Khu Chi Chủ vẫn không có trả lời, hắn chỉ mỉm cười nhìn xem Diệp Thu, ánh mắt hắn lộ ra vẻ ý vị thâm trường làm cho Diệp Thu rùng mình.
Gia hỏa này không phải là đang có ý nghĩ kỳ quái gì với ta đấy chứ? Vì sao hắn lại nhìn ta như thế?
Tựa hồ xem thấu tâm tư của Diệp Thu, Cấm Khu Chi Chủ thoải mái cười to một tiếng
"Ha ha ha ha. . ."
"Người trẻ tuổi, ngươi biết rõ ta mới vừa mới nhìn thấy cái gì không?"
"Ngươi nhìn thấy cái gì?" Diệp Thu nghi ngờ hỏi.
Trong lòng hắn chỉ cảm thấy cái tên này tuyệt đối có bệnh, vì hắn ta nói chuyện không đầu không đuôi, ra vẻ thâm trầm doạ người.
Cấm Khu Chi Chủ cũng không để ý suy nghĩ trong lòng Diệp Thu, chỉ là bình tĩnh nói ra: "Ta vừa rồi đã thôi diễn tương lai, tại phía cuối thời gian xa xôi ta thấy được một đạo thân ảnh áo trắng đứng cô độc trên núi cao."
"Có lẽ ngươi chính là kẻ mấu chốt phá cục đó người trẻ tuổi. Ta đối với tương lai của ngươi tràn ngập vô hạn chờ mong."
Đây là đánh giá cao nhất phát ra từ nội tâm của Cấm Khu Chi Chủ, để cho Diệp Thu có chút cảm thấy kỳ quái.
Nhưng nghĩ lại thì Diệp Thu lại có vẻ không vui.
"Đó là thế cục gì? Ngươi có thể nói rõ ra được không?"
Cấm Khu Chi Chủ lắc đầu, nói: "Không thể, không thể. Ngươi bây giờ còn quá mức nhỏ yếu, ngươi tiếp nhận không được phần nhân quả này."
Cái mũi của Cấm Khu Chi Chủ giật lên một chút, hắn tựa hồ ngửi thấy một mùi vị quen thuộc mà ánh mắt rất là kinh ngạc.
Sau đó Cấm Khu Chi Chủ khôi phục lại bình thường, tiếp tục nói ra: "Ừm, ta ở trên thân thể ngươi ngửi thấy một tia khí tức của cố nhân. Xem ra từ nơi sâu xa ngươi đã đã được chú định đường đi rồi."
Nói đến đây Cấm Khu Chi Chủ cười cười, trên khuôn mặt tang thương trắng bệch của hắn lộ ra vẻ khiếp người.
Diệp Thu nhìn mà rùng mình, nhưng lại cảm thấy kỳ quái.
Khí tức của cố nhân hắn sao? Là ai chứ?
Diệp Thu đoán không ra.
Không biết qua bao lâu, Cấm Khu Chi Chủ đột nhiên vận chuyển khí thế, trong chốc lát một cỗ kinh thiên chi lực liền hướng về phía Diệp Thu đánh tới.
"Không ổn rồi!"
Dưới trạng thái Thần Du Thái Hư, Diệp Thu toàn lực bứt ra, nhưng hắn phát hiện mình đã bị Cấm Khu Chi Chủ hút tới.
Giờ khắc này trong lòng Diệp Thu toát ra một cái ý niệm tuyệt vọng.
"Xong con bê."
Dưới cỗ hấp lực cường đại này, Diệp Thu liều mạng giãy dụa. Hắn phát hiện tại trước mặt Cấm Khu Chi Chủ hắn căn bản không có năng lực phản kháng.
Cấm Khu Chi Chủ quá mạnh, dù cho toàn thân hắn đã bị cấm pháp phong ấn, nhưng chỉ bằng một đạo ý niệm trong đầu thì hắn đều có thể tuỳ tiện để cho Diệp Thu hôi phi yên diệt.
Diệp Thu không nghĩ ra tại sao loại tồn tại khủng bố như vậy mà lại bị vây nhốt ở chỗ này.
Cấm Khu Chi Chủ chậm rãi hút Diệp Thu tới, sau đó một cỗ lực lượng pháp tắc kỳ diệu liền đánh vào bên trong thân thể Diệp Thu.
"Hắn đang làm cái gì?" Diệp Thu âm thầm giật mình, hắn có thể cảm giác được cỗ lực lượng pháp tắc kỳ diệu này vô cùng đáng sợ.
Lúc này Cấm Khu Chi Chủ chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi chớ có khẩn trương, ta chỉ muốn nhìn một chút tiềm lực của ngươi như thế nào thôi, ta sẽ không tổn thương ngươi đâu."
Sa khi kiểm tra một phen, Cấm Khu Chi Chủ lộ ra vẻ tươi cười, tiếp tục nói: "Ngươi mới chỉ là Đế cảnh Nhân gian, còn chưa nhập Tiên cảnh. Rất tốt, vẫn còn kịp."
"Ngươi có ý gì? Cái gì mà vẫn còn kịp?" Diệp Thu nghĩ hoặc hỏi.
Cấm Khu Chi Chủ giải thích: "Để từ Phàm Nhân tiến vào Tiên Nhân cần phải trải qua tiên khí tẩy lễ, tái tạo nhục thân thì mới có thể làm được. Đây là nguyên lý cơ bản, là con đường của đại đa số tu sĩ."
"Nhưng bọn ta từng tìm tòi nguyên nhân và đã phát hiện con đường này căn bản đi không thông. Đây cũng là lý do Trường Sinh kiếp thất bại."
"Cho nên ta dù bị phong ấn ở nơi này mấy cái kỷ nguyên mà vẫn luôn một mực suy nghĩ về vấn đề này. Đó là ta phải làm thế nào để đánh vỡ cái gọi là trật tự chi pháp, xông phá gông cùm xiềng xích sau cùng?"
"Bên trong mười vạn năm thôi diễn, ta dần dần minh bạch một điểm mấu chốt để phá cục, nó nằm ngay Đại Đế cảnh."
Nghe đến đó ánh mắt Diệp Thu dần dần trở nên ngưng trọng.
Khó trách tại sao đoạn thời gian gần đây hắn luôn một mực cảm giác thấy nội tâm mình có chút bất an, chậm chạp không dám đột phá.
Thì ra trong này còn có vấn đề thâm ảo như vậy, trực giác của Diệp Thu đã giúp hắn tỉnh táo.
Trường Sinh kiếp rốt cuộc là cái gì?
Cấm Khu Chi Chủ chưa thể nói cho Diệp Thu biết vì Diệp Thu còn quá mức nhỏ yếu.
Bầu không khí dần dần yên tĩnh lại, Diệp Thu hai mắt không chớp nhìn xem Cấm Khu Chi Chủ.
Không biết qua bao lâu Cấm Khu Chi Chủ tựa hồ thôi diễn ra cái gì mà lại lộ ra nụ cười.
"Bách Thế Luân Hồi!"
"Có ý tứ, xem ra người muốn phá cục không chỉ có một mình ta!"