Mang theo lực lượng pháp tắc thần bí, Cấm Khu Chi Chủ vừa ra tay liền biết có thành công hay không.
Tại phía dưới cường lực của Cấm Khu Chi Chủ gia trì, trong khoảnh khắc liền có một cỗ lực lượng kinh khủng tràn vào thể nội của Diệp Thu.
"Ái chà, cảm giác này cực kỳ tốt nha."
Diệp Thu có thể cảm giác được chỉ cần hắn nguyện ý, vậy trong chớp mắt hắn liền có thể tiến vào Thiên Nhân cảnh.
Nhưng Cấm Khu Chi Chủ lại cố ý dẫn dắt Diệp Thu lấy thân nhập đạo.
Diệp Thu cũng không có bài xích mà đi theo chỉ dẫn của Cấm Khu Chi Chủ, bắt đầu tiến vào trạng thái ngộ đạo.
"Lấy thân nhập đạo là như này sao? Ha ha ha, vậy liền để cho ta làm đệ nhất nhân đi."
"Ấy. . ."
Cảm thụ được trong thân thể đau đớn kịch liệt, Diệp Thu biểu lộ hết sức thống khổ.
Bên ngoài làn da trắng nõn của Diệp Thu thình lình chảy ra từng giọt tiên huyết, sau đó hắn liền biến thành một tên huyết nhân.
"Người trẻ tuổi, cố gắng chịu đựng đi. Đạo này chính là ta tốn hao mười vạn năm mới có sở ngộ."
"Ngươi chỉ cần nhẫn chịu được thống khổ mà thường nhân không thể nhẫn chịu, vậy sau khi ngươi vượt qua một kiếp này, con đường sau này của ngươi sẽ rất thông thuận."
Trông thấy Diệp Thu có trạng thái không đúng, Cấm Khu Chi Chủ chậm rãi nhắc nhở, hắn luôn thời thời khắc khắc chú ý tình huống của Diệp Thu.
Lúc này Diệp Thu vẫn đang trong quá trình thần du thái hư, cho nên nhục thân của hắn cũng sẽ đi theo thần hồn của hắn mà cùng tiến vào loại trạng thái kỳ diệu này.
Tại lối vào cấm khu, đám người Bổ Thiên giáo dần dần phát hiện chỗ không đúng.
Tề Vô Hối nghi ngờ đi tới, nhìn xem Diệp Thu lưu lại chân thân, nói: "Chưởng giáo sư huynh, Diệp sư đệ đây là thế nào? Vì cái gì trên người hắn đột nhiên chảy ra nhiều máu như vậy?"
Một tiếng nhắc nhở này đã kinh động đến tất cả mọi người ở đây, bọn họ lập tức đi tới xem xét Diệp Thu.
Bọn họ có thể phát giác tại thể nội của Diệp Thu mơ hồ toả ra một loại pháp thuật ảo diệu kinh thế hãi tục, cực kỳ cường đại.
"A. . ." Lục Phong hít sâu một hơi, nói: "Diệp sư đệ đây là muốn đột phá sao? Khí tức thật kinh người. Loại pháp tắc biến hóa bực này chỉ sợ cũng chỉ có chân tiên mới có thể làm đến a."
Tất cả mọi người đều chấn kinh, không ai nghĩ ra Diệp Thu đến cùng đang làm cái gì, thần hồn của hắn đã đi đâu?
Thần du thái hư chi pháp một khi thi triển thì sẽ lấy thần hồn làm chủ, chân thân làm phụ.
Lúc này bọn họ có thể nhìn thấy chân thân của Diệp Thu biến hóa, nhưng lại cảm giác không được thần hồn của Diệp Thu biến hóa.
Mạnh Thiên Chính nhíu mày, mắt không chớp nhìn xem Diệp Thu, biểu lộ ngưng trọng nói ra: "Diệp sư đệ giống như đang tham ngộ thiên địa đại đạo gì đó, lúc này chính là thời điểm mấu chốt để hắn đột phá."
Nói đến đây Mạnh Thiên Chính nhìn quanh một chút rồi lại nói: "Tất cả đệ tử nghe rõ, các ngươi phải trấn thủ nơi này thật chặt chẽ để hộ pháp cho Diệp sư thúc của các ngươi."
"Tuân lệnh."
Chúng đệ tử nghe xong vội vàng triển khai trận hình, yên lặng chờ đợi Diệp Thu trở về.
Ai cũng không biết rõ thần hồn của Diệp Thu đã đi nơi nào, bọn họ chỉ biết rõ hắn có khả năng đã gặp được tiên duyên, lúc này hắn đang tiến hành đột phá.
Trở lại phía dưới vực sâu tử vong, bên trong mấy ngàn đạo phong cấm, Diệp Thu yên lặng ngồi xếp bằng trên Liên Hoa đài, mồ hôi nóng chảy lâm ly, biểu lộ vô cùng dữ tợn.
Cấm Khu Chi Chủ một bên duy trì lực lượng của hắn lưu thông, một bên giảng giải chân lý đại đạo cho Diệp Thu.
"Thiên đạo rộng lớn vô ngần, muốn xông phá lồng giam vận mệnh thì trước tiên phải trảm gốc rễ."
"Trảm thứ nhất phải chém tục niệm phàm trần."
Theo giọng nói của Cấm Khu Chi Chủ truyền đến, Diệp Thu khẽ cắn môi hạ quyết tâm.
"Trảm!"
Trong chốc lát, Diệp Thu có cảm giác linh hồn hắn bị lấy ra một loại đồ vật nào đó. Khí tức của hắn trong nháy mắt liền phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, khí chất cả người hắn trở nên siêu phàm nhập thánh.
"Trảm thứ hai chém đứt ân oán tình thù, từ đây không luyến hồng trần, chỉ cầu thành tiên."
Giọng nói của Cấm Khu Chi Chủ lại lần nữa truyền đến, Diệp Thu cảm giác được trong thân thể hắn mơ hồ có vô tận lực lượng.
Diệp Thu cắn răng gượng chống, tiếp tục hô lên.
"Trảm!"
Lại có một đạo ý thức tách khỏi thần hồn, Diệp Thu phảng phất như chặt đứt đủ loại ân oán tình thù. Lực lượng trong người hắn lại tăng lên một tầng nữa, mơ hồ đạt đến đỉnh điểm.
Cấm Khu Chi Chủ quan sát biến hóa thân thể của Diệp Thu mà lộ ra nụ cười hài lòng. Bây giờ Diệp Thu chỉ còn kém một trảm cuối cùng là đạo này liền có thể thành.
"Lấy máu Trúc Cơ, tam sinh nhập đạo, trảm thứ ba chém đứt thiện ác."
Thẳng đến một trảm cuối cùng này, Diệp Thu do dự một chút, hỏi: "Như thế nào là chém đứt thiện ác?"
Cấm Khu Chi Chủ đáp: "Thiên đạo chi pháp không có tiêu chuẩn thiện ác. Ngươi hôm nay chém ra một trảm này thì từ đây trong lòng ngươi sẽ tự định ra một cái tiêu chuẩn thiện ác."
Cái ý tứ này Diệp Thu tựa như đã hiểu đại khái, đó là trong lòng mỗi người đều có bình phán thiện ác của riêng mình, nhưng vẫn bị thiên đạo chi pháp ảnh hưởng, đại đa số sẽ tạo thành một cái tiêu chuẩn tương đối thống nhất.
Mà Diệp Thu hôm nay muốn chém chính là cái tiêu chuẩn này, từ đây thiện ác do hắn định ra.