Hoàng Kim Sư Tử vốn cho rằng Công Tôn Ngọc sẽ liên thủ cùng Chu Tước di chủng, nhưng hắn không nghĩ Công Tôn Ngọc căn bản không có phản ứng với hắn, mà là đem ánh mắt nhìn về phía đám người, chầm chậm nói ra: "Hoàng Kim Sư Tử, bản công tử không có hứng thú đối với ngươi."
Công Tôn Ngọc nhìn lướt qua đám người chung quanh, lại nói: "Ta nghe nói Bổ Thiên giáo tại Đông Hoang đã sinh ra một vị nhân vật khó lường, một tay kiếm quyết siêu phàm, đã từng phong quang qua một đoạn thời gian."
"Bản công tử rất muốn lĩnh giáo một chút vị truyền nhân của Kiếm Tiên trong truyền thuyết này."
Nói đến đây ánh mắt Công Tôn Ngọc trở nên thâm thúy, lộ ra một tia sát ý nhưng giấu rất sâu, nhưng vẫn bị Triệu Uyển Nhi phát hiện.
Triệu Uyển Nhi nhướng mày, nhắc nhở: "Sư tỷ, hắn đang hướng về ngươi mà tới đó."
Lâm Thanh Trúc tự nhiên đã hiểu, kết hợp trước đó sư tôn của nàng đã nói những lời kia thì nàng lập tức minh bạch.
Trước đây Bổ Thiên giáo hủy diệt Bất Lão sơn tại Đông Hoang, gián tiếp ảnh hưởng đến Bất Lão sơn tại Nam Hoang, cho nên hắn tới đây là vì trả thù Bổ Thiên giáo.
Song phương mâu thuẫn đã đến tình trạng không cách nào vãn hồi, chỉ có một trận sinh tử đại chiến mới có khả năng giải quyết.
Lâm Thanh Trúc cũng không có vội vã đáp lại, mà trong lòng nàng âm thầm suy tư.
Lúc trước khi các nàng nhóm tiến vào bảo khố Thiên Đế, sư tôn của nàng đã nói muốn xuống dưới tìm kiếm những người khác của Bổ Thiên giáo.
Bây giờ mấy ngày đã qua nhưng vẫn không thấy bóng dáng của bọn họ, để cho Lâm Thanh Trúc không khỏi lo lắng.
Chẳng lẽ Bất Lão sơn đã thật sự động thủ đối với Bổ Thiên giáo?
Nội tâm Lâm Thanh Trúc toát ra một tia hoài nghi, lại nhìn Công Tôn Ngọc khí định thần nhàn, phảng phất như hắn đã nắm chắc phần thắng, ánh mắt nàng lập tức trở nên lạnh lẽo, sát ý cũng dần dần dâng lên.
Nếu như những người khác của Bổ Thiên giáo bị Bất Lão sơn công kích, vậy Lâm Thanh Trúc không ngại cho người của Bất Lão sơn chảy chút máu. Mà mục tiêu tốt nhất chính là tên Công Tôn Ngọc trước mắt.
Phía trên không trung, Công Tôn Ngọc âm dương quái khí nói ra một câu nhưng chậm chạp không thấy đáp lại, sự kiên nhẫn của hắn dần dần bị hao mòn, lạnh lùng hỏi: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ người của Bổ Thiên giáo đều là rùa đen rụt đầu không dám ứng chiến à?"
"Làm càn!"
Lời này vừa nói ra lập tức dẫn tới một vị đệ tử của Bổ Thiên giáo tại Thiên Vực gầm thét.
Chỉ thấy hắn một tay cầm kiếm xông ra, ánh mắt băng lãnh, nói: "Thanh danh của Bổ Thiên giáo chúng ta há bằng ngươi có thể uy hiếp? Để ta đến dạy dỗ ngươi!"
Đối với việc đột nhiên xuất hiện một vị tài tuấn trẻ tuổi, tất cả mọi người có chút mơ hồ.
Bởi vì ai ai cũng đều rõ ràng Công Tôn Ngọc đã nói thẳng ra muốn tìm Bổ Thiên giáo tại Đông Hoang, Bổ Thiên giáo tại Thiên Vực vậy mà lại chạy đến tham gia náo nhiệt.
Thế nhưng nghĩ lại hình như cũng đúng, bởi vì Công Tôn Ngọc đã trào phúng Bổ Thiên giáo, còn không có chút nào tị huý tới Bổ Thiên giáo tại Thiên Vực. Điều này không khác gì đem hai cái thánh địa coi là một cái thánh địa.
Đối mặt với vị đệ tử tài tuấn trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện của Bổ Thiên giáo tại Thiên Vực, Công Tôn Ngọc coi thường cười nói: "Chỉ bằng ngươi sao? Ha ha ha ha. . . Đúng là thằng hề nhảy nhót, ngươi còn chưa xứng."
Biểu lộ cuồng vọng tự đại của Công Tôn Ngọc được biểu diễn phát huy vô cùng tinh tế. Ngữ khí tràn ngập giễu cợt này giống như một mũi dao hung hăng đâm vào trái tim của vị đệ tử của Bổ Thiên giáo tại Thiên Vực kia.
Bị lửa giận công tâm, hắn triệt để đè nén không được, dù sao hắn cũng là một trong những người nổi bật trong thế hệ tuổi trẻ của Bổ Thiên giáo tại Thiên Vực, vậy mà lại bị người ta xem thường như thế.
"Cuồng vọng!"
Triều Phong gầm lên một tiếng, vung kiếm chém ra, kiếm khí cường đại vạch phá trời cao xông tới.
Chiến đấu bộc phát, tất cả mọi người đều nhìn rất chăm chú, chuẩn bị thưởng thức một trận khoáng thế đại chiến.
Nhưng không nghĩ chỉ vừa đối chiến thì Công Tôn Ngọc chỉ nhẹ nhàng vung lên cái quạt, lực lượng kinh khủng trực tiếp đem Triều Phong đánh bay ra ngoài.
"Phụt. . ."
Triều Phong phun ra một ngụm tiên huyết, hung hăng rơi nện xuống đất bất tỉnh.
"Cái đệt! Chỉ một chiêu trực tiếp đánh bại sao?"
Một màn chiến đấu nhanh gọn này đã trực tiếp chấn kinh tất cả mọi người ở đây.
Vị Triều Phong kia nói như thế nào cũng là cường giả Chí Tôn cảnh đỉnh phong, vậy mà hắn lại không chịu nổi một kích?
Đám người vô cùng khó hiểu, bỗng nhiên có người lắc đầu, giải thích: "Giữa các vị trời sinh Chí Tôn cũng có khoảng cách. Đồng dạng tại một cái cảnh giới, có người phải trải qua thiên tân vạn khổ, nhưng có người chỉ cần ngủ một giấc tỉnh lại thì liền đạt đến, thuận lợi trở thành thiên tuyển chi tử."
"Có người thuận theo tự nhiên mà đột phá, nhưng có người lại đem rất nhiều cảnh giới trước mặt chậm rãi rèn luyện cho đến hoàn mỹ cực hạn, sau đó mới lựa chọn đột phá."
"Cho nên đừng nhìn hai người này có cảnh giới tương đồng, nhưng trên thực tế sức chiến đấu của cả hai lại khác biệt như ngày và đêm."
Nghe xong giải thích của hắn, cuối cùng đám người cũng minh bạch.