"Ha ha ha, ngươi rốt cục đã chịu hiện thân rồi à? Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ một mực làm con rùa đen rụt đầu chứ." Công Tôn Ngọc lạnh lùng chế giễu, trong mắt hắn giấu đi vẻ tán thưởng, sát cơ dần dần dâng lên.
Không thể nghi ngờ Công Tôn Ngọc vừa rồi nói mỗi một câu và làm mỗi một việc đều là vì dẫn xuất Lâm Thanh Trúc hiện thân. Mà hắn tới chuyến này cũng là vì nàng mà tới.
Đúng vậy, từ rất sớm trước đó Công Tôn Ngọc đã nghe qua thanh danh của Lâm Thanh Trúc bị thế nhân thổi phồng rất cao. Mà kẻ kiêu ngạo như hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận có người ưu tú hơn hắn.
Tăng thêm Bất Lão sơn cùng Bổ Thiên giáo đang có khúc mắc, khiến cho nội tâm Công Tôn Ngọc dần dần có một cái chấp niệm.
Đó chính là hắn phải đánh bại Lâm Thanh Trúc, nghiền nát Thần Thoại bất bại của nàng, để nói cho toàn bộ người trong thiên hạ biết rằng Bất Lão sơn mới là thánh địa cường đại nhất.
Lâm Thanh Trúc lạnh lùng nhìn xem Công Tôn Ngọc không nói gì, nàng như đang tự hỏi cái gì đó.
Sa một lát, trên gương mặt lạnh như băng của Lâm Thanh Trúc rốt cục xuất hiện một điểm biểu lộ.
"Bất Lão sơn sao? À, ta nhớ ra rồi, vài ngày trước tại hải vực Vô Vọng phát sinh một trận chiến đấu chính là do Bất Lão sơn các ngươi khởi xướng đúng không?"
"Những sư huynh đệ của Bổ Thiên giáo chúng ta mất tích cũng là do Bất Lão sơn các ngươi bí mật bắt lại nhỉ?"
Sau khi suy nghĩ nửa ngày, Lâm Thanh Trúc rốt cục đã nghĩ thông suốt. Kết hợp trước đây nàng mơ hồ phát giác được một tia dấu vết để lại, cuối cùng nàng cũng minh bạch đầu mâu câu chuyện.
Lúc trước Lâm Thanh Trúc đã tại hải vực Vô Vọng gặp được một đám đệ tử, trưởng lão của Bất Lão sơn.
Ngay lúc đó nàng mới vừa cùng những người khác của Bổ Thiên giáo chia tách, chuẩn bị tiến về cấm khu khác tìm tòi.
Nhưng Lâm Thanh Trúc không nghĩ tới nàng vừa mới đi được một giây lát thì phía sau liền truyền đến một trận đánh nhau mười phần kịch liệt.
Đợi đến khi nàng chạy trở về thì hiện trường chỉ còn là một mảnh hỗn độn, không lưu lại bất cứ thứ gì.
Ngay từ đầu Lâm Thanh Trúc cũng không có hoài nghi những đệ tử của Bổ Thiên giáo xuất hiện cái gì ngoài ý muốn. Vì dù sao bên trong đội ngũ kia có không ít trưởng lão của Bổ Thiên giáo, ngay cả Tề Vô Hối cũng ở bên trong.
Nhưng bây giờ kết hợp đủ loại dấu vết để lại, nàng rốt cục phát hiện vấn đề không đúng.
Gặp Lâm Thanh Trúc mở miệng truy vấn, Công Tôn Ngọc giang hai tay nhún vai, hắn không có phản bác mà cũng không hề thừa nhận, nhưng nụ cười trên mặt hắn tựa hồ đã nói ra đáp án rất rõ ràng.
Nhìn thấy vậy ánh mắt Lâm Thanh Trúc dần dần lạnh xuống, nói: "Rất tốt, nếu các ngươi đã động thủ thì ta cũng không cần khách khí với các ngươi nữa. Có qua có lại luôn luôn là tôn chỉ của Bổ Thiên giáo chúng ta."
Vừa dứt lời, Lâm Thanh Trúc liền vung tay lên, trong chốc lát Cửu Thiên Huyền Hàn chi khí đã xông ra.
Đột nhiên một cỗ kiếm ý kinh thiên bộc phát, toàn bộ thiên địa phảng phất như tiến vào bên trong một cái lĩnh vực kiếm trận kỳ quái.
Tại phía dưới ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, một thanh Tiên kiếm chậm rãi từ trong hư không bay ra, vững vàng rơi vào ngọc thủ của Lâm Thanh Trúc.
Sau đó nàng lại mở miệng nói ra: "Không phải ngươi muốn kiến thức một chút kiếm quyết của ta sao? Vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi."
Lâm Thanh Trúc xuất thủ vô cùng thô bạo, nàng một tay cầm kiếm đăng thiên bay lên.
Trong chốc lát, bầu trời ngưng tụ ra ngàn vạn kiếm khí, khí thế kinh người phô thiên cái địa đè ép tới.
"A. . . kiếm khí thật là khủng khiếp."
Thiên địa biến đổi để cho sắc mặt tất cả mọi người ở đây cũng đại biến theo.
Mà Công Tôn Ngọc cũng tại thời khắc này thu hồi biểu lộ ngả ngớn của mình.
Hiện tại hắn đã minh bạch hành động vừa rồi của hắn đã triệt để chọc giận vị nữ tử lạnh lùng trước mắt.
Lâm Thanh Trúc cơ hồ không có bất luận lời nói nhảm gì, sau khi ngưng tụ kiếm ý thì trong nháy mắt chính là nhất trảm.
"Mang theo sự cuồng vọng của ngươi mà xuống địa ngục đi."
Nhất trảm kinh người này trảm phá hư không, khiến cho thiên địa rung chuyển, Công Tôn Ngọc lộ ra ánh mắt chấn động.
"Kiếm khí thật kinh khủng, tiểu cô nương này đã lĩnh ngộ kiếm đạo đến loại trình độ cao như vậy sao?"
Nhìn xem Lâm Thanh Trúc một kiếm trảm phá hư không, ai nấy cũng lập tức biến sắc.
Kiếm khí tung hoành tựa như cuồng phong quá cảnh, tại bên trong lĩnh vực nở rộ hào quang, phương viên trăm dặm sơn hà không còn một chỗ tịnh thổ.
"Phù. . . Nàng này đã tu luyện kiếm đạo đến mức siêu phàm nhập thánh, cho dù là ta thì chỉ sợ cũng khó có thể địch nổi. Xem ra thế hệ này Nhân tộc xác thực sinh ra không ít thiên tài kinh thế hãi tục." Lúc này ngay cả Hoàng Kim Sư Tử cao ngạo tận trời cũng lộ ra ánh mắt hoảng sợ cảm khái.
Mà Công Tôn Ngọc đứng tại đầu sóng ngọn gió càng là kinh hãi.
Từ rất sớm trước đó hắn đã nghe người ta đồn đại Lâm Thanh Trúc có tạo nghệ kiếm đạo cực mạnh. Ban đầu hắn còn không tin, nhưng bây giờ sau khi chân chính kiến thức thì hắn đã triệt để tin tưởng.