Quái lạ! Rốt cuộc ta đã xảy ra sai sót ở chỗ nào?
Nghiên cứu bảo cốt trong tay một phen, Diệp Thu ngồi ở trên giường mà ngổn ngang ngàn vạn suy nghĩ.
Khối bảo cốt này là sau khi hắn tiến vào chỗ hoang vắng nhặt được ở một chỗ vực sâu dưới lòng đất.
Bên trên bề mặt của nó phủ lên khí tức hắc ám, đều có chung khí tức cùng với những mãnh thú kia.
Tuy nhiên, trên khối xương này có khí tức hắc ám càng thêm nồng đậm, hẳn là của hung thú đầu tiên bị lây nhiễm.
Lần này tiến vào khu vực đó Diệp Thu ngoại trừ phát hiện ra khối xương này thì còn ngoài ý muốn phát hiện một vết nứt trên kết giới của Đông Hoang.
Những khí tức quỷ dị này chính là từ ngoại vực tiến vào, từ sâu trong khu không người mà bắt đầu lây nhiễm.
Tuy nhiên trước mắt hắn chỉ nhìn thấy hung thú bị lây nhiễm, tạm thời còn không có xuất hiện tình trạng lây nhiễm lên người.
Nội tâm Diệp Thu có chút bất an, hắn luôn cảm thấy trong chuyện này ẩn giấu một bí ẩn lớn nào đó.
Sau khi phát hiện vết nứt, Diệp Thu ở tại chỗ quan sát nửa ngày nhưng cũng không có phát hiện thêm gì mà liền vội vàng trở về.
Trên đường trở về hắn còn phát hiện một tòa đế mộ, tuy nhiên rất đáng tiếc là hắn không phải là người đầu tiên phát hiện.
Lúc trước bọn người Hạc Vô Song sở dĩ xuất hiện ở thành Quảng Lăng đoán chừng cũng là bởi vì đế mộ mà đến.
Những đại tộc này đều là thượng cổ đạo thống, tin tức một cái so với một cái còn linh thông hơn.
Tuy nhiên rất đáng tiếc là phong ấn của đế mộ còn rất vững chắc, trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng mở ra, cho nên Diệp Thu dứt khoát trước hết mang đệ tử trở về để chuẩn bị một chút chuyện liên quan đến thất mạch hội võ, dù sao chuyện này đối với tất cả mọi người trong Bổ Thiên Giáo mà nói chính là đại sự hàng đầu.
"Hừ, đau đầu quá!"
"Thôi quên đi! Ngủ thôi! Không nghĩ nữa! Quá hại não!”
Diệp Thu gãi đầu và nằm xuống giường.
Một đêm vô sự đến sáng sớm hôm sau.
A......
Diệp Thu duỗi lưng đi từ trong phòng ra ngoài. Trải qua một đêm nghỉ ngơi, ngày hôm nay chỗ linh lực tiêu hao của trận chiến ngày hôm qua đã khôi phục toàn bộ.
"Ồ, hai tiểu nha đầu kia đâu rồi, còn chưa dậy sao?"
Đi ra cửa phòng, Diệp Thu nhìn thoáng qua hai gian phòng bên cạnh thì thấy cửa chính vẫn đóng kín.
Hắn còn tưởng rằng các nàng còn chưa rời giường thì đột nhiên cảm giác bên trên đỉnh Vọng Nhai có khí tức dao động.
"Ha ha ha, cũng chăm chỉ đấy!" Diệp Thu cười nói.
Lâm Thanh Trúc và Triệu Uyển Nhi đã sớm rời giường, hai nàng hiện tại đang quay mặt về phía vách núi để tiến hành tĩnh ngộ bài tập hàng ngày của Tử Hà Phong.
Diệp Thu không có đi quấy rầy các nàng mà trở lại đạo tràng để bắt đầu một ngày tu luyện của mình.
Mãi đến trưa Lâm Thanh Trúc và Triệu Uyển Nhi mới dắt tay nhau trở về.
"Sư tôn, chúng đẹ tử đã trở về!" Vừa mới vào cửa thì Triệu Uyển Nhi liền vui vẻ nói.
Một ngày này Lâm Thanh Trúc gọi nàng dậy sớm tu luyện, rồi lại mang nàng du ngoạn khắp cảnh nội của Tử Hà phong để cho nàng vô cùng vui vẻ. Nàng chưa bao giờ cảm nhận được loại tự do có thể mở rộng lòng mà thả mình như này.
Chỉ một ngày thời gian ngắn ngủn mà nàng cũng đã thích ứng sinh hoạt ấm áp ở nơi này.
Sư tỷ rất chiếu cố nàng, sư tôn cũng đối với nàng rất tốt, so với hoàng cung lạnh như băng kia không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Trong đạo tràng, Diệp Thu chậm rãi mở mắt ra và hài lòng gật đầu nói: "Ừm, đồ nhi lần đầu lên núi thì có thể thích ứng được chứ?"
"Sư tôn, Uyển nhi có thể thích ứng! Nơi này rất tốt vì có hơi ấm gia đình! Đệ tử rất thích nơi này!"
"Ừm, vậy được rồi! Tử Hà Phong của ta không giống với những sơn mạch khác vì nó không có quá nhiều qui tắc! Chỉ cần không vượt quá các nội môn tối kỵ thì mọi thứ còn lại cứ tùy tâm sở dục." Diệp Thu thản nhiên nói ra và từ chỗ ngồi đứng lên.
"Hội võ rất nhanh sẽ bắt đầu, hai người các ngươi đều là đại biểu của Tử Hà Phong tham dự hội võ lần này."
"Thất mạch hội võ đối với Bổ Thiên giáo mà nói mang ý nghĩa vô cùng trọng đại, nên hôm nay ta sẽ tạm thời khảo thí các ngươi. Hãy để cho sư tôn nhìn xem các ngươi trong khoảng thời gian này đã tu hành tiến bộ như thế nào đi!"
"Thanh Trúc, ngươi tới trước."
Lâm Thanh Trúc thuận thế đứng dậy cùng Diệp Thu đi ra khỏi đạo tràng và đi tới một bãi đất trống trong rừng trúc.
Triệu Uyển Nhi khoác chiếc hồng bào đứng cạnh bên dòng suối mà chăm chú nhìn theo.
Lâm Thanh Trúc cầm Tử Hà kiếm trong tay, khí lực tăng lên gấp bội, nhưng khi đứng trước mặt Diệp Thu hì nàng không hiểu sao lại có chút bối rối.
Lúc nàng đối đầu với người cùng thế hệ thì đều có cực độ tự tin, nhưng khi đối mặt với sự khảo nghiệm của Diệp Thu thì nàng đột nhiên có chút khẩn trương.
"Phù..."
Lâm Thanh Trúc chậm rãi thở nhẹ một hơi, trong lòng nàng tự nhắc nhở trấn an bản thân ngàn vạn lần không thể căng thẳng, không thể để cho sư tôn thất vọng.
"Đến đây đi, dùng ra những gì ngươi đã học được và dùng bất cứ cách nào ngươi thích mà tấn công ta." Diệp Thu đứng trong rừng trúc thong dong đạm bạc nói ra.
Bộ bạch y hắn mặc theo gió mà bay, tay trái đặt sau lưng, bạch ngọc treo bên hông, bộ dáng thập phần giống trích tiên.
Diệp Thu bày ra phong thái như cửu thiên tiên nhân khiến cho Lâm Thanh Trúc nhìn thấy mà không hiểu sao khuôn mặt xinh đẹp lại đỏ lên, trì hoãn một hồi lâu tâm tình nàng mới ổn định lại.