Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 95 - Chương 95 - Đả Kích Nặng Nề

Chương 95 - Đả Kích Nặng Nề
Chương 95 - Đả Kích Nặng Nề

Loại chưởng pháp này người phi thường mới có thể tu luyện, nhất định phải có năng lực cực cao và tư chất thiên phú vô cùng kinh người.

Coi như là Mạnh Thiên Chính thì cũng không dám nói nếu ông ta lấy được bản bí tịch công pháp này mà liền có thể tu luyện thành công.

Diễn luyện gần một canh giờ, Diệp Thu chậm rãi thu tay lại. Một luồng lực lượng xoay chuyển Càn Khôn quanh quẩn trong thiên địa kia cũng chậm rãi tản đi.

[Càn Khôn Vô Cực Thủ Đại Thành.]

Diệp Thu mở hai mắt ra, trong mắt hắn hiện lên một tia mừng thầm. Bởi vì sau Thảo Tự Kiếm Quyết thì hắn lại học được một bộ công pháp thần cấp.

Chưởng pháp Càn Khôn Vô Cực Thủ này mặc dù không có sát tâm lớn như Thảo Tự Kiếm Quyết, một kiếm quyết lấy mạng người, nhưng nó vẫn rấyt tốt rồi. Người tu luyện thành công sẽ có một thân hạo nhiên chi khí, hai tay chấp chưởng Càn Khôn, nắm giữ lực lượng cực kỳ bá đạo.

Sau khi chậm rãi kết thúc buổi luyện công, lực lượng thiên địa bốn phương bắt đầu tan rã, Diệp Thu từ trên không chậm rãi hạ xuống.

Cử chỉ của hắn thanh nhã không khỏi để cho người ta có một loại cảm giác khí phách cao nhân, mười phần tiên uẩn.

Ở trong lòng mọi người Diệp Thu đã rất mạnh, cho nên rất phù hợp với loại khí chất này.

“Ha ha ha, chúc mừng Diệp sư đệ đã ngộ được chưởng pháp Thần Cấp, tu vi lại tiến thêm một bước. Thật sự là đại hạnh của bổn giáo chúng ta!” Mạnh Thiên Chính đi chậm tới và cố gắng nặn ra vẻ tươi cười nghênh đón chúc mừng.

Hôm nay Diệp Thu thật sự đã cho ông ta một sự bất ngờ cực lớn.

“Ha Đại Hạnh ha, may mắn, may mắn! Chưởng giáo sư huynh quá khen!” Diệp Thu cười nhạt nói.

Sau đó hắn nhìn thấy Tề Vô Hối đang xanh mặt mà trong lòng mừng thầm.

Quá tuyệt vời!

Lần trang bức này làm cho tinh thần ta quá sảng khoái! Cả người cảm giác rất nhẹ nhàng!

“Tề sư huynh, ngươi làm sao vậy? Thân thể không thoải mái à?” Diệp Thu biết rõ mà còn cố ý hỏi, làm cho sắc mặt Tề Vô Hối càng đen hơn, so với ăn mười cân phân còn khó chịu hơn.

“Ha ha ha......” Minh Nguyệt đã bị chọc cười.

Nàng sao có thể không nhìn thấu Diệp Thu đang cố ý nói móc Tề Vô Hối. Bởi vì vừa rồi hắn còn khí thế bừng bừng nói là Diệp Thu không có khả năng đốn ngộ.

Nhưng ai từng nghĩ Diệp Thu trở tay liền đưa tới đốn ngộ, hơn nữa còn có thể từ trong đốn ngộ tìm ra một bộ bí thuật Thần Cấp.

Rõ ràng đây không phải là đang đánh mặt của Tề Vô Hối hay sao? Lúc này nếu hắn còn có thể vui vẻ thì đúng là chuyện lạ!

Đám thủ tọa khác đều mang bộ dáng xem kịch vui mà nhìn Tề Vô Hối.

Người này ỷ vào thực lực của mình chỉ sau chưởng giáo và có địa vị tôn quý mà những năm gần đây đã đè ép bọn họ không ít, cho nên bọn họ đã sớm nhìn hắn mà khó chịu.

Hôm nay Bổ Thiên giáo rốt cuộc đã sinh ra một vị thủ tọa có thể đàn áp được Tề Vô Hối một đầu, do đó trong lòng bọn họ liền âm thầm mừng rỡ.

Đúng vậy! Nên trị tật xấu này của hắn một chút đi, đừng có nhân nhượng hắn!

Tề Vô Hối nhìn sắc mặt mọi người ở đây mà trong lòng tức giận nhưngi lại không thể làm gì. Hắn hung hăng trừng Diệp Thu một cái rồi phất tay áo nói: “Hừ, coi như ngươi lợi hại!”

Sau đó Tề Vô Hối liền xoay người rời đi và cũng không muốn dừng lại thêm nửa phút để tránh trở thành trò cười.

Chuyện hôm nay hoàn toàn là do hắn tự rước lấy nhục nhã, tự bê đá đập chân mình, cho nên không thể trách được người khác.

“Tề sư huynh đi thong thả, cẩn thận kẻo ngã, có rảnh thì thường tới chơi nhé!” Diệp Thu hướng về phía bóng lưng trên trời kia mà lên tiếng nhắc nhở.

Tề Vô Hối vừa bay lên trời thì lảo đảo một cái, suýt chút nữa đã từ phía trên ngã xuống.

Đây là giết người tru tâm a!

Tất cả mọi người đều không nghĩ tới Diệp Thu lại vô sỉ đến như vậy. Đến lúc này rồi mà hắn còn không quên nói móc Tề Vô Hối thêm một phát.

Bọn họ đã có thể cảm giác được, giờ phút này Tề Vô Hối đều đã có tâm giết người.

Nhưng trong lòng ai nấy đều âm thầm cười trộm.

Ngươi mà cũng có hôm nay sao?

Trong đó người có cảm giác sảng khoái nhất chính là Dương Vô Địch. Bởi vì trước Diệp Thu thì người đấu với Tề Vô Hối ác nhất chính là hắn.

Cũng như chuyện thu đồ đệ lần trước tại Ngọc Thanh điện, hắn chỉ vì thu một tên đệ tử mà đã cùng Tề Vô Hối đánh nhau. Cuối cùng bởi vì cảnh giới không địch lại mà hắn đã bị Tề Vô Hối đoạt đi.

Bộ dáng đắc ý lúc ấy của Tề Vô Hối đến nay Dương Vô Địch cũng không hề quên.

“Ha ha ha, Diệp sư đệ làm tốt lắm!” Dương Vô Địch sảng khoái vỗ vỗ bả vai Diệp Thu cười to nói.

Hắn không có chút nào che dấu nội tâm vui sướng, vì hắn chính là người rất thẳng thắng. Khi tâm trạng hắn khá một chút mà muốn nói cái gì thì liền nói cái đó.

Minh Nguyệt che miệng cười nói:

“Diệp sư đệ, ngươi quá xấu xa đi, nhưng ta thích! Ta đoán Tề sư huynh sau khi trở về sẽ tức giận đến hộc máu đó nha!”

“Loại đả kích này người bình thường thật đúng là chịu không nổi, huống chi còn là Tề sư huynh, người mà trời sinh có tính hiếu thắng như thế!”

Minh Nguyệt đột nhiên có chút thương xót cho Tề Vô Hối, và cảm thấy rất may mắn vì người bị đả kích không phải là nàng, bằng không buổi tối nàng sẽ ngủ không yên. Lui một bước càng nghĩ càng tức, nhịn nhất thời càng nghĩ càng thua thiệt.

Diệp Thu chỉ cười mà không nói.

Bình Luận (0)
Comment