Dây Dưa Mãnh Liệt

Chương 1


Trong văn phòng phó giám đốc của giải trí Nam Dương.
Lâm Tiêu Tiêu đứng ở trước cửa sổ sát đất, mái tóc quăn màu cà phê phủ ở trên vai, bộ váy dài màu đen bao lấy dáng người yểu điệu của cô, cô ôm hai tay lại nhìn về phía quán cà phê ở dưới đường, dường như đang suy tư về chuyện gì đó.
Một người đàn ông mặc áo vest, đi giày da đứng ở phía sau lưng cô, cúi đầu nghiêm túc báo cáo: "Cô ấy đã chuyển từ khoa biểu diễn sang khoa quản lý."
Lâm Tiêu Tiêu không quay đầu lại, đôi môi xinh đẹp kia hơi cong lên: "Đúng là muốn đi con đường làm quan à."
Người đàn ông cúi đầu: "Vây cánh của cha cô ấy đều nằm ở bộ phận thuế, khả năng cao cũng sẽ chuyển sang chỗ đó."
Lâm Tiêu Tiêu gật đầu, cô từ từ xoay người lại, ánh sáng ở ngoài cửa sổ như mạ thêm một lớp ánh vàng lên người của cô, theo góc độ phản quang càng khiến cô giống như một vị tinh linh bóng tối, mặt tựa như tranh vẽ, vốn nên là một người lạnh lùng, nhưng trong mắt của cô lại hiện lên ngàn tia quyến rũ: "Tôi biết rồi."
Người đàn ông cung kính đi ra ngoài.
Người đi rồi, không khi lập tức yên lặng.
Lâm Tiêu Tiêu đi đến trước bàn làm việc, mở ngăn kéo ra, dùng ngón tay mảnh khảnh lấy một sợi dây chuyền bạc từ ngăn kéo thứ nhất ra, sợi dây đã có mấy năm rồi, bề ngoài có một số vết bẩn, nhưng cô vẫn nâng niu nó ở trên lòng bàn tay, giống như đây là báu vật quan trọng gì đó.

Yên lặng nhìn một hồi lâu, lại nhẹ nhàng thở ra, giống như tự hỏi tự trả lời, nhưng bên trong đó lại chứa đầy sự ai oán: "Em cứ thế quên mất tôi rồi sao?"
*******
Tô Mẫn chuyển từ khoa biểu diễn sang khoa quản lý, cảm thấy được sự chênh lệch rất lớn.
Thứ nhất là sự chênh lệch về vẻ bề ngoài của các bạn học, có lẽ là do nàng đã nhìn quen vẻ ngoài tinh xảo của bạn bè ở khoa biểu diễn, cho nên bây giờ chuyển sang khoa quản lý, mặc dù có hơi mất lịch sự một tí nhưng mà diện mạo của mọi người thật đúng là...!Quá bình thường rồi, hơn nữa rất ít nữ sinh trang điểm, nhiều nhất cũng chỉ trang điểm một lớp mỏng.

Chuyện thứ hai là sự chênh lệch giữa bầu không khí học tập, lúc trước khi trở về ký túc xá, mọi người thường bàn tán nhiều về chuyện đồ trang điểm gì, đồ bảo dưỡng nào, nghệ sĩ nào diễn bộ phim nào, mà đến khoa này thì người nào cũng cắm đầu vào học tập, trở về ký túc xá cũng rất ít nói chuyện với nhau, ngày hôm qua Quyên Nhi nằm ở giường đối diện lại còn nghiêm túc cầm vở hỏi nàng: "Mẫn Mẫn, đây là mô hình quản lý thuộc địa cho mình thành lập, cậu giúp mình xem thế nào với."

Vì để tránh phải chịu kích thích và khác biệt quá lớn, Tô Mẫn vẫn quyết định đi ra ngoài thuê một phòng trọ riêng để ở, tập trung bù lại kiến thức học.
Bận rộn cả một ngày, cũng chỉ có bạn tốt Tiêu Phong Du đến giúp đỡ.
Tiêu Phong Du có vẻ ngoài đặc trưng của người trong giới giải trí, ngày thường mọi người thường kêu cô ấy là Nguyên Bảo, tuổi còn nhỏ đã mang theo nét quyến rũ, cô ấy trang điểm một lớp mỏng, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, môi đôi đỏ mọng, ánh mắt giống như tinh linh.

Cô cúi đầu giúp Tô Mẫn thu dọn đồ đạc, có vẻ hớn hở: "Dọn ra ngoài cũng tốt, cậu nhìn cậu thử xem, bây giờ đã trở nên thế nào chứ? So trí tuệ, cậu kém xa so với những bạn cùng phòng học bá kia, so bề ngoài --" Nguyên Bảo sờ vào mặt mình vài cái, nhướng mày: "Lại bị mình vứt xa cả con phố, cậu đúng là nên kiếm một chỗ nào đó rồi nghiêm túc tu luyện!"
Tô Mẫn mặc kệ cô ấy, cau mày: "Lầm bầm gì chứ, mau lên."
Nguyên Bảo "À" một tiếng, cô cúi đầu, chỉ vào một quyển sổ phai màu: "Đây là gì thế? Giấy chùi mông hả?"
Tô Mẫn cạn lời nhìn cô: "Đây là sổ nhật ký thời cấp hai và cấp ba của mình!"
Nguyên Bảo ho một tiếng, vội vàng trả lại cho nàng: "Trả cậu trả cậu, cậu đúng là đứa bé ngoan mà, còn viết nhật ký từ lúc bé nữa!"
Tô Mẫn trợn trắng mắt: "Khi còn nhỏ mình thường phải lật đật chạy xuôi với ba mẹ mình, nhà và học trường đều đổi vài lần, nếu mình không viết nhật ký thì có nhiều chuyện chỉ nhớ mơ hồ thôi."
Nguyên Bảo mỉm cười mập mờ, nhìn chằm chằm vào Tô Mẫn: "Bên trong có ghi chuyện gì mập mờ không?"
Khuỷu tay của Tô Mẫn hướng về mặt của cô.
Cuối cùng mọi thứ mới trở về yên tĩnh.
Hai người vội vàng thu dọn lại quần áo, đồ dùng hằng ngày và một số vật phẩm nhỏ cần dùng sổ nhật ký bị ném sang một bên, cửa sổ mở ra, ánh sáng mặt trời dịu nhẹ chiếu vào trong, cơn gió nhẹ cũng đi vào theo, mang theo hương hoa khiến cho sổ nhật ký để ở bên cạnh lật ra vài tờ.
Chữ viết non nớt và xiêu vẹo như lắng đọng lại những năm tháng đã qua, có một số chỗ đã mơ hồ không thấy rõ, theo âm thanh lải nhải của hai người, sổ nhật ký dừng lại ở trên ký ức thời niên thiếu.
- ----- Người giống như con thỏ trắng kia mà còn dám tỏ tình với mình?
Từ nhỏ đến lớn, có lẽ là do tính cách cho nên Tô Mẫn không thiếu người theo đuổi, mặc dù Nguyên Bảo chỉ buộc miệng nói ra nhưng đúng là ở trong sổ nhật ký của nàng có viết rất nhiều đoạn ngắn lúc được người ta theo đuổi, đối với người kia mà nói thì đó là ký ức khó quên, nhưng đối với Tô Mẫn thì đó chỉ là những chuyện bình thường mà thôi.


Nàng không biết điều này sẽ đem đến những gì với bản thân mình, chỉ là xem đó như những dòng hồi ức, mang theo cuốn sổ nhật ký.
Hai người đi ra cổng trường, để hành lý lên trên xe, Tô Mẫn nhìn cái trán chảy mồ hôi của Nguyên Bảo, giả vờ giả vịt nói: "Mình có việc bận."
Nguyên Bảo gật đầu, mông ngồi trên ghế phụ, có vẻ ổn, một chút dấu vết hoạt động cũng không có.
Tô Mẫn ho một tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cô mau mau lăn xuống đi, "Đi đến chỗ thuê nhà mình còn phải dọn dẹp lại chút, cậu không đói bụng à?"
Mau mau tìm một chỗ nào đó ăn cơm thôi.
Nguyên Bảo vừa nghe, đáp: "Đói chứ, cho nên lái xe mau lên, đừng phí công nói chuyện lung tung nữa, đến nhà cậu mình muốn ăn lẩu xiên que." Cô nuốt một ngụm nước miếng: "Bụng dê, tôm nõn, thịt bò cộng với cổ vịt!"
Tô Mẫn:....
Đúng là giữa bạn tốt với nhau chẳng cần khách khí gì nhỉ.
Đi trên đường, Nguyên Bảo quay đầu nhìn Tô Mẫn, trong lòng không nhịn được thầm nói, chậc chậc chậc, rõ ràng là một người xinh đẹp hấp dẫn như vậy, nhưng sao lại không túm được ai về nhà cùng chứ?
Vẻ đẹp của Tô Mẫn trước khi đến khoa quản lý đã được các bạn học ở khoa biểu diễn khen qua, đó khẳng định là vẻ đẹp đứa con của trời đất, đặc biệt là cặp mắt hẹp dài kia, khi đứng ở đối diện thường khiến cho lòng người say đắm, Nguyên Bảo đã từng giúp Tô Mẫn đếm qua, nếu không nói khoa trương thì tám phần mười số người theo đuổi Tô Mẫn đều là vì đã vô tình đứng đối diện với nàng, nếu chỉ đơn giản là đứng đối diện thôi thì còn tốt, chỉ là trái tim bị đánh cắp thôi, nhưng nếu Tô Mẫn còn cười thì khẳng định sẽ khiến người kia thần hồn điên đảo.
"Cậu nhìn mình làm gì thế?"
Giọng điệu ác liệt, Tô Mẫn cau mày nhìn Nguyên Bảo: "Cẩn thận mình chọc mù mắt cậu đấy!"
Nguyên Bảo:....
Vì sao lại cứ mở miệng đánh nát hình ảnh tốt đẹp kia chứ?
Tô Mẫn dùng cánh tay mảnh khảnh xoa mồ hôi ở trên trán: "Có phải cảm thấy mình rất xinh đẹp hay không? Ngay cả đổ mồ hôi cũng có vẻ rất mê người?"

Nôn.
Nguyên Bảo muốn nôn ra, Tô Mẫn là một sự tồn tại rất kỳ quái, từ nhỏ đến lớn số người vây quanh nàng không ít, người nào người nấy đều có vẻ có quan hệ khá tốt với nàng, nhưng nàng vẫn luôn duy trì một phần khoảng cách không dấu vết mỏng manh nào đó, mấy năm nay chỉ có mình Nguyên Bảo, cũng chỉ có mỗi Nguyên Bảo là đi vào lòng của nàng.
Nguyên Bảo: "Mẫn Mẫn, cậu nói xem, lần này chuyển nhà có khi nào là một sự khởi đầu mới không?"
Vẻ tự hào nở rộ ở trên mặt của Tô Mẫn: "Đó là tất nhiên rồi, mình phải dùng thời gian một năm này để nhanh chóng lột xác, quen thuộc với công việc."
Nguyên Bảo: "...!Ý của mình không phải thế, ý của mình là có khi thuê phòng ở bên ngoài sẽ khiến cậu vô tình có được một lần gặp mặt tuyệt vời nào đó?"
Một chân dẫm vào phanh xe.
Tô Mẫn xoay người, dùng vẻ mặt khiếp sợ và không thể tin tưởng được nhìn về phía Nguyên Bảo: "Sao lại có một con người nông cạn như cậu được chứ?"
...........
Đùa rồi lại cười, hai người đi đến chỗ tiểu khu được thuê, đi đến dưới lầu, Nguyên Bảo ngửa đầu lên nhìn: "Chết tiệt, Mẫn Mẫn, cậu tốn bao nhiêu tiền thế?"
Này...!Đây rõ ràng là khu tiểu khu xa hoa dành cho người giàu ở mà, cho dù là môi trường xanh hóa được xây dựng ở tiểu khu hay là an ninh bảo mật đều là cấp cao nhất.

Phần đá cẩm thạch nhìn không khác gì những nơi khác nhưng nghệ thuật ở đây lại tráng lệ huy hoàng, ngẫu nhiên có vài người đi ngang qua tiểu khu, mỗi người đều trang điểm tinh xảo, chú ý cách ăn mặc.
Tô Mẫn ôm thùng, cũng đầy mặt ngạc nhiên: "Mình cũng không biết nữa, mình chỉ nhờ một người bạn tìm giúp, giá cả cũng vừa phải, là Quai Quai đấy, sao cô ấy lại thuê chỗ này chứ?" NÓi xong lời này, trong mắt của nàng hiện lên nét nghi ngờ, Nguyên Bảo cũng không nghĩ nhiều, nắm lấy cánh tay của nàng: "Được rồi, đến đâu thì hay đến đó, có lẽ là người ta có chuyện gì đó sốt ruột cho nên muốn nhanh chóng để người khác thuê phòng."
Chuyển nhà là một việc rất tốn thể lực.
Tô Mẫn và Nguyên Bảo bàn bạc lại một lát, quyết định chuyển đồ đạc vào trong thang máy, tranh thủ dùng một lần đưa hết lên luôn.
Chạy đi chạy lại rất nhiều lần, hai người mồ hôi đầm đìa, Nguyên Bảo và Tô Mẫn mệt đến mức nằm liệt ra.
Không có sức lực lại dọn dẹp chi tiết hơn, để đồ đạc vào nhà xong, Tô Mẫn dùng chân đá một cái vào Nguyên Bảo đang ngồi ăn kem que: "Đi thôi, đi xuống ăn cơm!"
Đã mệt như vậy rồi, ai còn có tâm trạng ăn cơm ở nhà chứ?
Hai người ngồi ăn ở dưới lầu, dù sao cũng là ngày vui dọn nhà cho nên cả hai đều uống một chút bia, tửu lượng của Tô Mẫn không tốt lắm, uống một lọ đã thấy hơi say, Nguyên Bảo lại kích thích nàng: "Nhìn cậu như vậy mà còn muốn làm sếp à? Tửu lượng của cậu thế này thì không được, phải luyện thêm."
Mặc dù lời này không xuôi tai nhưng đúng là có đạo lý.

Tô Mẫn lại uống thêm một cốc, chờ ăn xong nồi lẩu, gọi xe cho Nguyên Bảo trở về thì trời đã tối rồi.
Nàng không vội vã về nhà, dạo tới dạo lui trong tiểu khu một vòng, cảm thấy phương diện xanh hóa làm cũng không tệ, hơn nữa người sống ở trong tiểu khu không nhiều lắm, cũng rất hợp với tính cách của nàng.
Gió đêm vừa thổi qua, Tô Mẫn men say của rượu bắt đầu ùa lên, khiến cho đầu hơi vựng, nàng không dám đứng lâu nữa, vội vàng chạy về nhà.
Đi đến cửa nhà.
Tô Mẫn cảm thấy bản thân đã không còn đi thẳng tắp được nữa, nàng âm thầm mắng Nguyên Bảo ở trong lòng một trận, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Không biết cửa này thiết kế phòng trộm như thế nào mà cần phải có hai cái chìa khóa đồng thời cắm vào, lại đồng thời xoay thì mới được.
Tô Mẫn vốn đã hơi say rồi, nàng cọ tới cọ lui vài phút cũng chưa mở ra được, hành lang lại nóng, lòng bàn tay của nàng đều là mồ hôi, trong lúc đang sốt ruột thì "cạch" một tiếng, cửa phòng đối diện bị mở ra.
Thân thể Tô Mẫn cứng đờ, không xong, bây giờ nàng gây phiền phức cho hàng xóm, hàng xóm sẽ không nhầm nàng là trộm chứ?
Xấu hổ quay người lại, Tô Mẫn đang muốn giải thích nhưng khi nhìn thấy người ở trước mặt, nàng lại giật mình, giống như bị choáng váng đứng đờ ra tại chỗ.
Người phụ nữ trước mặt xõa tóc ra, khoác áo choàng, trên khuôn mặt trái xoan kia là lớp trang điểm mỏng, phấn mắt màu tím có vẻ quyến rũ, đôi môi đỏ gợi cảm và mị hoặc, áo khoác cũng không che đậy được phần ngực đầy đặn kia.

Cô bình tĩnh đối diện với Tô Mẫn, không biết có phải là do uống nhiều quá hay không mà Tô Mẫn lại nhìn thấy được một tia ai oán ở trong mắt của cô.
Gió thổi qua.
Cũng thổi đi mồ hôi ở trên lưng Tô Mẫn, nàng ho một tiếng: "Ngại quá, tôi là người mới thuê ở phòng bên này, loại cửa này...!Tôi không mở ra được, có phải đã làm phiền chị rồi không?"
Nàng đã nói chuyện lễ phép lại hợp tình hợp lý thế này rồi, đối phương khẳng định sẽ nói không có việc gì.
"Ha hả."
Đôi mắt giống hồ ly tinh của người phụ nữ kia nhìn chằm chằm vào người nàng, đôi môi đỏ vô tình khẽ mở: "Đúng là đã làm phiền tôi rồi."
Tô Mẫn:.......

Bình Luận (0)
Comment