Dây Dưa Mãnh Liệt

Chương 23


Ngày hôm sau Tô Mẫn thức dậy rất sớm, nàng chỉ mặc một cái áo thun rộng thùng thình, để chân trần ở trong phòng bếp nấu cơm cho Lâm Tiêu Tiêu.
Cơm sáng rất đơn giản, Tô Mẫn làm bánh trứng cho cô, lại ép sữa đậu nành, còn chuẩn bị mấy món đồ ăn đơn giản mà mới mẻ.

Nàng cân nhắc đến chuyện dạ dày của Lâm Tiêu Tiêu thường xuyên phải trải qua lễ rửa tội của các loại bữa tiệc rượu, đã sớm bị tàn phá tới mức tàn tạ, nàng muốn tranh thủ lợi dụng thời gian hai tháng này để điều dưỡng cho cô tốt một chút, tránh để cô cứ phải ỷ lại vào thuốc.
Tóc của Lâm Tiêu Tiêu lúc đi ngủ xù lên giống như một người điên vậy, lúc trời sắp sáng thì cô mới ngủ được có một tiếng đồng hồ, sau khi tỉnh dậy thấy bên người không có ai thì trái tim thấy lạnh lẽo vô cùng, may mắn, thanh âm truyền đến từ phòng bếp khiến cô tỉnh táo lại.
Đi đến phòng bếp, Lâm Tiêu Tiêu giống như làm nũng ôm lấy Tô Mẫn từ sau lưng, đầu dán vào thân thể của nàng, nhẹ nhàng cọ cọ: "Chào."
Tô Mẫn cười, "Chào."
Ánh mặt trời buổi sáng chiếu vào trong nhà, xua tan ban đêm đen tối, Lâm Tiêu Tiêu cảm giác cực kỳ hạnh phúc.
Tô Mẫn nấu cơm cho cô như vậy, có một loại cảm giác dường như hai người t hật sự đang ở bên nhau vậy.
Bình thường cô không ăn nhiều cơm sáng cho lắm, có đôi khi ăn một cái trứng gà như vậy đã là đủ rồi, nhưng hôm nay, cô lại ăn giống như một đứa bé, nếu không phải Tô Mẫn khống chế được thì cái bánh trứng dư lại kia cô cũng muốn ăn.
"Được rồi, lát nữa không phải chị cần phải đi làm hả? Đừng để cho dạ dày không thoải mái." Tô Mẫn đè lại tay cô, Lâm Tiêu Tiêu nhìn nàng cười cười: "Vậy tôi mang theo, giữa trưa rồi ăn."
Tô Mẫn:......
Đường đường là phó giám đốc Lâm nhưng buổi trưa lại muốn ăn một cái bánh bị rán cháy do nàng làm hả?
Tô Mẫn không để ý, cho rằng Lâm Tiêu Tiêu chỉ đang đùa giỡn, nàng đứng dậy đi rót sữa đậu nành, nghĩ thầm uống một ly rồi đi học, ai mà biết được chỉ mới quay người lại thôi mà khi nàng trở về đã thấy phó giám đốc Lâm đã để bánh nàng làm bỏ vào hộp giữ ấm.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc kia của Tô Mẫn, Lâm Tiêu Tiêu có hơi ngượng ngùng: "Tôi chỉ là cảm thấy......!Mang theo cơm là một chuyện rất hạnh phúc thôi."
Nam Dương tuy rằng có nhà ăn, nhưng mà có rất nhiều công nhân trong công ty đều mang cơm để ăn giữa trưa, phần lớn đều được người yêu làm, Lâm Tiêu Tiêu đã từng thấy qua cảnh này, mặt ngoài tuy rằng lạnh như băng không có phản ứng gì, nhưng mà trong lòng lại cực kỳ hâm mộ.
Tô Mẫn chua xót cười cười: "Nếu chị thích, lần sau tôi lại làm cho chị."
Mấy năm nay người theo đuổi Lâm Tiêu Tiêu Tô Mẫn dùng chân nghĩ cũng biết nhiều tới mức nào, là chấp niệm si tình như thế nào mới khiến cô chống chọi tới được lúc tìm thấy nàng.

Nếu cô muốn ăn cơm thì có rất nhiều người đứng xếp hàng mong được nấu cho cô ăn.
cảm giác hai người cùng nhau ra cửa vô cùng tốt.

Lâm Tiêu Tiêu kiên trì đưa Tô Mẫn đến trường học, cách cổng trường còn có mấy trăm mét, cô dừng xe lại, "Buổi tối tôi chờ em trở về ăn cơm, tôi đi mua đồ ăn."
Phó giám đốc Lâm cũng nhận ra tay nghề nấu nướng của mình không được tốt lắm, Tô Mẫn cười gật đầu: "Được rồi, mua một ít rong biển, trưa ngày mai tôi làm sushi cho chị ăn."
Lâm Tiêu Tiêu rất chu đáo, biết tính cách của Tô Mẫn, cũng không đậu xe quá gần trường học, để tránh gây ra những rắc rối không cần thiết cho nàng.
Tô Mẫn mở cửa xe, nhưng khi nàng vừa định xuống xe thì lại bị Lâm Tiêu Tiêu kéo lấy góc áo, nàng quay đầu lại kinh ngạc nhìn Lâm Tiêu Tiêu, Lâm Tiêu Tiêu nhìn nàng, khóe môi nhếch lên, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Cái này......
Tô Mẫn nhìn, cảm thấy hơi buồn cười, một phó giám đốc Lâm vốn dĩ mạnh mẽ như thế nhưng vừa nói đến chuyện yêu đương thì lại "dính người" như vậy, một tay của nàng nhẹ nhàng ôm bả vai của Lâm Tiêu Tiêu, khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ.
Bây giờ Lâm Tiêu Tiêu đã thấy mãn nguyện, cô vẫn luôn cười nhìn Tô Mẫn rời đi, tay bất giác đưa tay lên chạm vào phần trán mà Tô Mẫn vừa mới hôn qua, nếu......!Có thể như vậy cả đời thì thật tốt.
Lâm Tiêu Tiêu cùng Tô Mẫn lớn lên trong hoàn cảnh không giống nhau, cha mẹ cô rất yêu thương nhau, chỉ có một đứa con là cô, lại bởi vì từ nhỏ thân thể của Lâm Tiêu Tiêu không tốt, cho nên đã dành cho cô gần như tất cả tình yêu thương của mình.
Tình cảm của ba Lâm và mẹ Lâm tốt tới mức khiến người ta phải ghen tị, gia đình của họ thiếu chút nữa đã phải trải qua sinh tử, càng hiểu được nên đi trân trọng nó.

Cả ngày trôi qua ngọt ngọt ngào ngào, được hạnh phúc vây quanh, cho nên phương thức biểu đạt cảm tình của Lâm Tiêu Tiêu vô cùng trực tiếp, hoàn cảnh gia đình từ nhỏ đã khiến cô ấy càng thêm tự tin, chỉ cần cô muốn thì sẽ cố gắng có được, dù kết quả thế nào thì cô cũng có can đảm bày tỏ nỗi lòng của mình.
Nhưng Tô Mẫn không phải, ngay khi nàng vừa mới lờ mờ biết về thế giới này thì mẹ của nàng đã nói với nàng rằng đừng bao giờ yêu một ai đó quá nhiều.
Sau đó, một đứa trẻ nhỏ như nàng đã phải bôn ba cùng gia đình, tận mắt nhìn thấy một người mạnh mẽ như Tô Bồi bị cảm tình tra tấn chết đi sống lại như thế nào, lại nhìn ông bởi vì chuyện của mẹ mà từ từ gầy ốm, dùng hành động thực tế chứng minh lời nói của mẹ nàng.
Cho nên, từ nhỏ Tô Mẫn đã thiếu thốn tình cảm, nàng cảm thấy những người yêu nhau trên đời này sẽ luôn bị tổn thương, cho nên làm một người lạnh nhạt bạc tình thì tốt biết mấy.
Một người là tốt rồi.
Tuy rằng cô đơn, nhưng sẽ mãi mãi không phải chịu tổn thương.
Đầu óc của Tô Mẫn hôm nay vẫn luôn trống rỗng, trong giờ học cũng không tập trung lắm, lúc tự học nàng cũng không tập trung được, thế là nàng dứt khoát gọi điện thoại cho Nguyên Bảo, rủ cô ấy đi ra ngoài ăn xiên que.
gần đây trạng thái của Nguyên Bảo không được tốt lắm, sắc mặt cô vàng như nến, thanh âm cũng phiêu phiêu: "Mình cứ cảm thấy cái người kia của mình đang có chuyện gì đó giấu mình."
Tô Mẫn khinh bỉ: "Cậu tinh ranh giống như cây đậu vậy, chị ấy có chuyện gì mà phải gạt cậu cơ chứ?"
Nguyên Bảo sờ ngực của mình: " Gần đây tim mình thường đập rất mạnh, mình chỉ là sợ......!có phải thân thể của chị ấy đã xảy ra chuyện gì rồi hay không."
Tô Mẫn nghe xong, buông cái thẻ xuống, "Cậu không nói chuyện với chị ấy thử xem hả?"

Thân thể cũng không phải là chuyện nhỏ.
Nguyên Bảo cũng rất đau đầu khi nhắc đến chuyện này: "Cậu không biết chị ấy là một người cứng đầu đến mức nào đâu, tình huống trong nhà khá đặc thù một chút, cho nên rất biết cách nhẫn nhịn, mình cảm thấy cái hoàn cảnh kia đã sớm định hình tính cách của chị ấy rồi, hơn nữa cái miệng kia của chị ấy đúng là muốn tức chết mình mà, chuyện gì cũng tự mình gánh lấy, có cạy cũng không ra, chuyện gì cũng không chịu nói cho mình biết, toàn đè ở trong lòng."
Tô Mẫn nhìn chằm chằm làn khói trắng bốc lên từ bếp nướng BBQ, nhàn nhạt nói: "Có lẽ là do chị ấy cảm thấy......!có chuyện không thể giải quyết được cho nên mới không nói cho cậu biết.."
"Như vậy vẫn được gọi là tình yêu sao?" Nguyên Bảo cười chế nhạo: "Cái gì gọi là do chị ấy cảm thấy, không phải tình yêu là chuyện mà hai người phải cùng nhau chia sẻ sao? Chị ấy không nói, tự tiêu hóa trong lòng của mình, chị ấy cảm thấy không thoải mái thì không nói, nhưng cũng khiến mình cảm thấy khó xử theo, thôi, quên đi, không nói đến chuyện của hai đứa mình, mà là cậu." Nguyên Bảo nheo mắt nhìn Tô Mẫn: "Tình hình của cậu thế nào rồi?"
Tô Mẫn vẫn còn đang đắm chìm trong những lời Nguyên Bảo vừa mới nói, "Tình hình cái gì thế nào?"
Nguyên Bảo chỉ vào quầng thâm mắt của nàng: "Đừng nói sang chuyện khác, cậu đi đu đưa ở đâu về thế, có phải trong nhà cậu giấu người phụ nữ nào khác mà không nói cho mình biết hay không?"
Tô Mẫn sửng sốt, nàng nhìn Nguyên Bảo bằng ánh mắt không thể tin được, Nguyên Bảo vui vẻ nói: "Bị mình nói trúng rồi đúng không, cậu cũng là, đã từng này tuổi rồi, yêu đương thôi mà phải giấu giấu giếm giếm như thế hả?"
Tô Mẫn không vui, "Cậu cho rằng ai trên đời này cũng giống như cậu sao? Có cái gì cũng nói ra hết, nếu tất cả mọi người ở trên đời này đều giống như cậu thì thế giới hoà bình lâu rồi.

Cho mình hỏi một chuyện."
Nguyên Bảo: "Cậu cứ hỏi đi, bữa cơm này cậu mời đấy." Cô giơ tay: "Bà chủ ơi, lại cho tôi thêm hai cân tôm hùm đất xào cay, nửa cân ốc đồng."
Tô Mẫn:......
Nói sao thì cô cũng là một người nổi tiếng đấy, không hề chú ý hình tượng như vậy hả?
Nguyên Bảo tỏ vẻ khoe khoang: "mình không giống với cậu, mình là người sống có tình cảm, có đời sống sinh hoạt về đêm, cho nên mình phải bồi bổ tí mới được."
Lời này giống như một cái xiên nhọn chọc vào trái tim của Tô Mẫn, nàng do dự một chút hỏi: "Nguyên Bảo, đừng có gây chuyện nữa, mình thực sự có chuyện này cần phải hỏi cậu."
Hiếm khi thấy Tô Mẫn nghiêm túc và chân thành như vậy, Nguyên Bảo thu lại nụ cười, cũng nhìn nàng với vẻ nghiêm túc: "Cậu muốn hỏi cái gì? Mình khẳng định sẽ trả lời đàng hoàng."
Tô Mẫn nhìn cô chằm chằm hồi lâu, hít sâu một hơi, "Cậu nói thử xem, làm thế nào để đối xử tốt với một người?"
Nguyên Bảo:..................
Đệt.
Hỏi cái vấn đề 250 (đồ ngốc) như vậy có cần phải làm vẻ nghiêm túc như vậy hay không?
Không chỉ có Tô Mẫn đang học tập lấy kinh nghiệm mà bên pía của Lâm Tiêu Tiêu cũng đang rất bận rộn.

Gần đây Nam Dương đã đến giai đoạn lửng chửng, mọi công việc đều diễn ra một cách trật tự, Lâm Tiêu Tiêu đã bớt bận rộn hơn trước, cuối cùng cô có thể nghỉ ngơi một thời gian.
Hồ Phỉ Phi sáng sớm đã dẫm lên giày cao gót đi đến đây, nàng nhìn chằm chằm Lâm Tiêu Tiêu, tò mò: "thành công rồi à?"
Lâm Tiêu Tiêu nhấp một ngụm trà, khó chịu: "Sao lời nói của cậu lại mang theo cái thứ nhan sắc gì vậy?"
Hồ Phỉ Phi làm mặt quỷ: "Đều là người trưởng thành rồi, có gì không thể nói hả? Chẳng lẽ thử hỏi xem cảm giác ngủ một đêm không thuần khiết của hai cậu có tuyệt vời hay không à?"
Lời này khiến Lâm Tiêu Tiêu bị sặc trà, cô không hé răng.
Hồ Phỉ Phi sửng sốt: "Trời ạ, cậu đừng nói với mình là các cậu thật sự chỉ đơn thuần ôm nhau ngủ cả đêm thôi đấy."
Lâm Tiêu Tiêu thấy tổng giám đốc Hồ phiền chết đi được, "Nếu không thì sao?"
Hồ Phỉ Phi vô cùng khinh thường: "Còn hỏi nếu không thì sao? Cậu đã bắt đầu đọc 《Ba trăm ngày yêu đương》 và một đống sách 《 liên quan đến kỹ năng hôn môi 》 từ năm ngoái rồi, chẳng có gì dùng được hả?"
Lâm Tiêu Tiêu:......
Cô cảm thấy tổng giám đốc Hồ không hể hiểu được đạo lý tên là đừng nên bóc nỗi đau của người khác.
tin tức này đối với Hồ Phỉ Phi mà nói thì đúng là quá sốc, "Chẳng lẽ là thật hả? Đúng là tuyệt mà, phó giám đốc Lâm, mình đánh giá thấp cậu rồi, sao cậu lại thuần khiết như vậy chứ?"
Nhưng trong lòng nàng thì lại đang cười đến chết đi sống lại.
Cuối cùng thì Lâm Tiêu Tiêu cũng có lúc không bằng nàng?
Vì Tô Mẫn luyện thành công một trăm linh tám kỹ năng thì sao cơ chứ? Không phải vẫn vô dụng sao?
Lâm Tiêu Tiêu sắc mặt đen lại: "Cậu có việc gì khác sao?"
Hồ Phỉ Phi: "Có việc chứ, cậu đưa số điện thoại của Mẫn Mẫn nhà cậu cho mình.

Mình muốn ——"
Cái người Từ Linh này cũng không biết bị sao nữa, có lẽ lại đang chơi thủ đoạn với nàng, ngày hôm qua hẹn hò xong lại dám thay đổi số điện thoại, mất liên lạc với nàng, chẳng lẽ hôn xong rồi lại không dám chịu trách nhiệm hả?
"Không được." Lâm Tiêu Tiêu trực tiếp từ chối,, cô cũng không để Hồ Phỉ Phi nói tiếp, tổng giám đốc Hồ không vui, "Này, này, này, có người như cậu vậy sao? Vừa mới ăn ngon ngọt đã trọng sắc khinh hữu như vậy hả? Quan hệ giữa hai người là gì chứ, quan hệ giữa chúng ta là gì chứ."
Nàng và Lâm Tiêu Tiêu đã biết nhau nhiều năm rồi, nàng đã cùng cô đi qua những thăng trầm, khi đó, ngẫu nhiên vào những ngày ăn tết gì đó, trong lòng Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy khó chịu, muốn say rượu, không phải nàng là người ở bên cạnh làm bạn cô hay sao?
Lâm Tiêu Tiêu đặt tập tài liệu trong tay xuống, nheo mắt, nhàn nhạt nói: "bây giờ em ấy chính là bạn gái của mình, mình có quyền giúp em ấy tránh xa những người nguy hiểm.."
"Bạn gái?!" Hồ Phỉ Phi không thể chấp nhận sự thật này: "Hai cậu còn chưa làm gì cả mà? Sao mà đã thành bạn gái của cậu rồi?!"
Lâm Tiêu Tiêu vén lọn tóc, cố nén cười: "Thật ra là vì mình không muốn khoe khoang với cậu mà thôi."
Hồ Phỉ Phi:......

Lâm Tiêu Tiêu: "Sáng nay em ấy còn làm bữa sáng cho mình." Vừa nói, cô vừa giốn g như đang lấy bảo bối, lấy hộp giữ ấm từ trong bao ra, "Có ai nấu cơm cho cậu ăn chưa?"
Hồ Phỉ Phi nhìn nó: "......!Một cái bánh?"
Chưa có ai làm chiếc bánh cháy khét này cho nàng cả.
Lâm Tiêu Tiêu nhếch khóe môi lên, giữa lông mày hiện lên vẻ hạnh phúc: "Ừm, lúc xuống xe, em ấy còn ôm mình......!Hôn lên trán......"
Hồ Phỉ Phi:......
Tổng giám đốc Hồ thực sự bị sốc, nàng nhìn Lâm Tiêu Tiêu, chưa từng nghĩ tới, một người kiên quyết và mạnh mẽ trong công việc như phó giám đốc Lâm, lại giống Hello Kitty khi đang lâm vào trong bể tình yêu như thế này
"Hai cậu đã xác định quan hệ rồi hả, không phải cậu càng nên dẫn cô ấy ra ngoài gặp mặt bạn bè của cậu hay sao?" Hồ Phỉ Phi muốn thừa dịp lúc đầu óc của phó giám đốc Lâm không rõ ràng lắm lừa gạt cô, Lâm Tiêu Tiêu liếc liếc mắt nhìn nàng một cái: "Cậu và bộ trưởng Từ lại làm sao vậy? Chính mình có năng lực thì chính mình tự đi xử lý đi, mẫn mẫn vẫn còn là học sinh."
"Mẫn mẫn vẫn còn là học sinh ~" Hồ Phỉ Phi nhún nhún vai, vô cùng thiếu đánh nói một câu: "Học sinh thì làm sao vậy? Không phải cũng đi theo cái tên cáo già xảo quyệt lòng dạ thâm sâu đó hả, mình nói cho cậu biết, càng là như vậy cậu ——"
Trước khi nàng có thể nói hết lời,, nàng nhìn thoáng qua phó giám đốc Lâm, thấy cô đã vô cùng cẩn thận mở hộp giữ ấm của mình ra, mỉm cười nhìn chằm chằm cái bánh.
Hồ Phỉ Phi đau răng, "......!Có cần làm nó thành mô hình cho cậu không?"
Lâm Tiêu Tiêu không ngẩng đầu: "Hồi sáng mình đã nói với Sue rồi."
Hồ Phỉ Phi:......
Đúng là điên rồi mà.
Người này có cần phải khoe khoang như vậy không?
"Được rồi, không cho thấy thì không cho thấy, vậy cậu cũng phải cho cái thời gian nào đó chứ, cũng không thể để cô ấy làm bạn gái của cậu mà không được gặp bạn be của cậu chứ, ba tháng? Nửa năm?" Hồ Phỉ Phi cười hỏi, thật ra trong lòng nàng cũng vui vẻ thay cho Lâm Tiêu Tiêu.
Lâm Tiêu Tiêu đột nhiên im lặng, nụ cười trên khóe miệng tắt dần và cô không nói chuyện nữa.
"Làm sao vậy......" Hồ Phỉ Phi nhìn cô, Lâm Tiêu Tiêu mím môi, cũng không hề giấu giếm: "Bọn mình chỉ có hai tháng ở bên nhau."
Hồ Phỉ Phi ngẩn người: "Tại sao?"
Hai người này đang bắt kịp trào lưu, tính chơi kiểu có hợp đồng yêu đương có giới hạn thời gian hả?
"Một chốc không thể nói rõ với cậu được." Lâm Tiêu Tiêu bực bội, cô dựa vào ghế dựa nhìn Hồ Phỉ Phi: "Phỉ Phi, mình hỏi cậu, phải làm sao mới có thể giữ được trái tim của một người trong thời gian ngắn nhất?"
Hồ Phỉ Phi: "Không phải cậu không thích để ý đến mình hả? Mình mắc gì phải nói cho cậu biết."
Lâm Tiêu Tiêu: "Mình có tư liệu về sư phụ của bộ trưởng Từ."
Hồ Phỉ Phi lập tức ngồi thẳng người: "Chuyện này cậu đã hỏi đúng người rồi.." Nàng sốt sắng chạy đến trước bàn của Lâm Tiêu Tiêu, trực tiếp ngồi lên, hôm nay tổng giám đốc Hồ xuyên một cái váy ngắn, mà lúc này, nàng lấy một loại tư thế vô cùng quyến rũ từ trên cao nhìn xuống người đang ngồi ở sau bàn làm việc, ánh mắt mang theo ý trêu chọc: "Cách nhanh nhất và hiệu quả nhất......" Nàng móc cằm của Lâm Tiêu Tiêu lên: "Đương nhiên là lấy sắc thờ người.".

Bình Luận (0)
Comment