Mặc dù anh dẫn theo hai bạn nhỏ còn chưa biết đi vượt thành phố để thăm cô, nghe không quá thực tế, nhưng Văn Yến làm vậy thì cũng không phải chỉ để dỗ dành bọn nó thôi, đã thật sự nói ra thì ngày hôm sau đã bắt đầu sắp xếp mọi thứ.
Bọn nó quả thật là rất nhớ mẹ.
Mà anh cũng quả thật là rất nhớ vợ anh. Nếu không có hai bé con, anh đã sớm tự bay qua đó tìm người.
Bất tiện thì hơi bất tiện thật, nhưng sắp xếp ổn thỏa thì ngược lại cũng không phải không được.
Xử lý công việc trong tay xong, Văn Yến và Tiểu Trì, hai dì giúp việc cùng nhau dẫn đám nhóc lên đường.
Biết là phải đi tìm mẹ, từ buổi sáng hai đứa nhóc thức dậy đã vô cùng phấn khởi. Cả đoạn đường, bé Kẹo Mềm ngồi trong lòng dì giúp việc mà cũng sắp nhảy văng ra ngoài, bé Bông Vải quấn lấy ba nên vẫn muốn ba ôm, được như ý nguyện rồi thì nằm bò trong lòng ba, lặng yên ôm cổ ba.
Anh không nói với cô trước, Lương Âm Dạ còn không biết chuyện. Cô vốn chuẩn bị là cứ một khoảng thời gian thì về nhà một lần, lần này lâu hơn một chút, chủ yếu là bởi vì đoàn phim bận rộn, cảnh diễn của cô bị xếp quá dày, quả thực không đi được. Phải đợi mấy ngày nữa, làm xong rồi thì cô mới có thể rút được thời gian để quay về.
Cô cũng hơi nhớ hai bé con.
Chỉ là do tính chất công việc, cô phải khắc phục nó trước.
Từ lúc mới bắt đầu vào đoàn phim, cô đã cân nhắc những vấn đề này. Bọn nhỏ còn bé, nếu vào đoàn phim thì thời gian bị chiếm dụng sẽ khá nhiều, cô không yên tâm lắm. Chỉ là đây là công việc của cô, sớm muộn cũng cần vượt qua những vấn đề này, vả lại, cô rất thích bộ phim lần này, cơ hội tốt là thứ gặp được nhưng không cưỡng cầu được, cô đã ngừng việc quá lâu, phải nắm lấy cơ hội lần này rồi nhân cơ hội đi làm lại.
Anh cũng hiểu sự khó xử của cô, anh không tăng thêm gánh nặng cho cô trong lúc cô xoắn xuýt, ngược lại là từ đầu đến cuối đều giảm bớt lo lắng của cô, để cô yên tâm đi làm việc.
Anh ở trong thành phố Thân, anh có thể trông chừng hai đứa nhóc.
Đây cũng là chuyện mấu chốt khiến cô cuối cùng cũng có thể đưa ra quyết định.
Sau khi chuyến bay của nhóm Văn Yến đáp đất, thu xếp ổn thỏa xong anh lập tức dẫn hai đứa nhóc cùng đi tìm cô.
Mỗi tay ôm một đứa xuất hiện ở trong phim trường.
Anh vừa xuất hiện đã dẫn đến một đống người bu quanh. Từ lúc một nhân viên đầu tiên phát hiện ra anh mà “A” một tiếng, rất nhanh đã có một vòng nhân viên công tác đứng đầy ở xung quanh.
“Thầy Văn, đây là hai bảo bối của nhà thầy sao?”
“Wow, song sinh! Ai là chị, ai là em thế?”
“Thầy Văn, thầy dẫn mấy bé đến thăm người nhà sao?”
Tiếng ríu rít của bọn họ nháy mắt bao vây bọn nhỏ.
Nhưng bọn nó cũng không sợ người lạ, hai đôi mắt chứa đầy hứng thú nhìn đám người, nhìn bên trái ngó bên phải, con ngươi không ngừng đảo quanh, chỉ một hành động thôi mà đã khiến cho trái tim của một nhóm lớn người tan chảy.
“Ây da, bé ngoan ơi, dì đây nè.”
“Biết nhớ người chưa? Hu hu hu, ngoan quá ngoan quá, đẹp quá đi, quả nhiên là gien trội của thầy Văn và cô Lương đã bộc lộ, bé con cũng đẹp thật đấy!!”
“A a a, con bé cười rồi kìa, tại vì nghe hiểu dì đang khen con đẹp đúng không?”
“Giống cô Lương quá đi, mắt nè, lỗ mũi nè, wow!”
Động tĩnh bên này rất nhanh đã dẫn đến sự chú ý của những nơi khác, Lương Âm Dạ còn đang trang điểm, nghe thấy xung quanh có người lẩm bẩm: “Ủa, hình như có người đến thì phải… hình như là trẻ con?”
Cô còn đang đọc kịch bản, không quá chú ý, cho đến khi Đào Đào chạy vào, hưng phấn nói: “Chị ơi, anh rể dẫn bé Bông Vải và bé Kẹo Mềm đến rồi.”
Lương Âm Dạ ngẩn ra, ngẩng đầu lên, những người khác trong phòng cũng bất ngờ: “Hai cô con gái của cô Lương à?”
Cô đã đặt kịch bản xuống, xách váy đi ra ngoài, ngậm ý cười thừa nhận: “Đúng vậy.”
Cô vừa đi ra, quả nhiên nhìn thấy Văn Yến và hai bé cưng bị đám người vây quanh.
Có người đang trêu chọc bọn nó: “Bé cưng của chúng ta đến thăm mẹ phải không nè?”
Bé Kẹo Mềm tinh mắt, nhìn thấy mẹ đột nhiên xuất hiện thì nhào qua bên kia: “Mẹ! Mẹ!”
Ánh mắt vui mừng, hai tay hưng phấn khiến tất cả mọi người bị dễ thương xỉu.
Sức của con bé lớn, rất thích nhào ra bên ngoài, may mắn là người hôm nay ôm cô bé là ba, cánh tay vững chắc đỡ lấy cô bé. Nhưng anh vẫn dạy bảo: “Ba đã nói như vậy là rất nguy hiểm chưa?”
Bé Kẹo Mềm chớp mắt mấy cái rồi méo miệng, lúc mọi người ở đây cho rằng cô bé muốn khóc, cô bé cười khanh khách, chui vào trong lòng ba, ôm lấy đầu ba làm nũng, cũng là nhận sai.
Lương Âm Dạ thấy vậy thì cười đi sang đây.
Người xung quanh ríu rít nói chuyện với cô bé, khó nén được hứng thú và yêu thích dành cho hai đứa nhóc đột nhiên xuất hiện ở trong đoàn phim.
Cô ôm đi một đứa, một đứa khác rơi vào trong tay người khác, mọi người tranh nhau muốn chơi với nó.
Bé Kẹo Mềm không hề sợ người lạ, nhưng lại là bé Bông Vải rơi vào trong tay người khác.
Cô bé mở to đôi mắt đen như đá vỏ chai, nhìn trái nhìn phải. Nhìn lâu rồi thì sẽ xấu hổ vùi vào trong lòng người ôm cô bé.
“Cứu mạng, ngọt chết tôi rồi, ngọt chết tôi rồi, bé đáng yêu, bé yêu!” Chị gái ôm cô bé đang thét chói tai, rất là hiếm lạ.
Dù sao thì cũng còn việc phải làm, bọn họ không thể ở lại chỗ này quá lâu. Đợi mọi người tản ra rồi, bé Bông Vải kéo quần áo của ba: “Ba ba, ba.”
Cô bé muốn rửa mặt rửa tay.
Văn Yến vỗ vỗ cái mông nhỏ của cô bé, mặc cho cô bé leo lên trên người mình, rồi lại ỷ lại mà ôm cổ mình.
Rất nhiều lúc anh thường xuyên cảm thấy bọn nó rất giống cô.
Cũng sẽ vì vậy mà khiến cho trái tim vốn bị ngâm mềm lại càng mềm thêm ba phần nữa.
Anh dẫn cô bé đi rửa sạch sẽ, đợi rửa sạch xong, nhìn động tác vui sướng của cô bé thì nhẹ nhàng véo mặt cô bé.
Vội vàng gặp mặt một lần xong, Lương Âm Dạ tiếp tục đi làm việc, bọn họ quay về khách sạn.
Cùng lúc đó, tin tức ba cha con đến thăm cô bị truyền lên trên mạng. Rất nhiều người biết Văn Yến dẫn hai bé con xuất hiện ở trong phim trường.
Trong tình huống đảm bảo mặt của mấy bé con không bị chụp được, còn có mấy tấm ảnh bị truyền ra ngoài.
Cho dù trong hình không có quá nhiều tin tức, cũng có thể nhìn ra lúc ở trước mặt các con gái, Văn Yến thật sự rất dịu dàng. Rũ thấp mi mắt, mặc dù hờ hững, nhưng là mười phần kiên nhẫn.
Còn về hai bé cưng, bọn nó ở dưới tay của ba, vừa yên tĩnh vừa ngoan ngoãn.
… Năm đó thầy Văn một mình đến giám sát công việc, mấy năm sau, bây giờ là ba cha con cùng đến giám sát công việc.
Người truyền hình ảnh ra ngoài còn đang nói hai bé con đáng yêu cỡ nào, mà chỉ dựa vào chữ viết của cô ấy là đủ để khiến cho những người hâm mộ ngứa ngáy trong lòng… Aa a, muốn tận mắt xem thử ghê! Vì sao chúng ta không ở tại hiện trường chứ!
...
Lương Âm Dạ bận việc xong mới đến khách sạn tìm bọn họ.
Cô quay lại sớm, bọn nó còn chưa ngủ, vẫn đang vui đùa trên giường. Thấy mẹ quay về rồi, trước mắt sáng lên, tranh nhau bò qua bên kia.
Gần đây, thời gian Lương Âm Dạ ở cạnh bọn nó bỗng nhiên giảm bớt, nhưng bọn nó không hề tức giận, vẫn thích mẹ như cũ, nhìn thấy mẹ là cười.
Hình như cô không cách nào không bị rung động.
Chơi với bọn nó một đêm xong, đến khi bọn nó đi ngủ, cô vừa muốn dẫn tụi nó ngủ, Văn Yến ở một bên nhìn cắt ngang hành động của cô, anh thâm sâu nhìn chằm chằm cô, một bàn tay ôm một đứa, chuẩn bị đi sang phòng bên cạnh tìm dì giúp việc.
Lương Âm Dạ ngơ ngác, còn không nỡ lắm. Bọn nó cũng luyến tiếc, bĩu cái miệng nhỏ nhắn, không chịu bị ba ôm đi, chỉ cần mẹ.
Bé Kẹo Mềm định sử dụng ngôn ngữ của trẻ sơ sinh thuyết phục ba, muốn ngủ chung với ba mẹ, bé Bông Vải yên tĩnh kéo bàn tay mẹ, nghịch chiếc vòng sáng trong trên tay mẹ.
Dù sao thì cũng không chịu đi.
Cô đã không ở bên cạnh bọn nó lâu như vậy, nhưng bọn nó không hề so đó, vẫn quấn lấy cô, Lương Âm Dạ thấy vậy thì càng không đành lòng, lập tức muốn để cho bọn nó ở lại.
Tiếng hừ cười tràn ra từ chóp mũi Văn Yến, cưỡng ép làm một kẻ ác ôm bọn nó đi ra ngoài: “Mẹ phải ở cạnh ba, ngày mai lại tiếp tục chơi với mẹ.”
Anh nói thản nhiên, tới nỗi hai bé cưng không phát hiện ra là không đúng, chỉ cảm thấy đây là việc nên làm. Bọn nó xoắn xuýt xong thì cũng chỉ có thể gật đầu, được rồi, mẹ ở cạnh ba.
Mà phương thức mẹ ở cạnh ba tất nhiên không giống với phương thức ở cạnh bọn nó.
Đêm đó, người kia bị anh giam ở dưới cánh tay tính sổ: “Nhiều ngày không gặp mặt, em còn muốn ở cạnh bọn nó?”
Cô bị anh bóp chặt, hít thở cũng phí sức, đầu ngón tay trắng bệch.
“Chỉ nhớ bọn nó, không nhớ anh?” Anh tiếp tục chất vấn cô.
Anh giải thích với cô một lần rốt cuộc vì sao không thể để cho bọn nó ngủ ở đây.
Nếu quả thật không cho bọn nó đi, sợ rằng chỉ vừa ngủ thôi thì cũng đã bị ba mẹ đánh thức.
Trong lúc cô buồn ngủ, nghe thấy anh lẩm bẩm ở bên tai.
“Chủ yếu là anh nhớ em.”
“Thứ yếu mới là bọn nó.”
Trái tim cô khẽ dao động.
Lúc cơn buồn ngủ nồng nặc, cô cũng theo bản năng mò vào trong ngực anh.
Động tác và tư thế hiển nhiên là phiên bản lớn của bé Bông Vải và bé Kẹo Mềm.
Tên chính thức và biệt danh của hai đứa bé cũng có liên quan đến nhau, tên chính thức của bé Bông Vải là Văn Miên, tên chính thức của bé Kẹo Mềm là Văn Đường.
Nhìn qua thì dường như không liên quan đến nhau, nhưng thực ra có thể kết nối tạo thành một câu “hoa hải đường chưa ngủ.”
“Bốn giờ sáng, anh nhìn thấy hoa hải đường chưa ngủ. Luôn cảm thấy lúc ấy, em chắc hẳn ở bên cạnh anh.”
Nỗi nhớ mà anh biểu đạt thật ra chính là nỗi nhớ liên tục không ngừng ở trong năm năm bọn họ xa cách nhau.
Rất nhiều người đều đang nói tất cả lãng mạn và tài tình của anh đều được sử dụng ở trên người vợ mình.
Thật ra thì sau khi vợ sinh ra hai cô con gái, anh cũng chia cho bọn nó một phần.
...
Hai bé con liên tục hấp dẫn sự chú ý và thảo luận ở trên mạng, một chương trình giải trí trông con lại lần nữa gửi lời mời đến tay Văn Yến.
Bắt đầu từ lúc bọn nó ra đời, anh vẫn luôn nhận được kiểu lời mời này, còn có một chương trình đề xuất là muốn hẹn trước mấy năm sau, đều bị anh từ chối từng cái, không nhận cái nào cả.
Mặc dù bây giờ bọn nó còn nhỏ, chưa hiểu nhiều chuyện, nhưng từ lúc bọn nó ra đời, anh cũng chỉ chú trọng đến hứng thú và vui vẻ của đám nhóc, chuyện khác không nằm trong phạm vi cân nhắc của anh.
Mà không biết tin tức tiết lộ từ đâu, cư dân mạng rối rít chạy đến phía dưới Weibo của anh khuyên anh nhận chương trình giải trí này.
Bọn nó thật sự muốn nhìn thấy hai bé con này rất lâu rồi!
Từ lúc bọn nó ra đời cho đến bây giờ, đủ kiểu tin tức không ngừng lan truyền, người từng gặp đám nhóc đều khen ngợi, nên khiến cho bọn họ thèm muốn được gặp bọn nhóc, nhưng không gặp được.
Văn Yến quay đầu nhìn thấy hai đứa nhóc còn ôm bình sữa uống sữa, khẽ cười thành tiếng.
Bọn nó ngay cả lời nói cũng chưa biết nói, chỉ biết bú sữa, sao lại bị nhiều người thích như vậy rồi.
… Muốn tham gia thì cũng phải chờ đám nhóc trưởng thành hơn. Nhưng anh có chút không nỡ để cho bọn nó trưởng thành.
Kêu hai đứa nhóc thích quấn lấy anh, yếu ớt nằm bò trên người anh, thích làm nũng, mỗi người có tính tình nhỏ của riêng mình, mỗi người đều giống một đóa hoa đặc biệt, còn đang bập bẹ học gọi ba trưởng thành.
/
Đợi Lương Âm Dạ đóng xong bộ phim này, cố gắng dành ra một khoảng thời gian để ở cạnh bọn nó thật tốt.
Mà trời vừa tối, bọn nó cũng sẽ bị ba ôm đi phòng khác để ngủ chung với dì giúp việc.
Bé Bông Vải và bé Kẹo Mềm đều bị ba dạy rồi, dần dần quen với quy tắc này.
Bọn nó nghĩ chắc hẳn là toàn thế giới cũng là như vậy, bạn nhỏ không thể ngủ chung với ba mẹ. Đến thời gian buổi tối, mẹ phải ở cạnh ba.