Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li

Chương 12

Sau khi chạy vào trong chợ, mọi người bắt đầu mua sắm theo kế hoạch.

Nhưng mua sắm là một chuyện, bọn họ cũng không quên còn có một nhiệm vụ ngoài lề.

Trong lòng mọi người đều có chuyện khác, cảm giác có làm thế nào cũng chưa tận hứng, còn phải vắt hết óc tạo cơ hội.

Đi cùng Bối Y chọn mua đồ vật thiết yếu xong, những người khác còn ở bên trong, cho nên hai người bọn họ có một chút thời gian, có thể đi dạo khắp nơi.

Đi tới đi lui, Lương Âm Dạ đi tới trước gian hàng của một bà cụ.

Bà cụ bán đài sen, hạt sen và hoa sen.

Ở giữa đám đông xô bồ, gian hàng hết sức đặc biệt, bước chân của cô không tự chủ dừng ở chỗ này.

Tai bà cụ không tốt lắm, cô ngồi xuống, hơi cất cao giọng để nói chuyện với bà cụ.

Bà cụ rất hiền lành, cười nói rằng cô rất xinh đẹp, hoa của mình rất phù hợp với cô, nói xong cũng đưa một đóa hoa sen cho cô, nói không lấy tiền, đây là tặng cho cô.

Lương Âm Dạ cầm hoa trong tay, cười một tiếng, hỏi sao bà lại bán hoa ở đây.

Giọng nói của bà cụ hơi già nua, giống như nhuộm đủ sương giá nơi trần gian.

Trong lúc vô tình, bọn họ lại trò chuyện không ít.

Lúc Văn Yến đi tới, nghe thấy bà cụ đang hỏi cô: “Kết hôn chưa?”

Cô lắc đầu.

Bà cụ: “Trông con xinh đẹp như vậy, sao còn chưa kết hôn? Chưa kết hôn, vậy có bạn trai chưa?”

Cô lại lắc đầu.

Anh đứng nhìn ở chỗ không xa.

Bà cụ cười: “Thế này thì lạ quá. Nhưng chắc là rất nhiều người theo đuổi con, có phải con không vừa ý bọn họ không?”

Lương Âm Dạ hé môi.

Không phải.

Là người con thích không thích con.

Cô im lặng không nói chuyện, chỉ cụp mắt cười một tiếng.

Cũng là lúc này, anh cất bước đi đến, đứng ở bên người cô. Đúng lúc đó phương hướng ánh mặt trời chiếu đến, ánh nắng mãnh liệt đột nhiên bị che đi, vì cô mà phủ xuống một mảng nhỏ bóng râm. Cô ngơ ngác nâng tầm mắt lên, không cẩn thận xông vào mắt anh.

Ánh mắt anh trầm tĩnh, cô có thể nhìn thấy giữa đôi mắt đen nhánh ẩn chứa bóng dáng nho nhỏ của cô. Chỉ nghe anh ôn tồn nói với cô: “Về nhà thôi.”

Giống như một người chồng đến gọi vợ về nhà, hiền lành như vậy, dịu dàng như vậy.

Ở chỗ anh không nhìn thấy, cô bóp mạnh lòng bàn tay, nâng mắt nhìn anh, sau một lúc vẫn không trả lời.

... Cô như bị cảnh tượng trước mắt kéo về rất nhiều năm trước, nhớ đến trước kia, lúc cô ở bên ngoài chơi, anh đến gọi cô về nhà ăn cơm, cũng là cảnh độc nhất vô nhị như lúc này.

Mà khi đó, mối quan hệ giữa bọn họ còn rất tốt, quen thuộc thân cận. Anh đối với cô, rất quan trọng, rất quan trọng. Cô rất ỷ lại vào anh, cũng rất khó rời khỏi anh.

Lương Âm Dạ suýt sa ngã trong hồi ức, không ra được.

Những năm tháng ấy, không ngờ đã qua lâu như vậy rồi...

Giọng nói của bà cụ vang lên bên tai: “Ôi, là bạn trai của con phải không? Bà cảm thấy rất tốt, xứng đôi lắm.”

Văn Yến nhìn bà cụ, lễ phép gật đầu.

Cho dù chỗ này không có fans CP Dạ Yến, cũng sẽ có người tại hiện trường cảm thấy bọn họ rất xứng đôi.

Bởi vì có một số cảm giác thật sự rất mãnh liệt.

Hơn nữa.

Có chút tình cảm, cho dù bị áp xuống, bị kìm nén đến cực hạn, cũng sẽ từng chút một bộc lộ ra trong lúc lơ đãng.

Lương Âm Dạ đang suy nghĩ, bà cụ lớn tuổi rồi, trí nhớ cũng không tốt. Cô vừa mới nói cô không có bạn trai, cho nên, sao người này lại là bạn trai của cô được?

Cô nhìn bà rồi lắc đầu, trả tiền... mua hoa sen trong tay, sau đó đứng dậy rời đi cùng anh.

Hai người đi song song dưới ánh mặt trời.

Bà cụ híp mắt đón ánh mặt trời nhìn một lúc lâu, chỉ cảm thấy cảnh tượng này hết sức đẹp đẽ.

Giống một bức tranh.

Văn Yến nghiêng đầu, hỏi cô vừa rồi trò chuyện với bà về chuyện gì.

Lương Âm Dạ thất thần.

Bà cụ nói kiếp này bán hoa, kiếp sau sẽ xinh đẹp, còn nói bà cũng có thể giết thời gian nhàn hạ.

Lúc ấy, cô đang nghĩ gì?

Cô đang nghĩ có lẽ cô không có kiếp sau.

Kiếp này đã đủ khó khăn, kiếp sau, cô không muốn lại đến đây nữa.

Cô cúi đầu nhẹ nhàng hít mũi, lắc đầu: “Không có gì.”

Văn Yến nhìn chằm chằm cô rất lâu.

Cũng chỉ vào lúc cô không nhìn anh, anh mới có thể nhìn cô một lúc lâu như vậy mà không cần thu hồi ánh mắt, không chút kiêng dè.

Máy quay phim và người quay phim còn ở một bên, nhưng dường như đã bị anh ném ra sau đầu.

Trong lúc đi tới, Lương Âm Dạ cảm thấy rõ ràng con đường này không dài như vậy, nhưng cũng chẳng biết tại sao, lúc này họ đi rất lâu cũng không đi đến cuối.

Cô nghe anh hỏi cô: “Có muốn hỏi anh cái gì không?”

Lương Âm Dạ cảm thấy rất kỳ lạ. Tại sao cô lại muốn hỏi anh?

Cô nghiêm túc suy nghĩ một lát, không ngờ đúng là tìm ra một vấn đề. Cô nói: “Mấy ngày trước mẹ em sinh nhật, em tới đó mà không nhìn thấy anh?”

Văn Yến từng sống nhờ ở nhà họ Lương rất nhiều năm.

Khi đó, ba mẹ anh bận rộn công việc, đúng lúc nhà họ Lương cũng có con cái, bọn họ bèn để anh sống nhờ ở đó, nhờ ba mẹ cô cùng trông nom anh.

Thậm chí anh còn tới nhà họ Lương trước cô gần nửa năm.

Cô trở về lúc mười lăm tuổi, trước kia luôn sống với bà ở quê. Thật ra thì lúc cô học tiểu học lớp ba lớp bốn, Hà Chiêu Vân đã muốn đón cô về, khi đó, gia cảnh nhà họ đã rất tốt, có dì giúp việc giúp đỡ, bọn họ hoàn toàn có tinh lực, cũng muốn đưa cô về bên cạnh để chăm sóc.

Nhưng cô không muốn, cô lớn lên bên cạnh bà, ông nội lại bị bệnh qua đời vào lúc đó, cô không thể để bà ở quê một mình.

Mãi đến mười lăm tuổi, bà cũng qua đời, cô mới không thể không rời đi trấn nhỏ nơi cô lớn lên, đi theo ba mẹ quay lại thành phố Thân.

Đối với căn nhà này, cô rất xa lạ, cũng hơi kháng cự, nhưng cô đã không còn đường rút lui, đây là chốn về duy nhất của cô.

Mà khi đó, Văn Yến còn giống người nhà họ Lương hơn cô, đối với mọi chuyện ở chỗ này, anh rất quen thuộc, cũng là anh dẫn cô quen thuộc nơi này.

Mấy năm cô băn khoăn nhất, không chỗ nương tựa, vẫn luôn là anh ở bên cạnh.

Suy nghĩ bị kéo ngược về.

Cô sẽ hỏi như vậy, chỉ bởi vì anh sống ở nhà họ Lương nhiều năm, cô nhớ trước kia lúc ba mẹ cô sinh nhật, anh cũng sẽ đến tham gia, còn có tư cách hơn cô con gái ruột thịt như cô. Cho nên năm nay không nhìn thấy anh, cô mới tò mò, thuận miệng hỏi một chút.

Nghe thấy vậy, Văn Yến nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô, không biết đang nghĩ ngợi cái gì.

Chỉ nói một câu: “Đã bao lâu em không... đón sinh nhật với dì Hà?”

Lương Âm Dạ hồi tưởng, cũng không có ấn tượng quá sâu. Quả thật đã mấy năm rồi.

Mấy năm qua, cô luôn vào đoàn phim, không ngừng quay phim. Hà Chiêu Vân sinh nhật, cô cũng không thể phân thân, cho nên quả thật đã rất lâu không ăn mừng sinh nhật với bà ấy.

Lương Âm Dạ nỉ non: “Có mấy năm rồi.”

Cô nghĩ, Hà Chiêu Vân thiên vị yêu thương Lương Xán, có phải cô cũng có vấn đề không?

So sánh một chút, nếu là cô, có phải cô cũng sẽ yêu thương cô con gái luôn luôn ở bên cạnh, ngoan ngoãn lại dẻo miệng hơn không? Mà không phải là một người con ngay cả sinh nhật cũng thường xuyên vắng mặt.

Lương Âm Dạ hơi hoảng hốt mà nghĩ.

Dường như Văn Yến cũng không bất ngờ.



Anh nói: “Làm việc không đi được, đưa quà đến trước rồi.”

Cô gật đầu, à một tiếng.

Vốn cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là cô không tìm được chuyện khác để nói.

Yên tĩnh lại.

Cô nghe được âm thanh mình hít thở.

Văn Yến hờ hững nhìn cô.

Bảo cô hỏi, nhưng cô chỉ hỏi chuyện này.

Bọn họ đi song song nhau, chiều cao chênh lệch, dáng người chênh lệch, nhưng đi bên nhau lại không hề đường đột, người ta chỉ cảm thấy phù hợp.

Giống như bọn họ sinh ra là nên đi song song cùng nhau.

Hai người như không có chuyện gì xảy ra, chỉ có người quay phim đang chấn động. Cằm của anh ấy cũng sắp rớt mất rồi, nội tâm điên cuồng gào thét.

... Không phải, anh ấy không nghe lầm chứ? Hai người này đang nói chuyện gì? Không phải, hai người thân nhau như vậy sao? Ngay cả phụ huynh cũng từng gặp rồi!!

Đã nói là tách ra mà? Đã nói là không có quan hệ gì mà? Đây chính là không có quan hệ mà hai người luôn miệng nói đó sao?

/

Buổi tối, sau khi ăn tối xong, thời gian còn sớm.

Dưới sự tổ chức của Bối Y và Biên Húc, mọi người bắt đầu phân công sắp xếp sân vườn, chuẩn bị xem phim lộ thiên ở đây.

Cũng không đơn thuần là xem phim, sẽ vừa xem phim vừa trò chuyện, đây cũng là một phương thức hoàn thành nhiệm vụ của ê kíp chương trình.

Nhưng trong thời gian ngắn, Bối Y không biết xem gì mới phải. Cô ấy suy đi nghĩ lại, nhớ đến người hâm mộ nữ hôm nay lúc đi chợ, tâm tư dao động, đề nghị: “Nếu không thì xem “Sương Khói” của cô Lương đi? Đêm hè tốt đẹp, xem một bộ phim tình cảm để giục khóc nhé?”

Lương Âm Dạ đang rửa ly, nâng tầm mắt nhìn cô ấy rồi há miệng, định từ chối.

Nhưng những người khác cũng không biết xem gì, có người đề nghị, bèn nhanh chóng nhất trí thông qua.

Lương Âm Dạ: “...”

Sớm biết vậy thì lúc Bối Y đề nghị xem phim, cô đã không đồng tình nhanh như vậy rồi.

Cô thở dài.

Bối Y vừa chiếu phim vừa hỏi còn ai trong số bọn họ chưa xem không, Biên Húc kêu gào: “Ngược quá, tôi không dám xem.”

Lương Âm Dạ cúi đầu rửa ly, cong khóe miệng.

Tầm mắt Văn Yến lướt qua cô rồi thu hồi.

Bọn họ nói chuyện náo nhiệt, anh không lên tiếng.

Cắt trái cây xong, anh bưng ra bàn.

Mọi người cùng chuẩn bị, cũng làm xong rất nhanh, ngồi chung một chỗ bắt đầu xem phim điện ảnh.

Lương Âm Dạ tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, nhưng vừa lúc đối diện anh, vừa nâng tầm mắt là có thể nhìn thấy anh.

Ánh mắt cô nhẹ nhàng tránh đi, cầm ly rượu lên uống một ngụm nhỏ, cưỡng ép bản thân tập trung lên màn chiếu.

Đầu ngón tay cô vuốt ve miệng ly.

Không ai quen thuộc nội dung bộ phim này hơn cô.

Trong đó, có đan xen tuyến tình thân rất ấm lòng.

Trong phim, nữ chính có một cặp ba mẹ rất yêu cô ấy.

Nam chính qua đời vì bệnh, cô ấy cũng chìm sâu trong u uất rồi vào viện. Mà bọn họ giữ chặt tay cô ấy, để cô ấy có một chút lưu luyến với sinh mạng.

Tình yêu bọn họ dành cho cô ấy không cần lý do, cũng không cần đền đáp, bọn họ vĩnh viễn yêu cô ấy.

Tới gần hồi kết, mẹ nữ chính dịu dàng gọi biệt danh của cô ấy sau khi cô ấy ngủ.

Bối Y vừa lau nước mắt vừa hỏi mọi người có biệt danh không, cũng nói trước là bản thân không có, từ nhỏ ba mẹ đã gọi tên đầy đủ của cô ấy, bởi vì tên của cô ấy cũng rất giống tên đầy đủ.

Rõ ràng Đô Oánh đang khóc, lại bị cô ấy chọc cười, chỉ trong một lúc, có chút dở khóc dở cười.

Mọi người lên tiếng theo thứ tự.

Tầm mắt Lương Âm Dạ dời khỏi màn chiếu, đầu ngón tay cô nắm chặt gối ôm trong tay.

Biệt danh à?

Lương Xán có biệt danh là “An An”. Ý nghĩa ở trên mặt chữ, mong cho cô ta bình yên trôi chảy, ít bệnh ít tai ương. Là một biệt danh mà nghe là biết nhất định cô gái này rất được người nhà yêu thương.

Cô cũng không biết ba mẹ lấy biệt danh cho Lương Xán khi nào, lúc cô biết, cái tên này đã sớm được người xung quanh biết.

Nhưng cô không có.

Cô không hề trưởng thành cạnh ba mẹ, bọn họ cũng chưa từng lấy biệt danh cho cô.

Lúc cô vừa về đến nhà, tại sao Văn Yến dẫn cô làm quen trong nhà? ... Bởi vì địch ý Lương Xán dành cho cô rất sâu, bài xích, kháng cự.

Rõ ràng bọn họ là song sinh, chị em ruột cùng một mẹ, từng sống cùng nhau mười tháng trong một “căn nhà”. Nhưng bởi vì lúc trưởng thành có mấy năm tách biệt, bọn họ lại rất xa lạ. Ham muốn chiếm hữu của Lương Xán rất mạnh, sau mười mấy năm sinh sống như “con một”, cô ta vô cùng kháng cự khi cô đột nhiên bước vào căn nhà của cô ta.

Mà đối với Lương Xán, hoàn cảnh này rất quen thuộc, còn đối với Lương Âm Dạ lại xa lạ vô cùng.

Ở trong địa bàn của mình, Lương Xán không hề cố kỵ mà đuổi cô ra khỏi thế giới của mình, rõ ràng giơ cao tấm bảng “không chào đón”.

Nhưng cô đã làm sai điều gì?

Chỉ vì bọn họ là song sinh, khi còn bé, mẹ chẳng trông nom nổi, bèn đưa cô về quê, nhờ bà nội hỗ trợ chăm sóc.

Cô rất vô tội.

Cho dù có sai, tất cả lỗi sai đều là của người lớn.

Nhưng Lương Xán không hề nhận thức được chuyện này.

Quãng thời gian đó cũng là quãng thời gian cô bị đè nén nhất.

Khi biết biệt danh của Lương Xán, cô từng có nỗi nhớ nhung mơ hồ. Cái tên này quanh quẩn trong lòng, mãi mà không xua tan được.

Sau này cô mới biết đó gọi là “hâm mộ”.

Qua rất lâu rồi.

Rất nhiều rất nhiều chuyện đã xảy ra.

Cô nhớ lại một hình ảnh khác.

Bàn tay Văn Yến rất đẹp, trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng. Hôm đó, đầu ngón tay anh mơn trớn khóe mắt cô. Trong sự yên tĩnh, cô nghe anh nói: “Kêu Tứ Tứ có được không? Tuỳ ý chút nữa, lại tuỳ ý thêm chút nữa đi, Lương Âm Dạ.”

Giọng nói rất thấp, anh đang nhẹ nhàng dỗ dành cô.

Anh không muốn để cho cô ngoan như vậy, đừng quy củ như vậy, muốn cho cô tự do tùy ý thêm chút nữa, tuỳ ý thêm chút nữa...

Lời nói này đã từng hóa giải rất nhiều lời nguyền trói buộc cô.

Nhưng sau này, nó lại thành lời nguyền mới giam giữ cô.

Cảm xúc đột nhiên mãnh liệt, cô nhắm mắt cúi đầu, muốn ép cảm xúc này xuống.

Cô nghĩ có lẽ cô bị giam giữ trong hồi ức rồi.

Giam giữ trong những năm tháng mối quan hệ giữa bọn họ tốt đẹp nhất, không chạy thoát ra ngoài được.

Vì sao không là tình yêu?

Vì sao không thích cô?

Người thích cô vốn không nhiều.

Sau này, cứ thế ít đi một người nữa.

Đầu ngón tay siết chặt gối ôm, mạnh đến mức trắng bệch.

May mà bởi vì muốn xem phim, rất nhiều đèn xung quanh đều bị tắt đi, hiện trường hơi tối, mọi người không chú ý tới sự khác lạ của cô.



Đến lượt cô, bọn họ mới nhìn cô, Bối Y tò mò nhất: “Dạ Dạ có biệt danh không?”

Lương Âm Dạ nâng tầm mắt lên.

Nhưng bắt gặp anh cũng đang nhìn mình.

Nhịp tim cô như ngừng đập, mới cố gắng bình tĩnh lắc đầu: “Không có.”

Trong hai năm bọn họ vừa vào giới giải trí, mối quan hệ còn rất tốt, nhân viên làm việc bên cạnh bọn họ cũng rất quen thuộc. Cũng là khi đó, Đường Vi biết cô có biệt danh “Tứ Tứ”.

Chỉ có điều, hiện tại bỗng dưng cô không muốn để cho nhiều người biết nữa.

Có lẽ cuối cùng chuyện này đã trở thành một chuyện đã qua.

Cho nên cô phủ nhận.

Còn về Tiểu Dạ, Dạ Dạ, cô cũng không xem những cái tên này là biệt danh của mình, ở trong lòng cô, chúng không hề quan trọng.

Ánh mắt Văn Yến tối đi, khóe miệng mím lại thành một đường thẳng.

Cằm cũng căng chặt, sườn mặt trông rất lạnh lùng cứng rắn, góc cạnh rõ ràng.

Anh không nói một lời.

Không vạch trần lời nói dối của cô, khóe miệng chỉ nhẹ nhàng cong lên, tiện đà lấy ly rượu trong tầm tay, rượu chảy xuống cổ họng, cũng đè xuống rất nhiều cơn khô nóng vốn đang kêu gào muốn chui từ dưới đất lên.

Anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, hai nút áo trên cùng bị cởi ra, cổ áo tùy ý mở, trong mắt là sự lạnh nhạt ngông nghênh như ngày thường.

Buông thả tựa lưng vào ghế, động tác cũng không gò bó, nhưng dáng vẻ lưu manh phong trần này lại khiến cho người ta gần như không dời tầm mắt được.

Anh không nói gì, nhưng cũng đủ khiến cho Lương Âm Dạ thấp thỏm.

Cô nhìn thấy độ cong nơi khóe miệng anh.

Đây có lẽ chính là nghi ngờ của anh.

Nhưng cô cũng không định vì vậy mà sửa miệng, chỉ cố ý tránh không nhìn anh.

Lúc trò chuyện, phim điện ảnh cũng dần đến hồi cuối, sự chú ý của mọi người lại quay lại bộ phim, tiếng trò chuyện nhỏ dần.

Nam chính từng viết mấy chục lá thư cho nữ chính, nhưng không gửi đi, đó là tình yêu thầm kín thuộc về một thiếu niên đang trong thời kỳ thanh xuân nhiệt huyết nhất.

Cho đến khi anh ấy qua đời, những lá thư này vẫn không được gửi đi.

Ban đầu cho rằng chúng nó sẽ vĩnh viễn không thấy được mặt trời, không ngờ kết cục, nữ chính tình cờ phát hiện sự tồn tại của chúng.

Sau khi cô ấy xem xong mỗi một lá thư, nước mắt không ngừng chảy xuống. Đi cùng với việc anh ấy qua đời, vì lo cho cha mẹ, tình yêu vốn dĩ bị cô ấy cưỡng ép dằn xuống đáy lòng, vào thời khắc này, nó lại cháy lên, lấy xu thế của ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ mà cuốn lấy cô ấy, không bao giờ cho phép cô ấy kìm nén nữa.

Cô ấy ngồi trên đá ngầm ở bờ biển, khóc không thành tiếng.

Lúc này, phim điện ảnh hạ màn.

Hình ảnh biến mất, trên màn hình lớn xuất hiện tám chữ đen trên nền trắng... vĩnh viễn đánh mất tình yêu của tôi.

Sương Khói.

Tình yêu của tôi.

Mọi chuyện cũng giống như một làn sương khói dày đặc.

Vào ngày hè đó, tôi vĩnh viễn đánh mất tình yêu của tôi.

Bối Y khóc thành tiếng, đã khóc ướt ba tờ khăn giấy, làm sao cũng không bình tĩnh được.

Vĩnh viễn đánh mất tình yêu của tôi, vĩnh viễn đánh mất tình yêu của tôi...

Cô ấy sắp ngất xỉu.

Lương Âm Dạ ngơ ngác nhìn màn hình, hơi thất thần.

Đây là một câu chuyện, bất luận xem bao nhiêu lần, mặc kệ cô có quen thuộc cỡ nào... Mỗi lần xem, lồng ngực cũng sẽ quặn đau một lần.

Cô nhìn chằm chằm tám chữ đó, giữa mày dần dần nhíu lại, không khỏi nhớ đến ngày đóng máy.

Ngày đó, cô khóc còn ghê hơn Bối Y đang ở bên cạnh. Không chỉ là bởi vì nam chính, lúc cô đang ấp ủ cho cảnh khóc này, nghĩ tới là cô và Văn Yến. Sau đó không kiềm chế được mà khóc, là vì nữ chính, cũng là vì “Lương Âm Dạ”. Nhưng mọi người không biết, bọn họ cũng chỉ cho rằng cô nhập vai quá sâu, Kiều Việt sải bước chạy qua, ôm chặt cô, an ủi cô cực kỳ lâu, không ngừng nói với cô, anh ta còn ở đây, cô không “vĩnh viễn đánh mất tình yêu của cô”.

Cảnh tượng lúc đóng máy rành rành ở trước mắt, phần đau thương đó đã đến mức độ mà đến bây giờ, nghĩ lại cũng sẽ cảm thấy ngột ngạt, hít thở khó khăn.

Cô nhìn tám chữ đó, ánh mắt trống rỗng, giống như đi vào một trạng thái khác, đi vào hồi ức gì đó.

Hồi ức càng sâu, đau khổ cũng càng sâu hơn.

Chỉ trong một lúc, cô quên mất chuyện cố gắng tránh đi ánh nhìn ở đối diện, trong lúc vô tình quay đầu, cứ như vậy, tầm mắt bị Văn Yến chiếm lấy.

Cô ngơ ngẩn.

Mà giờ phút này, ánh mắt anh lạnh lùng sắc bén, như thể hóa thân thành lưỡi dao nhọn, sắp xuyên thủng trái tim cô.

Cô kinh ngạc, không tự chủ được cắn chặt môi.

Ở trong bộ phim này, lực biểu hiện và lực bộc phát của Lương Âm Dạ quá mạnh mẽ. Sau khi tan cuộc, Bối Y vừa nghẹn ngào nói bản thân phải học tập, vừa ôm Lương Âm Dạ về phòng, tựa vào đầu vai cô không chịu buông tay.

... Hiện tại, các vị khách mời phải về phòng điền bảng câu hỏi rồi.

Mà sáng sớm ngày mai, ê kíp chương trình sẽ ghép cặp hai người căn cứ theo tình huống điền bảng câu hỏi.

Bối Y không hề băn khoăn, điền nhanh như bay, rất nhanh đã điền xong rồi, đi ra ngoài tìm ê kíp chương trình nộp giấy.

Lương Âm Dạ rõ ràng do dự rất nhiều.

Lúc điền vấn đề liên quan đến Văn Yến, đầu bút của cô chậm chạp không rơi xuống giấy.

Cô vô cùng cẩn thận, điền ngược lại mấy câu hỏi về sự hiểu biết cô về anh. Mỗi một đáp án, cô điền cực kỳ cẩn thận.

... Như vậy, chắc hẳn cũng sẽ không bị ghép cặp đâu nhỉ?

Cũng là lúc này, ngoài cửa truyền đến ba tiếng gõ vang.

Cô giật mình nhìn ra cửa.

Nhịp tim cũng ngừng lại trong một khoảnh khắc.

Một giây kế tiếp, cô nhìn vào căn phòng, xác nhận chỉ có một mình cô, cô vội vàng chạy đi mở cửa.

... Anh điên rồi! Sao anh to gan vậy? Nhiều người đang ở đây, bất cứ lúc nào cũng có thể có người xuất hiện trên hành lang, anh tìm cô làm gì?

Vũng nước vốn hỗn độn không trong sạch, anh còn muốn nó càng vẩn đục sao?

Cô không thể quen thuộc tiếng gõ cửa này hơn được nữa.

Trước kia, lúc anh đến phòng cô tìm cô, sẽ gõ cửa như vậy. Không cần nói nhiều, không cần nhắn nhủ, anh vừa gõ cửa, cô đã biết là anh.

Lúc cô vừa về nhà, mẹ đối với cô rất nghiêm khắc, giống như ước gì có thể một hơi bổ sung tất cả giáo dục trong mười lăm năm bị thiếu hụt, cô cũng bị hạn chế rất nhiều.

Mà anh sẽ lén lút dẫn cô đi làm tất cả những chuyện ba mẹ không cho cô làm.

Anh không tùy tiện đặt tên cho cô, anh sẽ đích thân dẫn cô đi “tuỳ tiện”, dạy cô tuỳ ý, để cô tuỳ ý.

... Cho nên cô biết là anh.

Song, cửa mở ra, nhưng bên ngoài không có ai, chỉ có một tờ giấy gấp lại.

Không nhìn thấy người, Lương Âm Dạ mới thở phào một hơi. Cô cẩn thận kiểm tra bên ngoài không có ai xong, mới vội vàng nhặt tờ giấy dưới đất lên về phòng.

Anh to gan quá rồi.

Sao anh biết Bối Y không ở trong phòng? Lỡ như mở cửa là Bối Y thì sao? Hoặc là lỡ như trong hành lang đột nhiên xuất hiện người khác thì sao?

Nhịp tim của cô không ngừng tăng nhanh.

Mà lúc mở tấm giấy ra, nhìn thấy rõ dòng chữ phía trên, trái tim của cô lại lập tức bị nắm chặt.

... [Nhập vai rồi phải không, Tứ Tứ?]

Mạnh mẽ có lực, sức lực xuyên thấu trang giấy.

Mỗi một nét bút mỗi một chữ, đầu bút hết sức sắc bén.

Như lưỡi dao.

Bình Luận (0)
Comment