Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li

Chương 17

Sáng sớm lạnh lẽo.

Lương Âm Dạ đi tắm, sau khi cảm giác nước chảy xuống đến xong, đầu óc mới thoáng tỉnh táo, sợi dây căng thẳng cũng thoáng thả lỏng.

Lúc Đào Đào gửi tin nhắn cho cô nói đã vào tiểu khu, cô đã trang điểm xong, nhìn vào trong gương tô son xinh đẹp. Trên môi nhanh chóng hiện ra một vệt diễm lệ, tăng thêm huyết sắc ban đầu vẫn còn nhàn nhạt. Cô cẩn thận miêu tả khóe môi, tô son xong sau mới cầm điện thoại di động trả lời tin nhắn.

Thuận tiện kêu Đào Đào nói chuyện với bên quản lý tài sản, sau này Hà Chiêu Vân còn đến thì đừng cho bà ấy đi vào.

... Tối hôm qua làm thành như vậy, cô không định sau này còn có thể hòa bình như trước kia.

Chờ nói chuyện xong, Lương Âm Dạ do dự, có lẽ cô cũng nên nói một tiếng cảm ơn với Văn Yến. Mặc dù tối qua anh xuất hiện rất đột ngột, nhưng trong lúc cảm xúc cô không ổn định nhất, có người ở cạnh quả thật dễ chịu hơn rất nhiều. Vào buổi tối khó khăn nhất ấy, cô cứ như vậy lặng lẽ vượt qua.

Chỉ là...

Cô xem WeChat, hơi chớp mắt. Cô đã không có WeChat của anh từ lâu, cũng không có bất cứ phương thức liên lạc nào của anh.

Năm đó xúc động, cô xóa hết rồi, sau này cũng không có chuyện gì cần liên lạc riêng...

Thôi đành chờ lần sau có cơ hội rồi nói cảm ơn với anh vậy.

Cầm túi xách chuẩn bị ra ngoài, trong đầu cô đột nhiên thoáng qua một suy nghĩ.

Suy nghĩ này khiến động tác của Lương Âm Dạ tạm ngừng một lát, chậm chạp phản ứng lại… Làm sao anh biết địa chỉ của cô?

Người không liên lạc năm năm, một trong số hai người lại đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà một người khác, đây chẳng lẽ không phải là chuyện rất kỳ quái?

Hơn nữa, cô còn vừa chuyển nhà nữa.

Lương Âm Dạ bóp chặt túi xách trong tay, ngoái đầu nhìn vào nhà, như có điều suy nghĩ.

Thời gian có chút không kịp, mấy người Đào Đào đã đến dưới lầu, cô đành vội vã đi xuống trước.

Lúc cô đến lầu dưới, xe đã đang chờ cô, Đào Đào hướng vẫy tay với cô. Lương Âm Dạ đi nhanh đến đó, tiện thể chui vào trong xe.

Cô không chú ý tới phía sau có một bóng dáng quen thuộc đang dắt chó đi dạo, đội mũ lưỡi trai, che đi màu da trắng lạnh.

/

Lúc Lương Âm Dạ quay xong quảng cáo rời khỏi tòa nhà thương mại kia, một chút tình huống đột ngột xảy ra.

Dưới lầu đều là người, bên cạnh xe của cô cũng bị bao vây.

Bảo vệ đang điều khiển trật tự, mà người trong nhóm người không ngừng gọi tên cô bên tai cô.

Lúc cô đi ra khỏi cao ốc, tiếng thét chói tai lại bất ngờ vang liên tục.

“Bé Dạ!! Bé cưng!!! Nhớ em lắm!!!”

“Tham gia chương trình giải trí thì cứ việc chơi thỏa thích! Đừng xem bình luận ác ý trên mạng! Bé cưng giỏi nhất!!”

“Dạ tiệc tối hôm qua vui vẻ thật đấy, a a a, bé Dạ!!!”

“Bé con! Xinh đẹp quá!!! A a a bé con! Bé con ra ngoài nhiều hơn đi!”

Đám người nhốn nháo.

Hôm nay, tất cả người tới đều là người hâm mộ của cô.

Bọn họ điên cuồng gọi tên cô, người phía sau cố gắng nhảy lên, muốn nhảy cao hơn để nhìn cô.

Bọn họ rất đơn thuần, rất nhiệt liệt, chỉ thích cô, chỉ vì cô mà đến.

Cô nhìn lại bọn họ, tháo khẩu trang cười với bọn họ.

Cô thậm chí, còn có thể nhận ra mấy khuôn mặt vô cùng quen mắt.

Khoảng thời gian gần đây, độ nổi tiếng của cô tăng lên rất cao. Đường Vi cho ra dự đoán, chờ bộ phim điện ảnh kế tiếp công chiếu xong, độ nổi tiếng sẽ còn tăng lên một tầm cao mới.

Với cô mà nói, những chuyện này đều là chuyện đã rất lâu.

Lương Âm Dạ lên xe xong, còn hạ cửa sổ xe xuống nói tạm biệt với bọn họ.

Chờ xe lái đi rất xa, cửa sổ xe cũng đóng lại, cô vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ về ai.

Đào Đào không nhịn được hỏi: “Dạ Dạ, chị đang nghĩ gì?”

Lương Âm Dạ nhìn phong cảnh bay vút qua, nhanh giống như một cảnh phim đời người, nhẹ giọng: “Cảm giác mất đi rồi lại tìm về.”

Mất đi rồi lại tìm về.

Cô cúi đầu nhìn bàn tay, lòng bàn tay từ từ khép lại.

Đào Đào há miệng, vừa muốn nói gì đó, nhưng cô quay đầu cười nói tới chuyện khác, giống như một chút sâu sắc vừa rồi chỉ là ảo giác.

Đào Đào bọn họ đưa cô đến cửa một câu lạc bộ có tính riêng tư rất cao, che chắn kín đáo cho cô đi vào rồi mới rời đi.

Cô đã làm xong công việc hôm nay, Chu Nghê đúng lúc quay về, tối nay bọn họ hẹn nhau tụ họp ở chỗ này. Sáng mai cô ngồi máy bay đi ghi hình chương trình giải trí, chỉ cần nhớ phải thức dậy là được.

Lương Âm Dạ vừa đi vào trong, vừa cúi đầu nhìn điện thoại di động, bước chân vội vã, không quá chú ý nhìn bên cạnh. Cô vừa thay quần áo, mặc một chiếc váy đen rất tôn dáng. Vừa đi vào chỗ này, cô rất tự nhiên hòa nhập với mọi người.

Chu Nghê nói cô đã đến, Lương Âm Dạ vừa ngẩng mặt lên, rất dễ dàng tìm thấy bóng dáng của cô ấy trong đám người.

Cảm giác tồn tại của Chu Nghê cũng rất mạnh.

Mặc váy hai dây dài, tùy ý gom tóc xoăn sang một bên, cả người thoải mái và thư giãn cực độ, cảm giác thản nhiên tự đắc đó nằm ở mức độ ngay cả người ngoài nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy thoải mái.

Lương Âm Dạ cong môi, đi về phía cô ấy.

Trong điện thoại di động còn có không ít tin nhắn mấy người Lương Tuấn gửi cho cô. Từ tối hôm qua đến hiện tại, vẫn không dừng lại.


Cô vẫn không mở ra đọc.

Trước kia là cô quay phim, sau đó Chu Nghê lại vào đoàn phim, vòng đi vòng lại, bọn họ đã rất lâu không tụ họp với nhau, tối nay hiếm khi có thể ở chung một chỗ uống mấy ly.

Cô kéo chiếc ghế bên cạnh Chu Nghê ra, Chu Nghê nghiêng đầu nhìn, một tay chống đầu, cười híp mắt nhìn cô: “Lương Tứ Tứ, cậu buồn bực là do làm chuyện lớn à.”

Trước mặt cô ấy đã bày rất nhiều rượu, Lương Âm Dạ chọn một chai rồi tự mình rót, nhẹ nhướng mày, cũng không phủ nhận.

“Lễ trao giải Hoa Quế, chương trình hẹn hò, chẹp, tớ cần một lời giải thích.” Đầu ngón tay Chu Nghê gõ nhẹ vào mặt bàn.

Cô ấy với bọn họ đã quen biết nhau rất nhiều năm, năm đó, lúc hai người tốt đẹp nhất, cô ấy cố gắng làm bóng đèn, còn là bóng đèn công suất lớn nhất, ghen tỵ rồi cố gắng tranh giành cô với Văn Yến.

Sau này, cho dù bọn họ tách ra, cũng không ảnh hưởng mối quan hệ giữa cô ấy và Lương Âm Dạ.

Lương Âm Dạ căng da đầu: “Đều là hiểu lầm, đều là trùng hợp.”

Cô cũng rót một ly cho Chu Nghê: “Rượu này nhìn không tồi.”

Chu Nghê bấm điện thoại di động mấy cái, đưa tới trước mặt cô: “Xem thử cái này.”

“Cái gì?” Lương Âm Dạ khó hiểu nhận lấy xem.

Hai vị này đều không đi tuyến đường lạnh nhạt. Giá trị nhan sắc của các cô ở chung một chỗ, không tự chủ hấp dẫn chú ý, chỉ là bọn họ không biết.

Chu Nghê bấm vào một chỗ còn tính là quen thuộc... Super Topic của CP Dạ Yến. Lương Âm Dạ đã rất lâu không vào xem. Mà nội dung phía trên, nếu như không phải là Chu Nghê đưa cho cô xem, có thể cô rất lâu cũng sẽ không phát hiện.

“Cái này...” Chờ nội dung phía trên đi vào mi mắt, ánh mắt cô hơi mở to, nhẹ nhàng nhíu mày, lại từ từ mím chặt môi.

Chu Nghê cong đôi môi đỏ mọng, thong thả bưng ly rượu lên, mặc cho rượu đi vào cổ họng: “Ngày đó tớ nói với cậu, một giây hồi sinh cũng không phải là nói quá. Mấy năm qua, người hâm mộ của CP các cậu đi bớt rất nhiều, nhưng gần đây các cậu tụ tập, rất nhiều người trong số bọn họ cũng từ từ chảy về. Nè, gian hàng sắp mở, mấy bà cao thủ cắt ghép, mấy bà tác giả tiểu thuyết hư cấu đã vào vị trí...”

Cô ấy dừng một chút, nhích lại gần Lương Âm Dạ: “Tứ Tứ, đối với thời đại hoàng kim này, cậu có hài lòng không?”

Giọng nói cô ấy giống như hồ ly tinh thở ở bên tai, như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua khiến cô ngứa ngáy.

Lương Âm Dạ bị chọc cho không ngừng cười, ngửa ra sau tránh né.

Mà tình huống rầm rộ trong Super Topic đã hiện trước mắt cô.

Náo nhiệt đến mức phải nói là “thời đại hoàng kim” thì cũng không hề nói quá, gì cũng có.

Không biết cô nhìn thấy gì, cánh môi bỗng nhiên mím chặt. Chợt thoát khỏi Super Topic, như phỏng tay mà trả điện thoại di động cho Chu Nghê.

Hài lòng không?

Cô bật cười, dời tầm mắt đi.

Ở trong chỗ huyên náo này, cô giống như một vầng trăng đơn độc.

Một vệt trong sáng mát lạnh, khiến cho người ta tiếp xúc rồi trân quý nó.

Chu Nghê tò mò hỏi: “Thấy cái gì rồi? Nhìn thấy hai người bị chỉnh ảnh ở chung với nhau hay là video ngoái đầu nhìn nhau? Hay là cái kia...”

Lương Âm Dạ chủ động bịt miệng cô ấy.

Chu Nghê vùng vẫy: “Nói thật, trước giờ tớ chưa bao giờ gặp fans CP nào sản xuất mạnh như vậy, năm năm trước, Dạ Yến là một nhóm khiến cho tớ khiếp sợ nhất, năm năm sau, công lực của bọn họ không giảm! Tớ nghi ngờ năm năm qua không phải bọn họ yên lặng, mà là đi tu luyện, cậu xem thử kỹ thuật này xem...”

Lương Âm Dạ tiếp tục bịt miệng cô ấy.

Chu Nghê ai oán liếc nhìn cô.

Đợi giỡn xong rồi, cô ấy mới hỏi: “Vậy hiện tại hai người như thế nào rồi?”

Hai bàn tay Lương Âm Dạ cầm ly rượu, nhìn đám người náo nhiệt khiêu vũ trước mặt, lắc đầu.

Suy nghĩ một lát, cô nói với Chu Nghê chuyện tối ngày hôm qua.

Đừng nói là cô, ngay cả Chu Nghê cũng ngạc nhiên.

Chuyện trong nhà cô, Chu Nghê biết sơ sơ. Nghe cô nói xong, Chu Nghê im lặng rất lâu, chỉ cảm khái: “Nói chuyện cũng tốt. Tớ nhìn Lương Xán không vừa mắt rất lâu rồi.”

Cô ấy luôn không thích Lương Xán.

Rõ ràng là chị em gái, thậm chí là song sinh, nhưng là bắt đầu từ lúc quen biết, Chu Nghê rất thích Lương Âm Dạ, nhưng đối với Lương Xán thì ngược lại.

Có lẽ là trời sinh từ trường không hợp nhau.

Mối quan hệ giữa cô và Lương Âm Dạ tốt, cũng từng đến nhà họ Lương, người nhà họ Lương cũng biết cô ấy. Sau khi đến mấy lần, bản thân cô ấy cảm giác được sự đặc thù giữa Lương Âm Dạ và người nhà.

Chờ sau này biết nhiều chuyện hơn một chút, cô ấy lại căm giận thay Lương Âm Dạ.

Cô ấy luôn cảm thấy, Lương Âm Dạ chắc hẳn nên được đặt trong lòng bàn tay mà thương yêu, tất cả chuyện không tốt thế gian đều không nên rơi trên người cô.

Chu Nghê cụng ly với cô, rượu trong ly nhẹ nhàng lay động: “Chú dì cũng biết oán trách cậu dành cho bọn họ, mà không phải là vĩnh viễn bị lừa gạt bởi thái bình giả dối, cho rằng năm tháng êm đẹp, quá khứ là bình yên.”

Uống rượu mấy lần, Chu Nghê lắc lắc bắp chân, lại nghiêng đầu nhìn cô, hơi chần chừ: “May mà Văn Yến xuất hiện.”

Lương Âm Dạ lại rót một ly rượu cho bản thân. Rõ ràng vị đắng hiện lên, nhưng cố tình khiến cho người ta bị nghiện. Hết ly này tới ly khác, đè nén khó chịu trong lòng.

Cô yên lặng không quấy rầy, ban đầu cho rằng là ăn ý nhau, nào nghĩ đến chỉ là cảnh phim của một mình cô, nhưng anh không hề ý thức được chuyện này.

Chu Nghê có chút nhìn thấu, nhưng cũng không nhiều lời, chỉ là nói trong lòng, bảo Văn Yến không quấy rầy thật, sao có thể?

“Vậy cậu và Kiều Việt thì sao? Hôm qua tớ cũng xem dạ tiệc của các cậu rồi, ánh mắt anh ta nhìn cậu cũng sắp dính vào rồi. Tứ Tứ, cậu nhập vai chưa?”

Lương Âm Dạ uống một ly rượu xong, rất tùy ý thả lỏng bản thân, nhìn sàn nhảy: “Tớ không.”

Nhưng anh ta nhập vai rồi.

“Chậc. Bây giờ tớ rất muốn xem “Viên Mãn”, chờ công chiều rồi, tớ sẽ bao rạp để xem.” Chu Nghê thầm xoa tay. Cô ấy cũng không phải chỉ chèo thuyền CP Dạ Yến, chỉ cần náo nhiệt, cô ấy đều thích xem.

Văn Yến ở xa mà nhìn một hướng khác, ánh mắt u ám.

Chu Nghê vẫn rất thích táy máy tay chân. Bả vai, cổ, cánh tay, bàn tay, thậm chí chân, cô ấy không hề khách sáo với Lương Âm Dạ.

Giọng nói của “Chúc Đào” kéo ánh mắt anh lại: “Anh hai ơi!! Mấy trăm năm hiếm khi gặp được cậu một mặt, vất vả lắm mới ra ngoài một chuyến, cậu còn mất hồn! Quá đáng lắm đấy!”

Anh tựa vào lưng ghế sô pha, lười biếng nhìn Chúc Đào: “Cậu nói đi..”

Hôm nay cô mặc váy đen tôn dáng, vải vóc dán chặt vào eo, eo nhỏ cỡ nào, vừa nhìn là biết ngay. Quả thực mảnh đến mức một tay anh có thể ôm trọn.

“Hiện tại cậu và tiểu Dạ cũng liên lạc rồi, vậy tình huống phim mới của cậu thế nào, muốn tranh thủ bên cô ấy không?”

Văn Yến đang chuẩn bị phim mới.

Tên là “Phùng Xuân”.

Thời hạn chuẩn bị dài, hiện tại mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu. Lấy tính tình của người này, Chúc Đào không nghi ngờ anh nhất định từng có suy nghĩ này trong phương diện chọn vai nữ chính.

Dung Thầm chậc một tiếng: “Nếu cậu có thể tranh thủ được, không cần quay, công khai vai chính thôi, cũng đủ nổi tiếng rồi.”

Chỉ cần công khai đạo diễn là anh, nữ chính là cô, trực tiếp có thể vén lên một làn sóng nhiệt lớn.

Văn Yến chần chừ, không đáp lại.

Rất hiển nhiên lòng tin của anh về kết quả này không lớn.

“Không phải bây giờ hai người đang tham gia chương trình giải trí kia sao? Lúc ghi hình, anh tranh thủ đi, nói không chừng được thì sao?”

Văn Yến một hơi uống cạn rượu không còn dư lại nhiều trong ly, trái cổ chuyển động.

Anh đặt ly rượu lên bàn, âm thanh va chạm khẽ rơi xuống, khẽ ừ một tiếng.

Suy nghĩ này, anh ẩn giấu năm năm.

Trước giờ không chuẩn bị cũng không nhắc tới.

Nếu như có cơ hội, anh tất nhiên sẽ tranh thủ.

Không biết qua bao lâu, dường như bọn họ uống cũng khá nhiều rồi, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Chu Nghê khoác vai trắng nõn trơn mềm của cô, cả người chồm qua, tựa nửa người vào cô.

Ở xa, Văn Yến lạnh nhạt khép mắt, đôi mắt đen nhánh nhẹ nhàng híp lại.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tình địch mạnh nhất của đạo diễn Văn xuất hiện.

Chúng mình nói xem, ham muốn muốn chiếm làm của riêng không tầm thường ha?

Bình Luận (0)
Comment