Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li

Chương 52

Trong phòng yên tĩnh.

Qua hồi lâu cô không nói chuyện.

Lương Âm Dạ vừa tắm xong nằm trên giường, mặc váy ngủ lụa trơn trượt, trước khi anh đến đã chỉnh sửa một chút, áo quần chỉnh tề có thể gặp người… Nhưng đây cũng không có nghĩa là cô có thể ngồi trên đùi anh.

Cô định rời khỏi người anh. Nói chuyện thì nói chuyện, tại sao phải kéo cô tới chỗ này?

Cách quá gần, nhịp tim cô cũng gấp, càng không cách nào bình tĩnh suy tính và trả lời.

Bàn tay Văn Yến ở eo cô mà vuốt ve: “Đi đâu, ở đây nói chuyện một lát.”

“Em có thể ngồi ở đó... nói với anh.”

“Thính lực anh không được tốt, xa như vậy, anh không nghe rõ.”

Lương Âm Dạ: “...”

Còn trẻ mà lãng tai rồi phải không?

Cô nhịn lại, hỏi: “Em có thể nói em hối hận không? Có thể mời anh đi ra ngoài không?”

“Không thể. Là em mời anh tới.”

Điệu bộ mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó.

Lương Âm Dạ mơ hồ nhận thức được, dường như hôm nay thật sự không thể tránh né.

Anh nhận ra manh mối trong đó, nhặt từng cái lên, toàn bộ đối chất đến cùng với cô trong hôm nay.

“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.” Anh nhìn chằm chằm cô, giọng nói lạnh lùng: “Có phải trước giờ em cũng chưa bao giờ nghĩ về tương lai của chúng ta không.”

Trái tim anh cũng bị xoắn đau.

Đứa trẻ kia xuất hiện, cũng không phải là không có chỗ dùng, cho dù không phải sự thật, lúc anh thử nói với cô về chuyện tương lai, trong con ngươi cô, anh chỉ thấy kinh ngạc và không tưởng tượng nổi… Đó là phản ứng sẽ xuất hiện lúc nghe thấy chuyện mà bản thân chưa bao giờ nghĩ tới.

Hình ảnh kia khiến anh đau thương.

Trong chớp mắt, Văn Yến cảm thấy cô rất nhẫn tâm.

Rõ ràng nói thích anh nhưng lại chưa từng nghĩ tới tương lai cùng anh.

Giọng nói của anh chuyển nặng, Lương Âm Dạ bị anh ép mà không thể thoái lui.

Cổ họng cô có chút không thông, một lúc sau, vẫn không lên tiếng.

Cho tới bây giờ không phải cô không nghĩ tới tương lai của bọn họ.

Chỉ là ngay cả tương lai của mình cô cũng rất ít khi suy xét.

Ngay cả bản thân cô cũng không có tương lai, cô phải suy nghĩ gì cho tương lai chứ.

Không phải cô tàn nhẫn với anh mà là tàn nhẫn với mình.

Nhưng Lương Âm Dạ không muốn nói với anh lắm. Những chuyện kia, cho dù anh phát hiện manh mối, cũng sẽ không biết cụ thể, mà trước giờ cô cũng không chủ động muốn cho anh biết.

Bởi vì biết tình huống của mình, cũng ý thức được bệnh tình của cô càng sâu, cho nên cô chưa bao giờ nghĩ bọn họ sẽ có sau này. Cho dù biết anh thích cô, cho dù cô đã thích anh rất nhiều năm, người mơ ước đã lâu bay vào lòng bàn tay giống như một mảnh bông tuyết, loại cảm giác đó rất là mừng rỡ, cô cũng chưa bao giờ nghĩ muốn ở bên anh.

Không phải là bởi vì không muốn, chỉ là bởi vì cô bị bệnh.

Mấy ngày bệnh nặng nhất, mắt của Đường Vi vẫn luôn đỏ, không đỡ hơn. Cô biết, đó là Đường Vi lén lút khóc sau lưng cô, lo lắng cô thật sự xảy ra chuyện, nhưng cô ấy cũng biết rằng không biết cô có thể đi tiếp tới lúc nào.

Cô từng đau khổ không chịu nổi, không nghĩ đến ngày sau, cũng không nghĩ đến kiếp sau.

Hiện tại có thể bình yên, cũng đã rất không dễ dàng.

Lương Âm Dạ thu tay lại, cô không muốn cãi cọ, nếu anh nói không thể nhận được, vậy cô rút về... đạo lý này đơn giản tới mức nào.

Nhưng người này quả thực khó xử lý, anh không nhận, cũng không cho cô cầm về, anh nắm lấy tay cô, lạnh giọng hỏi: “Không phải nói phải nuôi anh, vì sao lại thu hồi.”

Lương Âm Dạ bị anh dày vò đau đầu, không biết anh rốt cuộc muốn thế nào.

“Lương Âm Dạ, em còn rất nhiều lời chưa nói với anh. Hai lần ở cửa nhà em, cách cánh cửa kia, em có rất nhiều lời muốn nói, chưa bao giờ nói ra miệng.”

Một lần là đêm anh say rượu, cô đã vô cùng hiểu rõ ý muốn trong lòng anh.

Một lần là mưa đêm lần đó, cô biết được tất cả trầm bổng trong năm năm qua của anh.

Anh tạm ngừng một lát: “Còn rất nhiều chuyện giấu giếm anh... Em chuẩn bị khi nào mới nói với anh?”

Có lẽ cô chưa bao giờ chuẩn bị nói rõ với anh, anh không tới hỏi, cả đời này cô cũng không định nói với anh.

Nhưng sao cô lại có thể tàn nhẫn như vậy.

Khiến anh ở trong tình huống không biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra.

Cho dù là bướm gãy cánh, cho dù là ngọc đẹp vỡ nát.

Cũng sẽ xảy ra trong lúc anh hoàn toàn không biết.

Anh vẫn cứ theo lẽ thường một ngày ba bữa, một năm bốn mùa, mà cô đã sớm lặng lẽ rơi nát.

Anh đè cô xuống mà hôn môi, giống như muốn khiến bản thân chạm đất, lồng ngực xoắn lại.

Có lẽ anh đã bắt được trọng điểm từ lâu… Trong một bộ phim điện ảnh đó, cô hiến tặng bản thân mình.

“Sương Khói” … vĩnh viễn đánh mất tình yêu của em. Cô ấy và người mình yêu sâu đậm sinh tử vĩnh biệt, từ đầu đến đuôi nhấm nháp nỗi khổ một lần đánh mất người mà bản thân yêu quý.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Viên Mãn” lại càng là một tầng nặng sâu nhất, cô dung nhập chuyện mình đã trải qua vào đó, đi trải nghiệm, đi cảm nhận, một lần nữa mổ xẻ cơ thể đã từng thương tích khắp người, mặc cho máu tuôn ra, thẳng thắn hiện ra mà cô cũng không tiếc, bởi vì đó chính là hiệu quả cô muốn. Một bộ phim khiến cho vô số người xem khóc lóc, bề dày tình cảm ở trong đó phải cao cỡ nào, mà mấy độ dày này đều là do cô nhồi vào.

Anh nhạy bén phát hiện như vậy, bắt đầu từ khi xem bộ phim đầu tiên thì đã bắt được vấn đề, chẳng qua là lúc đó chưa từng nghĩ đến cô đã nghiêm trọng như vậy.

Nụ hôn của anh rất nặng, nhưng cô khổ sở không chịu nổi, nước mắt lăn xuống nơi khoé mắt.

Cô cho rằng cô đều tránh được... Che giấu trốn tránh, sự việc sẽ qua thôi, không ngờ là suy nghĩ của cô quá viển vông.

Nhìn xem, hôm nay bị người ta tính sổ, coi như là đến tận cửa nhà rồi.

Bởi vì cô muốn nói rất nhiều chuyện, cô đều cảm thấy không thích hợp cho lắm. Lúc đang nói, cô sợ bản thân tràn đầy cảm xúc, manh mối sẽ tràn từ trong mà ra.

Cô sợ cô sẽ không khắc chế nổi mà lại gần anh, nhận lấy tình yêu của anh, trở thành người yêu, yêu đương với anh.

Nhưng lại sợ hơn là chẳng bao lâu, cô không nhịn được rời đi, thời gian ngắn ngủi này quấy nhiễu cuộc sống bình thường sau này của anh.

Cô chỉ muốn anh vĩnh viễn tùy tiện vui vẻ, quay phim điện ảnh anh muốn quay, sống cuộc sống bình thường có thứ tự ban đầu anh muốn... Cô không muốn quấy rầy.

Khi biết anh không thích mình, cô nói với bản thân đừng xằng bậy.

Lúc nghe thấy anh tỏ tình, cô lại cảm thấy sợ hãi.

Cô thật sự là một cá thể vô cùng mâu thuẫn.

Muốn, nhưng không dám muốn.

Luôn cảm thấy không có được tình yêu.

Đồ vật này cách cô quá xa, cho dù là sau khi bà qua đời rồi mới cách xa, cũng đã có mười hai năm.

Mười hai năm năm tháng, lâu cỡ nào nhỉ?

Ngắm nhìn một mảng mênh mông, không tìm được nơi đã từng là bờ bến.

Ngón tay có chút thô ráp của anh phủ lên nước mắt nơi khóe mắt cô: “Em đừng cho rằng anh không muốn nghe, rồi làm chủ thay anh... Cũng không cần lo lắng hay sợ gì cả, tất cả duyên phận trên thế gian đều đã được định sẵn.”

“Lương Âm Dạ, nói với anh, có lời gì muốn nói, hãy nói hết với anh.” Anh không cho cô suy tính, thúc giục cô: “Đừng giấu ở đáy lòng, cũng đừng để cho chúng nó chỉ chìm mãi ở đó, như vậy anh vĩnh viễn đều không biết.”

Đáy mắt cô có mấy phần hoảng hốt ngơ ngác.

“Em rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói.” Anh chỉ ra: “Đêm đó, anh biết em có rất nhiều lời muốn nói với anh. Sáng sớm ngày kế tiếp anh đi tìm em, nhưng em đã đi đâu? Em bỗng nhiên đi mất rồi đột ngột quay về, mấy ngày đó em ở đâu? Vì sao quay về thì mấy lời nói đó biến mất hết? Em nuốt về hết rồi sao? Nhưng rõ ràng em đã định nói với anh.”

Anh giống như đang đòi lại đồ vật vốn thuộc về mình.

Đôi mắt chỉ chớp chớp, nước mắt của cô lại rơi xuống.

Mấy ngày đó cô đều đang chữa bệnh. Cảm xúc của cô rất không tốt, chôn bản thân trong khổ sở quá sâu.

Một đêm kia, cảm xúc kích động nhất, cũng rất dồi dào, quả thật có rất nhiều lời muốn nói. Cách mấy ngày, bình tĩnh lại, dục vọng muốn nói lui đi, cô không hé răng được nữa.

Cô cụp mắt, muốn tránh lui cái nhìn thẳng của anh, nhưng anh không cho.

“Em giấu anh quá nhiều rồi, Tứ Tứ.” Đôi mắt đen của anh như nhìn thấu hết thảy, rõ ràng mà trong veo. Lời vừa dứt, anh hôn nhẹ cô, cùng lúc đút cho cô một nụ hôn, cũng đầu độc cô: “Nói với anh hết, có được không?”

Nước mắt của cô rơi lã chã, làm sao cũng không ngừng được.

Nhưng anh không thoái lui nửa phần, vẫn đang ép buộc: “Anh khác em, anh đã suy nghĩ rất nhiều về tương lai của chúng ta. Em muốn nghe không?”

Đầu cô rối bời, ngơ ngác mấy giây, lắc đầu.

Cô không biết anh muốn nói gì, nhưng mơ hồ có thể suy đoán, cũng mơ hồ có dự cảm.

… Cho nên cô không hề muốn nghe.

Thậm chí cô cũng có thể đoán được, mấy lời nói đó nhất định là nhắm vào cô mà đến.

Nhưng hôm nay, anh cũng không muốn thương lượng, coi thường sự kháng cự của cô, chỉ tiếp tục nói: “Sẽ yêu, sẽ kết hôn. Sẽ cùng nhau chờ vạn vật sống lại vào ngày xuân, hóng gió đêm đêm hè, ngày thu cũng thích hợp, chắc là sẽ ra ngoài để đi dạo, có thể là ở gần đây, cũng có thể sẽ đi đến một thành phố chưa tới bao giờ. Nếu là mùa đông thì ngắm tuyết, ánh trăng và màu tuyết chiếu sáng nhau, có lẽ sẽ rất đẹp. Có lẽ chúng ta sẽ cùng nhau đón tuyết, nhưng không bung dù cũng không sao, một chút bông tuyết rơi đầy đầu vai, cũng sẽ nhuộm trắng tóc mai. Mai kia cùng nhau đón tuyết, cũng có thể trước tiên cảm nhận cảnh bạc đầu.”

Lương Âm Dạ không nghe nổi nữa, cô che miệng anh, muốn ngắt lời tự thuật của anh. Nhưng anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, xông vào trong đó, đi sâu vào để tìm tòi nghiên cứu, cảm xúc sâu đậm trong con ngươi cuồn cuộn, hầu như muốn cuốn cô vào, không màng cô cản trở mà tiếp tục nói: “Nhiều năm như vậy, niềm khao khát của anh đã tới mức sâu đậm. Nếu mai kia mất đi, em cảm thấy, quãng đời còn lại của anh sẽ như thế nào?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ánh mắt cô lóe lên.

“Giống như hồi kết “Sương Khói”, em biết đấy, em đã thể nghiệm rồi mà.”

Cô đột nhiên nâng tầm mắt, con ngươi rung mạnh, hai hàng lệ nóng chảy qua gò má trắng bệch.

Nụ hôn êm ái của anh rơi xuống: “Khóc cái gì? Rõ ràng người oan ức là anh.”

Là anh bị em giấu giếm, bị em cô lập, còn bị em vứt bỏ.

“Em phải bảo anh sao có thể nỡ lòng nào để cho vầng trăng đầy thương tích một mình chết chìm giữa sông lớn rét lạnh…”

Giọng nói anh nặng nề lạnh lẽo, áp bên tai cô.

Bên trong là nỗi thương tiếc không ngừng được, âm cuối đang run, trái tim đau đớn cực điểm.

Là chất vấn, đang chất vấn cô.

Như bão tuyết đêm khuya, gió rét thấu xương, lạnh giá nguội đập vào mặt, hơi lạnh chi chít thấm vào kẽ xương.

Mỗi một chữ của anh rơi xuống, cô bất an thêm một phần. Nội tâm lặp đi lặp lại chiên nướng dày vò, lúc một chữ nào đó phát ra, rốt cuộc cô không kìm được nữa, tuyệt vọng nhắm mắt, ngã ở đầu vai anh, ôm chặt anh, nước mắt chảy đầy mặt.

Anh thật sự biết cách dày vò cô.

Một lần trò chuyện, cô đã bị anh dày vò hết sức. Cái gì mà ngụy trang che giấu, không biết toàn bộ bị ném đi đâu rồi.

Cô ôm chặt anh, cơ thể dán sát anh không có kẽ hở, giống như anh là tấm gỗ nổi duy nhất trên thế gian này có thể cứu cô lên bờ, cũng là một đấng cứu thế duy nhất.

“Văn Yến...” Cô bất lực kêu anh, nước mắt chảy càng nhiều.

Tối nay, anh vẫn luôn cương quyết, luôn thúc ép cô, thúc đẩy cô, không nương tay chút nào, trái tim cũng vô cùng nhẫn tâm.

Đứng sừng sững ở đó giống như sắt thép lạnh lẽo.

Giờ phút này, rốt cuộc anh cũng yếu hơn ba phần.

Cũng nguyện cúi đầu, tới tìm cô hôn, gần sát cô, vớt cô lên, cứu lấy cô.

“Ở đây.”

Chỉ cần em bằng lòng quay đầu, anh vĩnh viễn đều ở đây.

Chỉ là em bị lạc trong sương mù, không tìm được con đường quay đầu.

Nhu tình của anh chảy xuống, làm cô cảm thấy đã qua lâu rồi, lâu đến mức nắm chặt, không dám thả ra nữa. Nước mắt của cô xen lẫn trong nụ hôn này, giống như nước biển mặn.

“Em khổ sở quá, em chỉ là khổ sở quá thôi.” Cô tan vỡ khóc.

“Sương khói che đi đài các, ánh trăng giấu đi bến đò. Sương khói quá dày, chỉ là em không tìm được bến đò.” Anh mơn trớn gò má cô, vẻ dịu dàng chuyển sang kiên định: “Nhưng sương khói có dày hơn, anh cũng có thể xua tan hết, rồi khiến em cập bến.”

Bến cảng có sóng to gió lớn, anh mạnh mẽ kéo sợi dây của cô.

Không cho phép cô bị lạc.

Giọng nói anh kiên định, dường như đang định nghĩa cho số phận của cô.

Cố định tất cả bàng hoàng của cô, phủ định tất cả trôi nổi của cô.

Đầu ngón tay cô đang run, bả vai đang run.

Ngay cả linh hồn cũng dao động mạnh. Như con thuyền cô đơn trong biển, mạnh mẽ bị đập vào bờ.

Dường như rốt cuộc cô cũng chịu bằng lòng vứt bỏ mọi thứ.

Thử mở buồng tim đã đóng thật chặt.

Anh dẫn dụ cô, hỏi tiếp: “Khổ sở cái gì, nói với anh.”

Cô thử chải chuốt mấy cảm xúc tệ hại, cô cũng không biết, sao mọi chuyện trở nên hết sức tệ hại như vậy.

Anh trấn an cô từng lần một, êm ái hôn cô, dỗ dành cô, cho cô đủ thời gian để bình tĩnh lại.

… Ép đủ rồi, ép thành công rồi, lúc này bản thân lại không nỡ lòng.

Cũng không biết làm sao, bọn họ rời khỏi ghế sô pha, chuyển tới chỗ cô vừa ngồi.

Chăn đệm mềm mại lót dưới cơ thể cô.

Cô chỉ cảm giác được đôi tay anh mạnh mẽ ôm chặt cô.

Lúc say đắm, anh hôn vành tai cô, giọng nói khàn khàn: “Tứ Tứ, em biết không, anh vừa xem một thứ.”

Cô bị anh hôn mê ly, chỉ vô thức hỏi: “Cái gì?”

Anh đơn giản nói: “Một bài viết.”

Cô còn chưa hiểu.

Mà anh rất kiên nhẫn đọc bên tai cô: “Trên giường đơn chật hẹp, bọn họ tựa rất sát nhau.”

Lương Âm Dạ cảm thấy lời nói này quen tai.

Cho đến khi anh đọc phần sau, đọc câu thứ nhất, câu thứ hai… câu thứ ba, Lương Âm Dạ rốt cuộc cũng kịp phản ứng đây là cái gì, toàn bộ tinh thần của cô quay về, đột nhiên mở to mắt, khó tin nhìn anh.

Anh dịu dàng vô hại cười cười, nhưng không hề định nói gì với cô, chỉ hôn cô lần nữa.

Khiến nội dung vừa đọc.

Ở chỗ này, trở thành sự thật một lần.

Diễn một lần.

Lương Âm Dạ không thể bắt được thứ gì, đành nắm chặt vải vóc dưới người.

… Nếp nhăn trên giường dần dần mở rộng.
Bình Luận (0)
Comment