Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li

Chương 6

Lúc nhìn thấy cặp chị em như hoa, mọi người không khỏi hâm mộ.

Hai chị em đều rất tốt, ưu tú xinh đẹp, còn là tri kỷ của ba mẹ. Trong số đó, có mấy người chỉ sinh con trai, cũng rất hâm mộ.

Mà lúc Hà Chiêu Vân nhìn thấy hai cô con gái của mình thì cũng mỉm cười, rất thỏa mãn. Nhất là lúc nhìn thấy cô con gái nhỏ đã lâu không gặp mặt, trên mặt bà ấy là hiện rõ vẻ vui mừng: “Tiểu Dạ, con tới lúc nào thế? Mau qua đây, xem này, mấy dì đều tới đây đấy.”

Đều là người thường lui tới, Lương Âm Dạ cũng quen biết, chào hỏi từng người một.

Có một bà dì cười nói: “Tiểu Dạ càng lớn càng đẹp. Quả nhiên tận mắt thấy mới chân thật, vừa nhìn đã biết còn xinh đẹp hơn trên ti vi.” Nói xong, bà ấy quay đầu nói với Hà Chiêu Vân: “Bà còn nhớ không? Lúc Tiểu Dạ còn nhỏ, tôi cứ nhớ nhung mãi, cả ngày chỉ muốn ôm đứa bé này của bà về nuôi thôi.”

Hà Chiêu Vân cười lắc đầu: “Bà đấy, hai thằng nhóc nhà bà còn chưa đủ bà bận tâm, bà nào có thời gian nuôi tiểu Dạ của tôi.”

Lương Âm Dạ lâu lắm không quay về, cũng rất lâu không gặp bọn họ. So với Lương Xán, bọn họ ít gặp cô nên chỉ trong một lúc, đề tài đều vây quanh cô.

Nhưng trong lúc Hà Chiêu Vân lơ đãng nghiêng tầm mắt nhìn sang, thần sắc trên mặt cô vẫn là nhàn nhạt, Hà Chiêu Vân không khỏi ngẩn ra.

Bà Thôi thấy Lương Âm Dạ thì cảm thấy vui mừng, nói là khoảng thời gian trước bà ấy đi xem “Sương Khói”, cô diễn rất hay, bà ấy xem mà khóc. Bà ấy cũng đã tuổi này rồi, bình thường rất chững chạc, rất ít khi khóc nhiều như vậy, có thể thấy được lực sát thương lớn cỡ nào. Nói xong, bà ấy quay đầu hỏi Lương Âm Dạ: “Gần đây có bận không? Lần này cháu có ở nhà thêm mấy ngày không?”

Lương Âm Dạ lắc đầu nói thật: “Mấy ngày nữa là cháu đi ạ, đi quay chương trình.”

Lời này vừa dứt, không khí yên tĩnh.

Mà nhìn lại Hà Chiêu Vân, quả nhiên nụ cười đã rút đi rất nhiều, rõ ràng là không vui.

“Không thể ở nhà thêm mấy ngày nữa à?” Bà ấy có chút không cam lòng hỏi.

Lương Âm Dạ dừng lại, mới nói: “Phải làm việc.”

“Lần này đã mấy tháng mẹ không gặp con, lúc gặp con thì con cũng gầy rồi, ở nhà thêm mấy ngày mẹ bồi bổ sức khỏe cho con mới là điều cần thiết nhất. Sức khỏe quan trọng nhất, không có sức khỏe, kiếm nhiều tiền hơn nữa thì có tác dụng gì.” Bà ấy lẩm bẩm, cắn răng nói: “Một năm cũng không gặp được con bao nhiêu lần.”

Gầy à?

Thật ra cô không có cảm giác gì, chắc hẳn không chênh lệch là bao.

So với nữ minh tinh khác, số lần cô phải đo cân nặng ít tới nỗi không bình thường.

Bởi vì bình thường cô không ăn nhiều, không cần đám Đường Vi và Đào Đào cố tình kiểm soát, bản thân cô cũng sẽ không ăn nhiều.

Thậm chí có một dạo bởi vì cô quá gầy mà còn bị Đường Vi trông chừng lúc ăn cơm.

Nhưng sau này tăng cân rồi thì vẫn duy trì ở con số kia, hẳn là không thay đổi gì nhiều.

Lương Âm Dạ vẫn lắc đầu: “Ở nhà không nhàn rỗi thì cũng rảnh rang, chi bằng đi ra ngoài làm một vài chuyện.”

“Nhàn rỗi thì sao? Trong nhà cũng không phải là không nuôi nổi con, rảnh rang thì đúng lúc được nghỉ ngơi.” Ban đầu, lúc cô vào giới giải trí, Hà Chiêu Vân đã phản đối, nhưng trước giờ đứa trẻ này còn cứng đầu hơn bà ấy. Vô cùng cứng đầu đến nỗi cuối cùng Hà Chiêu Vân chỉ có thể thỏa hiệp. Cũng không biết rốt cuộc tính cách ương ngạnh của cô là giống ai.

Lương Âm Dạ dừng lại, cụp mi nhẹ giọng nói: “Tự con có thể nuôi bản thân.”

Hà Chiêu Vân cau mày. Bà ấy nhìn chằm chằm cô mấy giây, vẫn bó tay với cô.

Lương Xán ngồi ở bên cạnh Hà Chiêu Vân, cười ôm bả vai bà ấy: “Ôi chao, mẹ à, bây giờ đang là lúc sự nghiệp của tiểu Dạ đi lên cao, lại đang ở độ tuổi đẹp nhất, nên phấn đấu mà. Con đường của nữ diễn viên không dễ đi, chúng ta càng phải ủng hộ em ấy mới đúng.”

Nghe thấy vậy, tuy lông mày Hà Chiêu Vân còn nhăn lại, nhưng đã thả lỏng ra rất nhiều, rõ ràng là bị lời nói của Lương Xán thuyết phục.

Lương Âm Dạ nhìn Lương Xán, lại thu hồi tầm mắt.

Hôm nay, Lương Tuấn cũng rời công ty sớm hơn hai tiếng, mang quà về để chúc mừng sinh nhật vợ.

Nhìn thấy Lương Âm Dạ đứng ở đằng kia, ông ấy tiện tay ôm bả vai con gái, thân mật đi vào trong. Động tác của ông tự nhiên mà quen thuộc: “Tại sao lâu như vậy mới quay về?”

Lương Âm Dạ cũng chỉ giải thích một câu: “Gần đây khá bận.”

Lương Tuấn đè thấp giọng nói: “Lát nữa nếu không muốn nói chuyện với những người khác, con lén lút trò chuyện với ba một chút, lâu rồi không gặp con, ba cũng nhớ con.”

Cô cong mắt, gật đầu.

Mặc dù đồng ý, nhưng nói chung là sẽ không làm như vậy. Cô không có thói quen này, bình thường luôn quên, chắc là cô không làm được.

Cùng nhau ăn cơm xong, cô và Lương Xán đi ra vườn hoa tản bộ.

Chờ một lát cắt bánh kem xong là cô phải về.

Nói là không thân thiết, nhưng bọn họ là chị em ruột cùng một bào thai, cùng một mẹ, cùng một thai mà ra, là người thân nhau nhất trên thế giới này.

Nhưng nói là thân thiết, bọn họ lại không thân như vậy. Đi chung với nhau, ban đầu lại có hơi không tìm được đề tài.

Đi dọc theo đường nhỏ, Lương Xán thuận tay hái đóa hoa đưa cho cô.

Vườn hoa nhỏ này chủ yếu đều là cô ta và Hà Chiêu Vân xử lý, hoa ở đây đều do cô ta trồng, tiện tay ngắt tặng cô như vậy làm Lương Âm Dạ có chút bất ngờ thật. Cô nhận lấy rồi miết cành hoa. Bông hoa tươi tắn xinh đẹp màu đỏ lướt qua đầu ngón tay trắng nõn của cô, như một vệt máu nở rộ ở trong tuyết.

Lương Xán nghiêng đầu nhìn cô: “Em đang nghĩ gì?”

Cô dừng lại. Cô chỉ đang suy nghĩ Lương Xán của bây giờ... hình như đã hào phóng hơn rất nhiều.

Là bởi vì chín chắn, trưởng thành rồi?

Mấy năm qua, hầu như bọn họ không ở cùng nhau, cô cũng không quá hiểu Lương Xán của bây giờ.

Cô nhếch khóe miệng, khẽ lắc đầu.

Lương Xán nhớ đến tin tức mấy ngày qua cô ta đã nhìn thấy, do dự một lát, vẫn không nhịn được hỏi: “Hiện tại em và Văn Yến thế nào? Các em quay lại với nhau chưa?”

Mấy ngày qua, trên mạng sôi sùng sục, tất nhiên cô ta cũng thấy được. Chỉ là không biết trong số mấy vụ đồn thổi này, rốt cuộc vụ nào có thể tin được, vụ nào không thể tin được.



Lương Âm Dạ trở lại trong ánh mắt của công chúng một lần nữa, gần đây độ chú ý của cô càng ngày càng cao, từ độ chú ý và mức độ thảo luận của cô gần đây là có thể thấy được đôi chút. Sau ba năm yên lặng, cô không còn mất tích như trước, mà là dựa vào bản thân để dấy lên một cơn gió bão thuộc về mình một lần nữa.

Những chuyện này, ngay cả Lương Xán cũng chưa từng nghĩ đến.

Cô ta không biết rốt cuộc Lương Âm Dạ chịu đựng bao nhiêu chuyện, rốt cuộc làm như thế nào mà cắn răng bò dậy được.

Lương Xán nhìn em gái mình.

Mặc dù vẻ mặt cô lạnh lùng, nhưng trên người như thể đang tỏa sáng. Mà cô của bây giờ đã cởi bỏ bùn đất trong đầm lầy, lại là nữ minh tinh nổi danh xinh đẹp, được vô số người biết đến.

Lương Xán nhẹ nhàng giật khóe miệng.

Không ngờ khi nghe thấy vấn đề này, Lương Âm Dạ không trả lời, mà thoáng cau mày. Cô hỏi ngược một câu: “Ai nói với cô chúng tôi từng ở bên nhau?”

Từ “quay lại” này làm cô giật mình.

Lương Xán lấy lại tinh thần, có chút hoang mang: “Ôi? Các em chưa từng ở bên nhau sao?”

Lương Âm Dạ khẽ lắc đầu: “Chưa.”

Lương Xán kinh ngạc không thôi, bước chân cũng tạm dừng lại, cô ta không nói nên lời: “Sao có thể?”

Nhưng giọng nói của Lương Âm Dạ rất chắc chắn: “Chính là chưa từng.”

Cô dừng bước theo, ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng sáng ngời.

Ánh trăng tối nay đẹp thật.

Mất một lúc Lương Xán mới tiêu hóa hết sự thật này.”Mấy năm trước, các em gần gũi như vậy, chị cho rằng ít nhất các em từng ở bên nhau.”

Lương Âm Dạ trầm ngâm một lúc lâu.

Cuối cùng chỉ nhếch khóe miệng, vẫn nhẹ nhàng lắc đầu.

Có mấy phần bất đắc dĩ, cũng có lẽ là tự giễu cợt.

“Vậy à?” Cô thấp giọng nỉ non, như đang nói mớ.

Có lẽ rất nhiều người đều cho rằng là như vậy.

Ngay cả bản thân cô cũng từng suýt vùi mình vào đó.

Nhưng khi chỉ còn một bước là sẽ bị ghì chặt lấy, cô tỉnh mộng ngay sau đó. Từ đó đến nhiều năm về sau, cô chưa từng bước nửa bước vào trong giấc mơ đó nữa.

Sự thật là bọn họ thật sự chưa bao giờ ở bên nhau.

Tất nhiên cũng không thể dùng từ quay lại này được.

/

Không biết có phải là bởi vì từng tán gẫu qua loa với Lương Xán ở trong vườn hoa hay không, đêm đó, Lương Âm Dạ nằm mơ về một vài ký ức vụn vặt của năm đó.

Cô và Văn Yến cùng ở trong nhà họ Lương năm năm, lại cùng nhau đi vào giới giải trí, gần như là hòa làm một thể mà làm việc với nhau hai năm.

Lúc ấy, mối quan hệ giữa bọn họ thật sự rất tốt.

Sao sự thân thiết mà mọi người đều biết lại là hư cấu được.

“Dạ Yến” ra đời, có xu thế tăng vọt, làm gì có chuyện vô duyên vô cớ mà xuất hiện? Nhất định là có rất nhiều “manh mối” bổ trợ, nhen lửa, sức nóng được gia tăng tới nỗi ngọn lửa lan ra khắp đồng cỏ.

Khi đó, ngay cả bản thân cô cũng suýt tin... bọn họ thật sự đi đến mức độ có thể ở bên nhau.

Cho nên cô không đè ép được ý nghĩ xằng bậy, bắt đầu có ý định vịn lên cành cao để hái hoa.

Nhưng vào đêm trước khi “vịn cành bẻ hoa”, cô tình cờ phát hiện anh không có ý định này, thậm chí có thể là phát hiện ra ý đồ của cô, anh đang chuẩn bị từ chối cô. Bất chấp việc cô đã suy nghĩ rất nhiều, cô đành đạp phanh xe khẩn cấp, giữ lại tất cả kế hoạch đã vạch ra lúc đầu.

Lời tỏ tình bị hủy bỏ.

Nhưng không ngờ một đêm đó, cũng không biết đã đi theo quỹ đạo như thế nào, mọi chuyện vẫn thoát khỏi sự khống chế của cô, tất cả những chuyện ngoài ý muốn và hoang đường liên tiếp xảy ra.

Một đêm thỏa thích, lập tức sa vào đó, sau khi xong việc lại không biết nên đối mặt như thế nào.

Sau khi tỉnh dậy, ngay cả mặt mà cô cũng không muốn nhìn... hoặc là không dám nhìn, còn chưa nhìn mặt anh đã lập tức rời đi.

Có lẽ chỉ có một chỗ tốt trong chuyện đã xảy ra giữa người trưởng thành, đó là có vài chuyện không cần nói quá rõ, song phương đều có thể hiểu được ý của nhau.

Cô chủ động cắt đứt hợp tác và tiếp xúc giữa hai người, cố ý không muốn gặp anh, cũng cố tình tránh anh... Ý của cô rất rõ ràng.


Thời gian lâu dần...

Đã thành ra dáng vẻ như bây giờ.

Mọi người đều biết bọn họ đột nhiên đường ai nấy đi, mà lần tách biệt này dài năm năm.

Không người nào biết được nguyên nhân.

Nguyên nhân chỉ có trong lòng hai người bọn họ biết rõ.

Trước ngày đó, tình cảm giữa bọn họ vốn có chút hỗn loạn không rõ ràng. Lại trải qua đêm hoang đường đó, quan hệ giữa bọn họ lại càng thêm hỗn loạn.

Không quay về như trước được nữa.

Những mảnh vụn ký ức này như thể có góc cạnh sắc bén, cứa vào lồng ngực hơi đau đớn.



Nằm mơ cả đêm, cô ngủ rất không yên ổn.

Tỉnh dậy xong vẫn cảm thấy hỗn loạn.

Cổ họng khàn khàn đau đớn, cô nhíu chặt chân mày, không nằm trên giường nữa mà đứng dậy đi rót nước uống.

Nước lạnh đi vào cổ họng như một dòng suối ngọt chậm rãi chảy qua sa mạc, thoải mái hơn rất nhiều. Lương Âm Dạ tiện đà đặt ly xuống, nhìn thời gian, phát hiện mới hơn năm giờ.

Nhưng nhìn từ cửa sổ phòng khách ra, bầu trời bên ngoài đã sáng rồi.

Cô tựa người vào bệ bếp, hơi cúi đầu. Mái tóc dài mượt mà buông xuống, quanh thân cô có thêm một phần mềm mại.

Cô lại trở về phòng ngủ, nhưng làm thế nào thì cũng không ngủ tiếp được nữa.

Chất lượng giấc ngủ của cô không tốt lắm, rất khó chìm vào giấc ngủ. Cô đã ngừng uống thuốc một thời gian, nhưng dù thế nào thì tình huống vẫn như vậy.

Nhắc tới cũng kỳ lạ, rõ ràng có lúc tỉnh mộng, không bao lâu sau lại quên mình đã mơ thấy gì.

Nhưng giấc mộng hôm nay, mãi đến khi cô đã tỉnh dậy rất lâu mà vẫn còn in vào đầu cô rất rõ ràng.

Lương Âm Dạ thất thần suy nghĩ.

Thì ra đã năm năm từ sau đêm đó.

Đêm đó anh uống rượu, cô cũng uống rượu, hơi say, nhưng vẫn tỉnh táo.

Nhưng cô do dự một lát, vẫn để mặc cho chuyện đó tiếp diễn.

Cô luôn cảm thấy qua đêm đó, chắc hẳn cô cũng không có gì tiếc nuối... Đột nhiên kết thúc lần tỏ tình thất bại, sau này không thể nào có tình cảm nữa. Điều này luôn khiến cho người ta cảm thấy không cam lòng.

... Tuy nói đây là một đêm đôi bên tình nguyện, chỉ là một cuộc vui thể xác, phương diện lý trí bị nhấn chìm, nhưng sau này, cô hồi tưởng lại lúc đó, vẫn cảm giác khi đó mình như một kẻ tiểu nhân rất bỉ ổi.

Hoặc đây cũng là nguyên nhân cô chạy nhanh như vậy, không muốn đối mặt với anh.

Cô không muốn, không nghĩ, mà cũng không dám.

Chuyện năm đó xảy ra rồi, mấy năm qua, chưa bao giờ cô nằm mơ giấc mơ như vậy, trong đoạn năm tháng về sau, cô cũng rất ít khi nhớ lại chuyện đã qua. Một là bận rộn, không có tinh lực, hai là... có lẽ là sinh lý kháng cự, cô kháng cự nhớ lại.

Quay đầu nhìn lại năm năm này, hình như cũng hỗn loạn như vậy.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, không cẩn thận mà trôi qua rồi.

Lương Âm Dạ vùi đầu vào đầu gối.

Chắc hẳn lần này chỉ là bất ngờ.

Cô không muốn gặp lại anh.

/

Mỗi sáng sớm, dì Vương đều đến quét dọn vệ sinh và nấu cơm.

Từ khi dì ấy đến, dì ấy đã tăng thêm rất nhiều động tĩnh cho ngôi nhà yên tĩnh không có tiếng vang này.

Nhìn thấy Lương Âm Dạ đã dậy xem ti vi, dì Vương vừa đeo tạp dề vừa nói: “Có muốn ăn gì không? Dì làm cho.”

Cô cong môi, lắc đầu.

Đến được mấy ngày, dì ấy cũng hiểu biết đôi chút về cô, biết đại khái khẩu vị của cô, chuẩn bị tự phát huy.

Điện thoại di động reo vang, Lương Âm Dạ vừa tùy ý bấm điều khiển từ xa vừa nghe điện thoại.

Là Hà Chiêu Vân gọi đến.

“Tiểu Dạ, thức dậy chưa? Vẫn đang làm việc à? Mẹ không làm phiền con chứ?”

“Không, đang xem ti vi.”

Nghe thấy cô đang nghỉ ngơi, Hà Chiêu Vân cười một tiếng, hài lòng hơn rất nhiều: “Mẹ đang bóc quà, sao con mua được tranh vẽ của ông Bạch thế? Sao không nói với mẹ trước.”

Bà ấy đang đứng trước bức tranh, không che giấu được vẻ mừng rỡ: “Cái này khó mua lắm phải không?”

“Quà sinh nhật mà, sinh nhật mới bóc. Bây giờ biết cũng là bất ngờ.”

“Quả thật là vậy.” Hà Chiêu Vân cười. Bà ấy cũng không biết thì ra Lương Âm Dạ có tâm như vậy: “Mẹ rất thích.”

“Thích là được.” Cô luôn có mấy phần xa cách và lạnh nhạt, cho dù Hà Chiêu Vân biểu đạt là thích, hình như cô cũng không vui lắm.

“Hai ngày nữa, có phải sắp đi làm rồi không?”

“Ừm.”

“Con ở ngoài, phải tự chăm sóc cho bản thân kỹ lưỡng, công việc không quan trọng bằng con.”

Lương Âm Dạ đồng ý từng chuyện một, cụp mắt bấm điều khiển từ xa. Lúc gọi điện thoại, cô hơi thất thần, chờ cúp điện thoại, lấy lại tinh thần mới phát hiện, không biết thế nào mà ti vi đang chiếu một bộ phim điện ảnh.

Vừa hay là một bộ phim điện ảnh của Văn Yến.

Ánh mắt cô hơi lóe lên.

Hiển nhiên là đã nhận ra.

... Đây là bộ phim của mấy năm trước, là tác phẩm đầu tiên của anh sau khi bọn họ cắt đứt hợp tác.

Cũng là từ lúc bọn họ vào giới giải trí, lần đầu tiên nữ chính trong phim điện ảnh của anh không phải là cô.

Bình Luận (0)
Comment