Trên màn hình lớn ê kíp chương trình vừa lắp đặt, xuất hiện một quý bà.
Tô Mộ Diên sững sờ, trước cái nhìn chăm chú dịu dàng của quý bà kia, anh ấy vui vẻ nói: “Mẹ?”
Khách mời khác cũng ngẩn ra.
Thì ra chương trình hôm nay là cái này? Có liên quan đến người nhà?
Buổi ghi hình của ê kíp chương trình đi vào hồi cuối, mọi người không ngờ ê kíp chương trình sẽ ra chiêu lớn như vậy.
Khách mời khác đã bắt đầu suy đoán ê kíp chương trình mời tới là người thân nào của mình, Văn Yến khẽ nhíu mày.
Lương Âm Dạ còn ngơ ngác hơn anh. Có thể thật sự là vì mang tới bất ngờ, muốn nhìn thấy phản ứng chân thật nhất trong mắt bọn họ, trước đó ê kíp chương trình không hề hỏi ý kiến của bọn họ.
Nhưng bọn họ không biết tình huống gia đình của cô tương đối đặc thù.
Cô vốn không định có liên hệ gì với bọn họ, ít nhất là trong thời gian ngắn, trong mấy năm nữa là không có. Một chiêu xảy ra bất ngờ như vậy, bất ngờ đánh cô, vả lại cô thậm chí còn không biết bọn họ mời ai tới.
Mẹ Tô và bọn họ chào hỏi nhau, Lương Âm Dạ cố giả vờ bình thường tiếp tục ghi hình, chỉ là không nhịn được nghĩ đến tình hình một lát nữa, cũng không nhịn được cảm thấy căng thẳng vì tình huống có thể phát sinh.
Tô Mộ Diên giới thiệu từng người cho mẹ anh ấy, lúc giới thiệu đến Lương Âm Dạ, mẹ Tô vui vẻ nói: “Mẹ nhận ra được mẹ nhận ra được! Là Âm Dạ có đúng không? Dì vừa xem xong phim điện ảnh của con! Trời ơi, xinh đẹp quá, còn xinh đẹp hơn trong phim.”
Mọi người cười.
Lương Âm Dạ cũng có chút hồi hộp, lễ phép chào hỏi bà ấy.
“Chào con chào con!” Hai mắt mẹ Tô tỏa sáng: “Sau này có rảnh thì bảo Mộ Diên dẫn các con đến nhà chơi! Dì làm đồ ăn ngon cho các con.”
Bối Y che miệng cười, lén lút sáp đến nói với Lương Âm Dạ: “Sao em cảm giác dì chủ yếu là muốn mời chị nhỉ? Tốt nhất là sẵn tiện kết đôi cho các chị.”
Văn Yến ngồi ở bên cạnh, nghe thấy như vậy, động tác của anh tạm dừng, ly rượu dừng trên môi của anh.
Anh nhàn nhạt nhìn qua.
Sau khi mẹ Tô kết thúc gọi video, trái tim Lương Âm Dạ bị xách lên, mãi đến khi người nhà của vị khách mời thứ hai xuất hiện…
Người thứ hai là người nhà của Bối Y. Người nhà của cô ấy và cô ấy đều có tính cách hoạt bát, nhiệt tình mà tràn đầy sức sống.
Lương Âm Dạ đắm chìm trong bầu không khí gia đình đầm ấm của mấy vị khách mời, cảm thụ ấm áp trong đó.
Cô ngơ ngác.
Bất giác uống cạn rượu trong ly.
Mà mỗi lần thay đổi người nhà khách mời, lòng của cô cũng treo thật cao. Nhưng không nghĩ đến cả quá trình cũng không đến lượt của cô, cô chắc hẳn bị xếp hàng ở gần chót.
Mãi đến người nhà của Văn Yến.
Lúc Phó Dục xuất hiện, Văn Yến và Lương Âm Dạ đều ngơ ngác.
Lương Âm Dạ cũng mới chậm chạp nhận thức được, hình như bản thân đã coi thường một mối nguy hiểm.
Phó Dục vừa nhìn rõ hình ảnh đã nhìn thấy hai bọn họ ngồi chung một chỗ, bà cũng cảm thấy rất đột ngột, cong môi cười, hỏi bọn họ lần này đi đường có thuận lợi hay không, chơi có vui hay không.
Mấy khách mời rất nhiệt tình trò chuyện với bà ấy, trò chuyện được một lúc, phòng bị, câu nệ và căng thẳng của cô dần dần giảm xuống, cũng từ từ thả lỏng. Nói đến phần sau, bà thuận miệng dặn dò: “A Yến, con phải chăm sóc Dạ Dạ nhiều hơn.”
Bà ấy đã rất lâu không gặp Lương Âm Dạ, lần này nhìn thấy, chóp mũi có chút cay cay.
Lương Âm Dạ tạm ngừng động tác rót rượu, rượu suýt trào ra miệng ly.
Trước kia, mỗi lần Phó Dục nhìn thấy bọn họ, cũng phải dặn dò Văn Yến một câu. Đối với cô mà nói, đó là chuyện chẳng thể quen thuộc hơn nữa. Trước kia mỗi một lần nghe thấy, cô đều cảm giác được một chút mùi thiên vị từ trong đó, trong lòng mềm nhũn, giống như có một cây kẹo bông gòn.
Tất cả mọi người ở tại chỗ đều tạm ngừng một lát.
… Bọn họ nghe thấy cái gì?
Mẹ Văn Yến thân mật gọi Lương Âm Dạ là “Dạ Dạ”, giọng điệu quen thuộc mà thân cận.
Cho nên, các anh... quen biết nhau?
Cho nên, lúc riêng tư, ngay cả phụ huynh mà các anh cũng từng gặp rồi sao?!
Phó Dục đọc được vẻ khác thường từ trên gương mặt cười cứng đờ của mọi người, bà ấy hồi tưởng, mới phát giác ra không đúng, vội vàng bổ sung: “Trước kia bọn họ cùng nhau quay phim, đám bạn cùng nhau tới nhà.”
… Mặc dù là như vậy! Chuyện này vẫn là rất không bình thường!
Rõ ràng là việc hẹn hò giữa bọn họ suýt bị phơi bày!
Trong lòng mọi người kêu gào.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng đây rốt cuộc là đang ghi hình gameshow, có không bình thường hơn nữa, thì cũng chỉ có thể làm ra vẻ bình thường. Biên Húc cười ha hả dàn xếp: “Đúng rồi đúng rồi, lúc đóng phim mẹ tôi cũng thường xuyên đến giám sát công việc, mẹ tôi đều biết bạn bè tôi.”
Lương Âm Dạ khẽ cắn môi.
Phó Dục liên tục gật đầu, đồng ý với lời Biên Húc nói, không quên nói: “Làm xong việc thì có thể bảo A Yến dẫn các con đến nhà chơi.”
Bà ấy đã rất lâu không gặp Lương Âm Dạ, nếu Văn Yến có thể dẫn bọn họ đến nhà thì tốt rồi.
Mọi người luôn miệng nói được, rối rít bảo Văn Yến phải ghi nhớ chuyện này.
Khóe môi Văn Yến nhếch lên, anh cười.
Nói tạm biệt Phó Dục xong, người nhà của khách mời kế tiếp đến… là ba và mẹ của Khương Miên.
Phía dưới khăn trải bàn… ở chỗ máy ghi hình không quay trúng, nơi mọi người không nhìn thấy, anh bắt lấy tay cô, nắm trong tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Bàn tay của cô đổ mồ hôi, có lẽ là bị cảnh tượng vừa rồi dọa sợ.
Khăn giấy ở vị trí xa hơn, anh chỉ cần nghiêng người sang hướng khác là có thể lấy được, nhưng anh vẫn làm phiền Tô Mộ Diên ngồi ở bên kia rút khăn giấy giúp anh.
Tô Mộ Diên nhìn anh một ánh mắt, cũng không suy nghĩ nhiều, rút ra đưa cho anh.
“Cảm ơn.” Trên gương mặt anh vẫn như mây bay gió thoảng, chỉ đưa khăn giấy xuống dưới bàn, lau sạch mồ hôi trong lòng bàn tay cô từng chút một.
Lương Âm Dạ muốn rút tay về, nhưng anh không cho mà nắm rất chặt.
Trên gương mặt tỉnh bơ phối hợp ghi hình, ai cũng không nghĩ tới ở dưới bàn, bàn tay bọn họ giao nhau, mà anh cầm tay cô rồi không chịu buông ra.
Ánh trăng rơi xuống, chiếu lên trên người cô.
Từ đầu đến cuối thiếu nữ vẫn là một vũng nước cạn trong vắt, giống như hơi phát sáng.
Không làm gì cũng có thể hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Anh chỉ nghiêng đầu nhìn cô, cũng đã muốn hôn cô.
Văn Yến kiềm chế thu hồi ánh mắt, không dừng lại ở trên người cô quá lâu, cố gắng đặt sự chú ý lên màn hình.
Lương Âm Dạ căng thẳng từ vị thứ nhất đến một vị kế tiếp.
Nếu như không phải là biết ê kíp chương trình cũng không biết gì, vậy cô cũng nghi ngờ ê kíp chương trình có phải cố ý hay không.
…!Nhưng rốt cuộc cũng đến lượt cô.
Mặc dù trong quá trình cô đã phỏng đoán, chắc cô may mắn, chắc ê kíp chương trình sẽ không liên lạc được, sau đó, vào lúc này, người nhà của cô bị thiếu mất. Nhưng mặc kệ là nghĩ như thế nào đi nữa, thì hình như khả năng này cũng không lớn.
Mà hiện tại, thực tế lại chọc thủng ảo tưởng.
Lúc Hà Chiêu Vân xuất hiện ở trên màn ảnh, ánh mắt cô nhẹ nhàng tránh né, môi cũng mím chặt.
Cô hoàn toàn không dự đoán được có chương trình này vào tối nay.
Lúc Hà Chiêu Vân nhận được liên lạc từ ê kíp chương trình, cũng căng thẳng và kích động. Bà ấy đã chờ rất lâu, rốt cuộc cũng chờ được tối nay.
Lương Âm Dạ có chút tránh né tầm mắt mà Hà Chiêu Vân trên màn hình. Bọn họ đã ngả bài, Hà Chiêu Vân còn bằng lòng phối hợp công việc của cô, cô phải nói cảm ơn với bà ấy. Nhưng lúng túng là khó mà tránh khỏi.
Bởi vì hiện trường quá nhiều người, yêu cầu duy nhất của cô cũng chỉ có: Lần này có thể kết thúc cuộc gọi video cho thật tốt.
Bản thân Hà Chiêu Vân ở vị trí cao nhiều năm, khí thế trên người tự tạo thành, nhưng tối nay, bà ấy cố ý khiến cho bản thân dịu dàng hơn, giảm bớt cảm giác áp bách. Tối nay bà ấy chỉ là một bà mẹ.
Cũng là một người mẹ muốn mượn chuyện này để tu bổ kẽ hở với con gái.
Lúc nghe thấy là mẹ của Lương Âm Dạ, mọi người rối rít nhìn sang cô. Cô nhếch môi cười cười.
Hà Chiêu Vân nhìn đứa con mà bà ấy đã rất lâu không gặp mặt thật sâu, có chút quyến luyến, lại nói: “Lộ trình lần này, mọi người chơi mệt rồi phải không?”
Bối Y đáp trả: “Quả thật là vậy ạ, mệt lắm mệt lắm, dì cũng không biết đâu, ê kíp chương trình biết dày vò người ta lắm, hôm nay chúng con vừa bôn ba ở bên ngoài xong quay về. Nhìn xem, tối nay chúng con còn tự mình nấu lẩu nè.”
Hà Chiêu Vân nhìn chiếc bàn trước mặt bọn họ: “Wow, nhiều vậy, đều là các con tự mình làm sao? Giỏi quá?”
Khách mời khác cảm thấy Lương Âm Dạ có hơi kiệm lời.
Cho dù người trong video là mẹ của cô.
Bọn họ càng chủ động bắt chuyện để tránh cho bầu không khí nguội lạnh, nhất là Bối Y, đây đối với cô ấy mà nói không phải vấn đề gì cả, cô ấy vốn nói nhiều.
Hà Chiêu Vân cười cười, nói: “Dạ Dạ chúng ta không biết nấu cơm, đối với nó mà nói, lần này chắc là một lần khiêu chiến.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sự quen thuộc và cưng chiều trong lời nói sẽ để cho người ta nghe thấy thì cảm thấy bà ấy nhất định là một người mẹ rất tốt nhỉ?
Rất dịu dàng, rất cẩn thận, rất yêu con gái mình.
Lương Âm Dạ nghe từng câu một của bà ấy vang ở bên tai.
“Chơi có vui vẻ không?”
“Vui vẻ là được, vui vẻ là được.”
“Dì phải cảm ơn các con chăm sóc Dạ Dạ, một đường du lịch này, các con cũng khổ cực rồi. Có cơ hội thì đến thành phố Thân, đến nhà dì ăn cơm, dì tự mình xuống bếp làm mấy món sở trường cho các con.”
Lương Âm Dạ đã rút tay về, giờ phút này, bóp mạnh đầu ngón tay, cố gắng kéo căng cảm xúc.
Cô cười cười, trong lúc Bối Y chọc cười, nói đôi lời với Hà Chiêu Vân, video nhanh chóng kết thúc.
Cô mím chặt môi, uống cạn ly rượu vừa rót để bình phục cảm xúc đang rất phập phồng.
Đây là người nhà của khách mời cuối, chương trình này đến đây cũng kết thúc.
Mọi người đều có chút xúc động.
Bầu không khí được đẩy cao đến đây, tới ngày mai sẽ kết thúc, vành mắt của mấy khách mời đều đỏ ửng.
Cảm xúc Lương Âm Dạ bị kéo căng rất lâu, cũng có thể thoáng được thả lỏng.
Tối nay, đối với cô mà nói, sự xuất hiện của Hà Chiêu Vân hoàn toàn là bất ngờ, Hà Chiêu Vân có thể hoàn toàn không đề cập tới xích mích, phối hợp công việc của cô mà ghi hình thì cũng là nằm ngoài dự đoán.
...
Buổi tối hôm đó, trên Weibo đột nhiên xuất hiện một tin hot:
“Căn cứ tin tức của người biết chuyện, tối nay “Tối Nay Hẹn Hò Không” ghi hình, chuyện tình giữa Văn Yến và Lương Âm Dạ suýt bị phơi bày!”
Cư dân mạng tò mò: [Suýt bị phơi bày là sao?]
[Phơi bày thì phơi bày, sao còn suýt bị phơi bày?]
Nhưng người được gọi là người biết chuyện thì không trả lời.
Qua một lát, lại có một tin hot:
“Căn cứ thợ săn ảnh dự đoán, đạo diễn nào đó và sao nữ nào đó sắp có một quả dưa lớn bị tuôn ra.”
[Văn Yến: Chi bằng anh trực tiếp báo số căn cước của tôi luôn đi?]
[Lời đã nói đến đây, còn không nói dưa lớn là gì thì có chút quá đáng rồi, phải không?]
[Dự đoán cái gì mà dự đoán, tôi phiền nhất là dự đoán, muốn đến thì đến, không đến thì đi mà bàn giá cả đi.]
[Đầu năm nay có phải thợ săn ảnh cũng lưu hành treo khẩu vị của chúng ta không, sau đó khiến cho câu chuyện lên men, mượn chuyện này để tăng giá :)]
[Anh không nói thì thôi xem như anh ăn nói xà lơ, không tin, người kế tiếp]
...
Sau khi sắp xếp đồ vật xong, mấy khách mời lục tục quay về phòng.
Tối nay là hạn chót, ngày mai bọn họ phải nộp bốn lá thư. Có khách mời còn chưa viết xong thì vội vã trở về phòng để đuổi kịp tiến độ.
Lương Âm Dạ đã chuẩn bị được hơn một nửa, cho nên không quá gấp.
Phòng cô có một ban công nhỏ, thời gian vẫn chưa muộn, cô dọn chiếc ghế ra ngồi ở ban công hóng gió.
Ban đêm rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh của gió, chỉ có ánh trăng lặng lẽ phủ xuống.
Cô đột nhiên nhận được WeChat của Bối Y, hỏi cô ấy có thể đến tìm cô nói chuyện hay không.
Lương Âm Dạ đã đồng ý.
Thật ra thì, bắt đầu từ lúc gọi video với người nhà cô, Bối Y đã nhận ra được vấn đề, cho nên không nhịn được muốn qua trò chuyện với cô.
Nhìn thấy cô dọn chiếc ghế ngồi ở bên ngoài, Bối Y cười: “Chị biết hưởng thụ ha! Em cũng đến nữa!”
Bối Y cũng bê ghế ra, đặt bên cạnh cô, ngồi với cô một lát.
Lúc dọn ghế, Bối Y nhìn thấy mấy lá thư trên bàn Lương Âm Dạ. Cô ấy không thể kiềm chế tò mò, hỏi: “Dạ Dạ, ghi hình xong chương trình này, chị sẽ làm gì?”
“Phim mới sắp phát sóng, sẽ chạy đi tuyên truyền một đoạn thời gian.”
“Sau đó thì sao?”
Lương Âm Dạ im lặng một lát, lắc đầu.
Sau đó... Không có nữa.
Bối Y đưa tay qua phủ lên tay cô: “Thật ra thì em khá tò mò, ghi hình xong chương trình này, chị và anh Văn sẽ đi về hướng nào? Liệu ngày mai các chị có thành công kết duyên không, hay là sẽ khiến cho ê kíp chương trình theo dõi, sau khi chương trình kết thúc, không bao lâu sẽ công khai. Hoặc là kết thúc ghi hình, kết duyên thất bại, lại không có thông báo về sau nữa.”
Bối Y bình tĩnh nhìn cô.
Lương Âm Dạ cụp mắt, ánh mắt hơi ngưng tụ.