Gameshow chiếu xong, trên mạng chưa thỏa mãn.
Giống như Chu Nghê vừa nói, bọn họ đều lấy kính lúp để soi, hận không thể tìm ra tất cả chứng cứ để chứng minh… cặp đôi này thật sự là có yêu nhau.
Người trong cuộc không thừa nhận, nhưng bọn họ chưa từ bỏ ý định.
Bọn họ hận không thể đem tất cả bằng chứng đến trước mặt người trong cuộc, khiến bọn họ á khẩu không trả lời được, không thể không thừa nhận mấy tình ý mịt mờ nhưng ngập trời kia.
Nhưng thế giới của hai người trong cuộc đã yên tĩnh lại.
Cô mơ màng buồn ngủ, sau khi xem xong trailer, Văn Yến tắt tivi, ôm cô về phòng.
Ban đêm, cô tỉnh dậy đi nhà vệ sinh, anh cũng sẽ tỉnh dậy, để ý thời gian, đến khi cô quay về mới có thể chìm vào giấc ngủ cùng cô một lần nữa.
Bọn họ cẩn thận, không phải là cô không phát hiện một chút nào, bọn họ đang lo lắng cái gì, cô cũng đều biết.
Vừa lên giường, cô tự chui vào lòng anh, tìm được góc độ thoải mái rồi ngủ.
Quan tâm cô thoải mái bao nhiêu, thì anh lại ngược lại bấy nhiêu?
Anh quyến luyến hôn gò má cô, lưu luyến một lúc, miễn cưỡng lắm mới chế trụ được mấy ác niệm.
Mấy ngày qua, trong lúc Lương Âm Dạ rảnh rỗi, buồn ngủ rồi thì sẽ ngủ, không hạn chế thời gian. Thời gian ngủ giữa ban ngày cũng nhiều, mà đứt quãng.
Khi thức dậy không nhìn thấy anh, không cần hỏi cũng biết anh đã đi đến đoàn phim.
Cô cũng không vội thức dậy, ngẩn người nhìn trần nhà một hồi.
Cửa phòng lặng lẽ bị mở ra, có người lặng lẽ nhìn vào. Nhìn thấy mắt cô mở, Hà Chiêu Vân mới dám nói chuyện: “Bé cưng, ngủ dậy chưa?”
Bọn họ đối xử với cô thật sự giống như với đối xử với một đứa trẻ sơ sinh.
Lương Âm Dạ ngồi dậy: “Dậy rồi.”
Cô tiện tay gãi đầu, uống nước ấm được để ở đầu giường.
Hà Chiêu Vân đi ra ngoài một chuyến, lại trở lại. Ở cửa truyền đến động tĩnh, Lương Âm Dạ giương mắt nhìn sang, nhưng ánh mắt đông lại.
Hà Chiêu Vân ôm con mèo nhỏ, cả người trắng như tuyết mềm mại, đang nhìn về phía cô, hỏi: “Thích mèo không?”
Lương Âm Dạ sững người.
Con mèo kia cũng không lớn, là một con mèo nhỏ, tiếng nũng nịu, bị Hà Chiêu Vân ôm trong ngực: “Mẹ đến nhà dì Thôi ôm về, con xem thử có thích không? Thích thì chúng ta giữ lại.”
Cô do dự: “Con không có thời gian chăm sóc nó.”
“Không sao, mẹ chăm sóc.” Hà Chiêu Vân đã sớm suy nghĩ xong: “Con có rảnh thì để nó ở bên cạnh con chơi với con, nếu không rảnh, mẹ sẽ ôm nó đi, để mẹ nuôi.”
Băn khoăn của Lương Âm Dạ được giải quyết, nhưng cô còn chưa biết có nên đồng ý hay không, cô không có kinh nghiệm này. Hà Chiêu Vân cười cười, thay cô đồng ý: “Vậy trước tiên để nó ở lại chơi với con. Không cần thiết phải chu toàn, cho dù xảy ra tình huống gì, cũng không sao.”
Hà Chiêu Vân nhìn sắc mặt cô, cho đến khi cô “Ừ” một tiếng, mới càng yên tâm, để mèo xuống đất, hướng dẫn nó chạy tới cô: “Bé Trăng, đi qua chỗ chị chơi đi, đi dỗ dành chị vui vẻ đi.”
Đây tựa hồ là sứ mệnh mà nó mang tới.
Con mèo nhỏ không hiểu thứ ngoằn ngoèo trong thế giới loài người nhiều như vậy, thuận theo dẫn dắt mà chạy tới bên Lương Âm Dạ.
Lương Âm Dạ nghe thấy tên nó, tạm ngừng một lát.
Hà Chiêu Vân nói với cô: “Mẹ đặt cho nó một cái tên, con xem thử có thích không? Không thích thì con đặt cho nó một cái khác.”
Ban đêm mới có trăng sáng xuất hiện, là trăng sáng trong sáng, sáng ngời.
Sau này chẳng ai trong số bọn họ nhắc lại chuyện đêm đó, nhưng lại đều biết là chẳng ai quên được.
Hà Chiêu Vân đánh giá thấp tính nhạy cảm của cô, xem nhẹ nỗi thất vọng cô tích lũy trong năm tháng, không thể vuốt phẳng tiêu trừ, còn đến mức suýt trở thành tiếc nuối trọn đời bà ấy.
Lương Âm Dạ đã khom người ôm lấy nó. Có lẽ con mèo nhỏ này được cố tình chọn lựa, tính tình rất tốt, là con mèo ngoan ngoãn, nhúc nhích móng vuốt cũng khiến cho người ta cảm thấy nó đang làm nũng. Cô nói: “Gọi tên này đi.”
Dĩ nhiên Hà Chiêu Vân nói là được.
Lương Âm Dạ vốn muốn nghiên cứu làm sao chăm sóc nó, nhưng hình như thật sự không cần cô làm gì cả, nó chỉ chịu trách nhiệm ở cạnh cô, cô chỉ cần chơi với nó, về chuyện khác, ví dụ như cho ăn, tắm, Hà Chiêu Vân cũng làm hết.
Có một ngày, cô ngủ trưa xong đột nhiên thức dậy, lúc đi ra ngoài phòng khách, đúng lúc nhìn thấy Hà Chiêu Vân đang cho bé Trăng ăn, bước chân của cô dừng lại ngay tại chỗ, đứng ở đó mà nhìn.
Nghe thấy Hà Chiêu Vân nói với nó: “Ngoan ngoãn ăn, ăn nhiều một chút. Chờ một lát chị tỉnh ngủ, con phải cố gắng dỗ dành chị vui vẻ nha.”
Một hàng nước mắt trong suốt không khỏi chảy xuống.
Cô không nói gì, chỉ im lặng quay về phòng.
Hà Chiêu Vân rất coi trọng bệnh của cô, nghĩ hết biện pháp muốn cô vui vẻ hơn dù chỉ là một chút.
Gần đây còn rất siêng năng chạy qua bên này, hầu như cả ngày đều ở lại chỗ này, cho dù cô không thiếu sự chăm sóc, Hà Chiêu Vân cũng vẫn cần mẫn chạy đến đây, dù sao thì phải tự xem thì mới yên tâm.
Hình như trong lòng cô chỉ còn lại một tiếng thở dài.
/
Đến đợt phát sóng kế tiếp, vết thương dưới chân Lương Âm Dạ rốt cuộc cũng lành hẳn, lớp vảy cũng tróc ra rồi.
Lần trước, phần chơi nghe nhạc đoán bài hát đã khiến không ít người nhìn thấy manh mối từ trong đó, mà lần này, trò chơi nhỏ ở trên xe buýt là đoán phim điện ảnh.
Ban đầu mọi người cho rằng loại mức độ của lần trước cũng đã khá lớn, nhưng không nghĩ đến tập này, càng không nhìn thấy hai người tránh hiềm nghi.
Lần trước, bọn họ tốt xấu gì còn tách ra ngồi, lần này ngồi chung với nhau.
Người hâm mộ cá nhân ngơ ngác, sao ngồi chung với nhau rồi?
Rõ ràng vừa bắt đầu thì hai người này rất xa lạ, cố ý xa cách, sau mấy đợt, sao thành ra như vậy rồi?
Những người hâm mộ ít nhiều gì cũng hiểu tính cách của Lương Âm Dạ, lúc ê kíp chương trình nói phần thưởng là một bữa trưa trong nhà hàng cao cấp, cô không lưu tâm, những người hâm mộ cũng không bất ngờ… Cô cũng không phải là người sẽ để ý điều này.
Nhưng không nghĩ đến, tất cả mọi người trơ mắt nhìn thấy Văn Yến nhích lại gần bên tai cô nói: “Anh muốn ăn.”
Biểu cảm của người xem ngơ ngác giống Lương Âm Dạ lúc đó.
Anh... muốn ăn?
Vậy anh... anh, anh làm nũng với cô để làm gì!?
Vẻ mặt của người hâm mộ cá nhân không khống chế được nữa, giống thần tượng của bọn họ… Lương Âm Dạ, biểu cảm bắt đầu tan vỡ.
Bình luận trực tiếp hết sức náo nhiệt:
[Là một anh chồng nhõng nhẽo ha [thả tim]]
[Người ta lại không phải muốn ngôi sao trên bầu trời, người ta chỉ muốn vợ thắng một bữa trưa sang trọng.]
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
[Đạo diễn Văn, anh biết cách tỏ ra yếu ớt ghê, đóng vai anh chồng nhõng nhẽo ở trước mặt vợ đúng không? Ai có thể nghĩ tới người năm đó nói “muốn ăn thì thắng đến về” và người nói “anh muốn ăn” trước mắt là cùng một người nào? Anh thật là, mạnh được yếu được, co được dãn được, đáng đời anh có vợ!!]
[Trong lòng Lương Âm Dạ có vô số dấu chấm hỏi và dấu ba chấm, lại không thể không bất đắc dĩ nuông chiều thêm một lần nữa.]
nhân viên công tác bắt đầu ra đề, người xem trơ mắt nhìn thấy Lương Âm Dạ vừa rồi còn “không màng danh lợi” bắt đầu giơ tay, một lần, hai lần, ba lần, người xem trước màn ảnh sắp cười điên mất rồi.
Lúc câu hỏi thứ sáu xuất hiện, Dạ Yến như điên mất rồi mà spam bình luận trực tiếp: [Bộ phim điện ảnh đầu tiên của bọn họ!!!]
Mà lúc câu trả lời này bị Văn Yến bỏ vào trong túi, lại kích thích vô số tiếng thét chói tai.
Ê kíp chương trình biết làm trò, hơn nữa, từ đầu đến cuối đều đang làm trò.
Câu hỏi thứ bảy cũng không phải đề mục gì bình thường…
Văn Yến đoán được là một bộ phim điện ảnh nhỏ Lương Âm Dạ quay trong mấy năm qua, bộ phim điện ảnh đó quả thực không có danh tiếng gì, rất nhiều người chưa bao giờ nghe về nó, nhưng anh đáp nhanh như vậy, chỉ nhìn thôi là cho ra câu trả lời, là mức độ ngay cả người hâm mộ Lương Âm Dạ cũng kinh ngạc.
Dạ Yến thét chói tai, điên mất rồi, cả bình luận trực tiếp bị bọn họ bao trọn.
Văn Yến và Lương Âm Dạ không thẹn với lòng, xứng đáng thắng được bữa trưa sang trọng.
[Ai hiểu đây, anh ấy muốn, cô ấy thật sự thắng mang về TvT]
[Là anh chồng nhõng nhẽo được vợ sủng ái, a a a]
[Thật sự thắng được rồi, Lương Âm Dạ, tôi nói với em, em đừng chiều chuộng quá!]
Hình ảnh kế tiếp cũng không làm mọi người thất vọng, đầu tiên là nắm tay, rồi bắt đầu chơi trò chơi, cô ăn không ngừng nghỉ, anh bên này nhận thầu tất cả món ngọt còn thừa. Chính là sự kiện giẫm đạp bất ngờ suýt nữa xảy ra, trước kia từng lên hot search, từ đầu đến cuối anh đều đang che chở cô.
Anh bị rất nhiều người đụng phải cũng không có phản ứng gì, chỉ khi có bàn tay muốn đụng cô, anh hất nó ra, giữa mày nhíu lại.
Dạ Yến cắn khăn tay, nước mắt lưng tròng, ủng hộ điên mất rồi, ủng hộ điên mất rồi, điên cuồng đến không thể điên cuồng hơn nữa!
Mà trước đó bọn họ thắng được một bữa trưa, đợi bọn họ tới địa điểm chuẩn bị ăn uống, người xem phát hiện được chỗ kỳ lạ… Đây hình như không phải bữa trưa sang trọng thông thường nhỉ?
Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đi vào trong, mà dọc đường đi, trên mặt bàn bày mấy đóa hoa hồng. Cộng thêm bầu không khí của nhà hàng này… người xem bừng tỉnh, cái này còn là nhà hàng tình nhân!? Đạo diễn biết chơi quá!
Quả nhiên, nhân viên phục vụ vừa mở miệng, bọn họ liền biết ê kíp chương trình cung cấp cho bọn họ một bữa ăn tình nhân.
Lương Âm Dạ: “...”
[Ha ha ha ha, trong vòng một ngày thôi mà trên gương mặt Dạ Dạ xuất hiện biểu cảm giống nhau tới hai lần.]
[Cho hỏi, ê kíp chương trình dẫn đầu ủng hộ CP là trải nghiệm gì? Tôi tuyên bố “Tối Nay Hẹn Hò Không” khóa chặt tôi rồi, tôi đã là người hâm mộ trung thành của chương trình!!]
Nhà hàng này quả thật rất biết cách tạo không khí lãng mạn, mọi quy trình đều dựa theo tình nhân mà làm, ban đầu còn có thể nhịn một chút, đến phía sau, Lương Âm Dạ hoàn toàn như ngồi bàn chông. Cô cố gắng hết sức khiến cho bản thân thản nhiên đón nhận hoa hồng, trái tim, vân vân ở trước ống kính.
… Tình nhân thì tình nhân, cô với Văn Yến đi ra ăn một bữa cơm, cũng không khó mà đón nhận như vậy, nhưng vấn đề là bên cạnh còn có một đống máy ghi hình đang quay phim trực tiếp.
Tập này có vẻ rất dài, nhưng lại cảm thấy rất ngắn, đảo mắt lại đi vào hồi cuối.
Tập này chiếu xong, sau đó còn hai tập là sẽ kết thúc, phía tài khoản chính thức trước thời hạn tung ra một ít gợi ý.
Lúc người xem đang đứng ở chỗ chưa thỏa mãn, không lên không xuống được, không ít người lựa chọn tiếp tục xem.
Một tuần lại một tuần mà chờ đợi, trong lòng bọn họ ngứa ngáy, vốn không kịp đợi. Trước kia có vô số người thúc giục ê kíp chương trình chiếu trước, nhưng ê kíp chương trình vẫn chờ đến lúc này, chỉ còn lại hai tập cuối.
Sau khi hai tập gần kết thúc được chiếu, CP Dạ Yến quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, thuận theo dáng điệu của tập trước mà tiếp tục gặm kẹo ngọt.
Một đường đến cuối, mọi người đều không nỡ tiếp tục xem. Trong khoảng thời gian hai tháng, mỗi tuần cùng một thời gian, bọn họ đều đang trông chờ nó phát sóng, lần này nếu xem xong rồi, thì cũng không được xem tiếp nữa, không khỏi có chút không quen.
Đã có người bắt đầu kêu gọi đạo diễn Kỷ: Tiếp tục quay đi, quay “Tối Nay Hôn Nhau Không”, xong “Tối Nay Làm Không”...
Lại bị ẩn đi bởi vì độ nhạy cảm quá lớn...
Bộ phận người xem xem nhanh nhất đã xem tới gọi video với người nhà, lúc nhìn thấy Văn Yến và Lương Âm Dạ ngồi chung một chỗ, Dạ Yến hài lòng.
[Đã hơi có dáng vẻ vợ chồng son đi ra ngoài dự tiệc.]
[Không uổng công quay nhiều tập như vậy, mối quan hệ giữa hai người này như ngồi tên lửa, đến gần nhau rồi ấm lên.]
[Trước kia cùng nhau tham gia hoạt động, toàn bộ hành trình bọn họ cũng không chạm mặt, hiện tại thì hay rồi, ăn cơm cũng ngồi chung một chỗ (nụ cười vui mừng của bà dì)]
[Không đến sai chương trình hẹn hò, chờ đạo diễn Kỷ bắt đầu quay chương trình giải trí sau khi kết hôn, lúc quay chương trình giải trí trông con, các cô cũng nhớ đến tham gia [thả tim]]
Nhìn ra được là trước đó ê kíp chương trình không thông báo với khách mời, cho nên lúc Tô Mộ Diên nhìn thấy mẹ đột nhiên xuất hiện ở trong video, mắt thường có thể nhìn thấy được sự bất ngờ và vui mừng.
Ban đầu, người xem còn cho rằng đây chỉ là một đoạn bình thường…
Cho đến khi mẹ Văn Yến nói một câu: “A Yến, con phải chăm sóc Dạ Dạ nhiều hơn.”
Người xem ngẩn ra.
Người hâm mộ Dạ Yến ngẩn ra.
Bà ấy... dùng giọng điệu quen thuộc như vậy là chuyện gì thế?
Sao mà giống như mẹ chồng đang dặn dò con trai phải chăm sóc con dâu kỹ lưỡng vậy?!
Dạ Dạ?
Các em thân nhau như vậy sao?
Thì ra mặt ngoài không qua lại với nhau, cá nhân đều đã quen thuộc phụ huynh của đối phương như vậy!?
Không chỉ là từng gặp nhau, còn quen thuộc đến mức này sao!!
Tất cả người xem đều ngồi không yên, cũng bình tĩnh không nổi nữa. Cho dù mẹ Văn Yến nhanh chóng bổ sung lại dưới sự giúp đỡ của khách mời khác, nhưng không có tác dụng, bọn họ nháy mắt khiếp sợ, không quên được nữa.
Chương trình còn đang chiếu, nhưng rất nhiều người đã cầm điện thoại di động lên, gõ chữ thật nhanh: [Tôi nói hai người này có vấn đề mà! Cá nhân nhất định có gì đó thật! Cái này không thể là hẹn hò đơn giản thông thường đâu nhỉ? Là mối quan hệ ngay cả phụ huynh hai bên cũng rất quen thuộc nhau, đây là mối quan hệ gì thế!]
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lương Âm Dạ luôn rất tin tưởng sự cắt ghép của ê kíp chương trình, nên cắt ghép hay không nên cắt ghép, trong lòng bọn họ rất có chừng mực, rất nhiều đoạn không thể tung ra, tất cả cũng không được tung ra.
… Cho đến lần này, cô cũng bị đánh cho trở tay không kịp.
Sao cũng tung cả đoạn này ra rồi?
Cô kéo kéo quần áo của Văn Yến: “Làm sao đây?”
Trái lại anh không để bụng: “Mẹ anh tìm cớ bổ sung vô cùng tốt, lý do kia là được.”
Trước kia bọn họ nhiều lần tiến hành hợp tác, Phó Dục quen cô cũng không kỳ lạ.
Lương Âm Dạ xoắn xuýt một lúc, nhưng cũng đã chiếu ra rồi, mọi người cũng đều xem rồi, nếu vào lúc này cô yêu cầu cắt bỏ, lại thành giấu đầu lòi đuôi. Giải thích quá nhiều cũng là đạo lý đó.
... Cho nên hình như cô không làm được gì cả.
Đành trơ mắt nhìn cảnh tượng này bị vô số người xem nhìn thấy.
Văn Yến nói với cô: “Bà Phó luôn rất muốn gặp lại em, về sau nếu muốn đi, chúng ta cùng đến nhà ăn một bữa cơm?”
Lương Âm Dạ yên lặng nghiêng đầu nhìn anh.
Chỉ, chỉ là, ăn bữa cơm thôi sao?
Chỉ là ăn bữa cơm bình thường, chắc không phải là phải đi các quy trình “gặp phụ huynh” đúng không?
Trong lòng cô lo lắng, lại không thể hỏi thẳng, chờ một lát sẽ khiến anh cho rằng bản thân không tình nguyện gặp phụ huynh. Cô đành gật đầu, dù sao thì, cũng nói không chừng là “về sau” này là bao lâu của sau này.
Cô chỉ đang suy nghĩ, xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô gặp lại dì Phó thì chỉ sẽ lo lắng lúng túng.
Nhưng bỏ qua tất cả nhân tố, không đề cập tới chúng, cô quả thật cũng rất muốn gặp lại bà ấy.
Anh như khen thưởng bạn nhỏ mà xoa đầu cô: “Đừng lo, chuyện đã qua, chuyện không tiện nhắc lại, thì sẽ không nhắc lại nữa.”
Cho nên không cần phải lo lắng và lúng túng.
Lương Âm Dạ suy nghĩ, anh thật sự càng ngày càng hiểu cô.
Sau khi tập cuối phát ra rồi kết thúc, một nhóm lại một nhóm người xem lục tục xem xong, đã là đêm khuya.
Lúc xem đến kết quả ghép đôi cuối cùng, không ít người thương tiếc lại khổ sở.
… Không ngờ cặp đôi hot nhất đến cuối vẫn không thể thành công.
Nhưng lại giống như nằm trong dự đoán.
Bởi vì sau khi chương trình này kết thúc, bọn họ mà ở bên nhau, thì mọi người thật sự rất khó tưởng tượng ra tình huống đó. Rất khó rất khó để tưởng tượng ra được.
Cho nên hình như là ghép đôi thất bại, chắc hẳn mới là kết quả cuối cùng.
Giai đoạn sau, lúc bốn chữ “tương lai còn dài” nhảy ra, người ta không khỏi sinh ra chút hi vọng.
Liệu có là “tương lai còn dài”, vào một ngày nọ của sau này, hai người này còn tiếp tục đoạn tình duyên này không?
Cuộc sống còn đang tiếp diễn, bọn họ cũng còn đang tiếp diễn… Biết đâu đấy nhỉ?
Sao có thể thẳng thừng tuyên bố cặp đôi này BE được?
Vừa không cãi nhau rạn nứt, cũng không thành kẻ thù, mọi chuyện của tương lai đều có thể xảy ra.
Lương Âm Dạ rất lâu không thức khuya như vậy rồi. Kể từ khi dưỡng bệnh đến nay, bởi vì uống thuốc, cô thường xuyên buồn ngủ, lúc nên ngủ cũng sẽ bị dẫn đi ngủ. Hôm nay, bởi vì hai tập gần kết thúc được chiếu, nên lần đầu tiên quy tắc bị phá.
Nhưng cô xem hồi kết xong thì không buồn ngủ.
Ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy kết cục này có chút thương cảm, có chút không nỡ.
Cho dù kết cục này là cô tự mình viết ra, cho dù bản thân cô chính là người trong cuộc, cho dù giờ phút này, anh ở bên cạnh cô, cho dù cô biết bọn họ rất yêu nhau… Nhưng nhìn thấy hồi kết kia, vẫn rất khó chịu. Giống như bọn họ thật sự tách biệt giống như hồi kết kia, không thể ở bên nhau, bay về phía hai phương hướng khác nhau.
Thì ra, không thể ở bên anh, chỉ là tưởng tượng giả thiết thì cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy ngột ngạt và khổ sở như vậy.
Nếu cô không khỏi bệnh, nếu bọn họ không thể ở bên nhau, vậy cô... nên làm gì đây?
Dường như, đầu tiên sẽ rất khó chịu.
Anh nhíu mày, xoay mặt cô qua: “Đang nghĩ gì?”
Anh đang hỏi, nhưng cô không dám đáp.
Nếu cô thành thật trả lời, anh nhất định sẽ nổi giận.
Cũng không thể nói với anh là cô không có lòng tin đối với tương lai của bọn họ. Cô không phải là chưa bao giờ biểu lộ, cô đã trải nghiệm cơn tức giận của anh.
Vì vậy, cô chỉ lắc đầu: “Cảm giác hồi kết này có chút thương cảm.”
Ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chằm chằm cô, sau một chốc, anh thong thả đan tay vào năm ngón tay của cô, xen kẽ mười ngón tay với cô.
“Em nói mà, tương lai của chúng ta còn dài. Chúng ta còn phải đi tiếp tương lai rất lâu rất xa.” Ngón tay anh vuốt ve tay cô.
Mỗi câu cô nói ra, anh đều xem là thật.
Nếu cô dám gạt anh…
Lương Âm Dạ vội vàng gật đầu.
Đáp lời trước luôn là không sai.
Cô nghĩ cô phải có một chút lòng tin về tương lai của bọn họ.
Vào một đêm bình thường này, thợ săn ảnh nổi danh nào đó đột nhiên tung một đoạn video.
Video ngắn ngủi không tới một phút, sau khi ngắn ngủi sững sờ xong, nhanh chóng đốt cháy một vùng trời của giới giải trí.
Trong video, có một nam một nữ đang đứng trong một mảnh sân nhìn qua rất quen thuộc nói chuyện, đêm không trăng, gió bay cao, chỉ có một ngọn đèn mờ tối miễn cưỡng chiếu sáng hình ảnh. Thân hình của bọn họ nhìn qua đều rất ưu việt, chỉ mới một lúc thì còn chưa nhìn thấy rõ ràng cụ thể là ai. Nhưng ống kính rất nhanh kéo gần, tất cả mọi người đều nhận ra người trong video, cũng dần dần nhận ra mảnh sân trong video… Đây không phải là mảnh sân trong chương trình hẹn hò vừa kết thúc sao!? Đây không phải là cặp đôi mà CP Dạ Yến vừa tuyên bố BE sao!
Nhìn dáng dấp, chắc hẳn bọn họ đang đơn độc ở trong sân nói chuyện vào buổi tối ghi hình nào đó.
Nhìn ra được là đêm khuya, cũng nhìn ra được chỉ có hai người bọn họ, xung quanh lại không có người ngoài.
Nhưng cảnh này rất không bình thường!!!
Trong video, cô bị anh chặn ở trong góc, đường đi đều bị chặn lại.
Mà ngón tay anh đè lên đuôi mắt ửng đỏ của cô, không nể tình mà mạnh bạo, giọng nói khàn khàn mất tiếng: “Còn không chịu chịu trách nhiệm?”
Có thể nhìn ra là cô muốn đẩy anh sang một bên rồi chạy đi, nhưng anh không cho, cô gấp đến độ khóe mắt đỏ hơn nữa.
Ống kính thoáng qua, hình ảnh biến thành màu đen, video đến đây kết thúc.
Cư dân mạng: ???