Đây Là Một Câu Chuyện Bí Ẩn

Chương 49



Tâm trạng là thứ sáng nắng chiều mưa, chẳng ai có thể đoán trước được.

Chu Mạnh Ngôn quyết định tạm thời sẽ không suy nghĩ đến nguyên nhân của chuyện đó nữa, mà anh sẽ cố gắng hết sức làm tròn bổn phận của mình là cẩn thận giải thích cho Chung Thái Lam mọi chuyện từ đầu đến cuối, “Bạn gái cũ của Nhiếp Chi Văn là Khương Tuyết, vốn dĩ tôi định đến đó kiểm tra lại bằng chứng ngoại phạm của Nhiếp Chi Văn vào hôm ấy, nào ngờ vừa đến nơi thì “rầm”, cô ấy chết ngay trước mặt tôi.


“Có chắc là tự sát không?”
Điều này thì Chu Mạnh Ngôn rất chắc chắn: “Lúc đó trên tầng không có ai cả, còn dưới tầng thì có người đứng xem từ trước rồi, chắc chắn là cô ấy đã tự nhảy xuống.


Chung Thái Lam liếc anh, “Vậy nói cách khác là có thể cô ấy đã bị ép à?”
Chu Mạnh Ngôn nhướng mày, "Nghi ngờ như thế cũng hợp lý mà, không được à?”
“Được.

” Chung Thái Lam nhìn anh, “Nóng tính thế nhỉ?”
Chu Mạnh Ngôn: “…” Anh hơi chột dạ về chuyện này.

“Bây giờ mới hơn chín giờ.

” Chung Thái Lam nhìn đồng hồ đeo tay, nói với vẻ giờ vẫn còn sớm: “Nhà Khương Tuyết ở đâu? Chúng ta đến đấy xem một lát đi.


Chu Mạnh Ngôn không đồng ý, “Cô đi làm gì?”
“Sao tôi lại không được đi?”
Chu Mạnh Ngôn nghiêm túc nói: “Chuyện liên quan đến vụ án này, cô dính dáng càng ít càng tốt.

” Có thể nói cái chết của Khương Tuyết đã kéo Nhiếp Chi Văn quay lại danh sách nghi phạm, Chu Mạnh Ngôn không hi vọng Chung Thái Lam sẽ dây dưa với loại người nguy hiểm như vậy.

“Ai nói là tôi muốn điều tra vụ án?” Chung Thái Lam chậm rãi đứng lên thay giày, “Bây giờ Nhiếp Chi Văn đang theo đuổi tôi, tôi đi khảo sát danh sách người yêu cũ của anh ấy thôi, có vấn đề gì sao?”

Chu Mạnh Ngôn không nhúc nhích.

Chung Thái Lam quay người lại nhìn anh: “Không đi à?”
“Không đi.


Chung Thái Lam nhẹ nhàng nói: “Được thôi, vậy tôi tự đi.


Chu Mạnh Ngôn nghi ngờ hỏi: “Cô biết ở đâu à?”
“Anh đang xem tin tức còn gì?” Chung Thái Lam cầm ipad lên, đó là một video do người qua đường quay lại, lướt phần bình luận bên dưới, quả nhiên cô thấy có người hỏi: “Có phải là khu chung cư Hoa Hòe không?” Cô mở ứng dụng bản đồ trên điện thoại lên tìm thì thấy có hai khu chung cư Hoa Hòe, cũng không có gì to tát lắm, cô bật chế độ 3D lên xem khung cảnh cụ thể ở đó, khu chung cư “Vườn Hoa Hòe” chính là nơi cần tìm.

Chung Thái Lam đưa điện thoại cho anh: “Có phải là chỗ này không?”
Chu Mạnh Ngôn: “…”
Chung Thái Lam cong môi: “Vậy tôi ra ngoài đây.


“Đợi chút.

” Chu Mạnh Ngôn nắm cổ tay cô: “Đêm hôm khuya khoắt cô đi ra ngoài một mình không sợ nguy hiểm à?”
Chung Thái Lam nhìn anh rồi ngồi xuống đợi.

Cuối cùng anh không tình nguyện nói: “Tôi đi với cô.


Chung Thái Lam mỉm cười.

Xe buýt chạy ban đêm rất vắng.

Chu Mạnh Ngôn ngồi trong góc chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, được rồi, thật ra anh đang ngắm Chung Thái Lam ngồi gần đó qua hình ảnh phản chiếu của cô trên cửa sổ.

Để cẩn thận hơn, anh không ngồi cùng chỗ với Chung Thái Lam mà đã tìm vị trí phù hợp có thể quan sát cô, khoảng cách giữa hai người không quá gần, không đến mức khiến người ta nghĩ rằng hai người là một đôi, nhưng cũng không quá xa, Chu Mạnh Ngôn có thể thấy cô đang cúi đầu xuống và nhắn tin WeChat cho ai đó.

Mặc dù anh không nhìn rõ đối phương là ai, nhưng cũng đoán được 99% là Nhiếp Chi Văn.

Chu Mạnh Ngôn cảm thấy hơi mất hứng, anh đã nói nhiều như vậy rồi, cũng thường xuyên nhấn mạnh rằng Nhiếp Chi Văn có vấn đề, không hiểu sao Chung Thái Lam cứ như bị bỏ bùa, chẳng chịu nghe anh nói gì cả.

Chẳng lẽ con gái cứ yêu vào thì chỉ số thông minh sẽ bị giảm đi à?
Xe buýt đi khoảng nửa tiếng thì hai người xuống xe và chuyển sang chuyến khác, lúc ở trạm xe buýt vắng tanh, Chu Mạnh Ngôn không kiềm chế được mà hỏi Chung Thái Lam: “Rốt cuộc thì sao cô lại phải tự đi vậy? Vì Nhiếp Chi Văn à?"
“Không được ư?” Chung Thái Lam chậm rãi hỏi lại: “Anh không cảm thấy tôi là người rất cẩn thận sao?”
Chu Mạnh Ngôn tức giận: “Không hề, tôi chỉ thấy cô rất để ý đến anh ta thôi.


Chung Thái Lam không phủ nhận điều này, đúng là cô để ý đến Nhiếp Chi Văn, lần trước khi Nhiếp Chi Văn nhắc đến Cao Ngân Nguyệt, cô đã cảm thấy có gì đó khác thường, rất khó để nói thành lời, sau đó cô từng ngẫm nghĩ khá nhiều lần nhưng vẫn không nghĩ ra được đó là cảm giác gì, tuy nhiên điều này không ảnh hưởng đến việc cô nghi ngờ Nhiếp Chi Văn.

Có điều, không có chứng cứ thì không được nói linh tinh, Chung Thái Lam cũng không muốn để cảm giác của mình ảnh hưởng đến Chu Mạnh Ngôn rồi khiến anh nghĩ sai (đặc biệt là hình như anh thật sự ngứa mắt Nhiếp Chi Văn), vậy nên dù rất mạo hiểm thì cô vẫn muốn tự mình đến đó kiểm tra xem có tìm thấy chứng cứ nào không, biết đâu lại có thể dẹp sự nghi ngờ của mình sang một bên.

Hơn nữa, bây giờ cô bắt đầu có cảm giác rằng vụ án này như một vòng xoáy vậy, cô là người đã chắp bút cho nó, sao có thể chỉ lo thân mình được?
Mọi chuyện quá phức tạp, không thể giải thích rõ được nên Chung Thái Lam dứt khoát thừa nhận: “Bị anh nói trúng rồi.


Chu Mạnh Ngôn đổi cách nói chuyện: “Thế nhỡ gặp phải anh ta thì sao? Cô định giải thích thế nào?”
“Anh ấy không ở đó đâu, đang bận tăng ca.

” Chung Thái Lam quơ quơ điện thoại: “Tôi đã xác nhận rồi.


Biết là cô đang nói chuyện phiếm với anh ta, Chu Mạnh Ngôn oán thầm nhưng vẫn hỏi thêm: “Thế nhỡ bị cảnh sát phát hiện thì sao?”

“Có rất nhiều người đã thấy Khương Tuyết nhảy lầu, rõ ràng là tự sát, nửa đêm nửa hôm cảnh sát lại không làm việc mà phục kích ở đó làm gì chứ? Có nhiều nhân lực để lãng phí đến thế à?” Chung Thái Lam hỏi lại.

Chu Mạnh Ngôn không còn gì để nói.

Xe buýt mà hai người đợi đã đến gần.

Khi đến khu chung cư Vườn Hoa Hòe thì đã là mười một giờ đêm, chẳng có mấy người qua lại, Chu Mạnh Ngôn thấy mọi chuyện đã rồi thì cũng đành cúi đầu dẫn đường.

Chỗ Khương Tuyết nhảy lầu đã được thu dọn sạch sẽ, chỉ còn lại dấu vết gì đó không rõ là màu hồng, màu trắng hay màu vàng.

Chung Thái Lam định dừng bước để nhìn kỹ thì bị Chu Mạnh Ngôn túm lại rồi kéo đi: “Không có gì hay ho để nhìn đâu.


Chung Thái Lam cũng không so đo với anh, hai người cùng nhau lên tầng.

Cửa nhà Khương Tuyết không bị dán giấy niêm phong, Chung Thái Lam thấy hai bên không có ai thì trực tiếp mở cửa đi vào.

Chu Mạnh Ngôn cẩn thận đóng cửa lại: “Cô không sợ để lại dấu chân…”
Anh còn chưa nói hết câu, quay đầu lại thì thấy cô đang lấy túi bọc giày dùng một lần bọc lên giày mình: “Anh có dùng không? Tôi còn đấy.


Chu Mạnh Ngôn nhận lấy: “Cô tìm đâu ra vậy?”
“Trong nhà có mà, thi thoảng ống nước ở phòng tắm bị hỏng thì phải vào sửa, nếu cứ thế đi thẳng vào đó thì tôi thấy hơi bẩn.

” Chung Thái Lam còn lấy một đôi găng tay dùng một lần ra: “Đồ tặng kèm lúc ăn tôm hùm đất này, lấy không?”
Chu Mạnh Ngôn cũng chịu thua, một tay anh cuộn mái tóc đuôi ngựa của cô lên, tay còn lại tháo mũ lưỡi trai trên đầu mình ra rồi đội lên cho cô: “Cẩn thận tóc đấy.


“Biết rồi.

” Chung Thái Lam lườm anh, không biết có phải do tối quá hay không (chỉ có mỗi ánh đèn điện thoại thôi) mà Chu Mạnh Ngôn lại cảm thấy vẻ mặt oán trách này rất đáng yêu.

Ảo giác ấy khiến cả người anh hơi run lên.

May mà Chung Thái Lam cũng không để ý đến chuyện này, cô quan sát phòng của Khương Tuyết, đây là căn hộ một phòng ngủ đã bị chia nhỏ ra, hình dáng hơi kỳ lạ, phòng ngủ và WC thì vẫn còn nguyên nhưng phòng khách và phòng bếp thì đã bị chia ra, tuy vậy, nhờ sự sắp xếp khéo léo của chủ nhà nên nhìn vào cũng không thấy chật hẹp.

Chung Thái Lam đi thẳng vào phòng ngủ, thứ đầu tiên cô thấy là mỹ phẩm dưỡng da được đặt trên tủ đầu giường, cô cầm lên nhìn một lúc, sau đó lại mở ngăn kéo ra, thấy bên trong có một số tờ giấy hướng dẫn sử dụng, giấy note và vài thứ linh tinh khác bị để lẫn lộn vào nhau, gạt ra thì thấy bên dưới có hai thỏi son và một chiếc bút kẻ lông mày.

“Ơ.

” Chung Thái Lam khó hiểu lên tiếng: “Lạ thật đấy.


Chu Mạnh Ngôn hỏi: “Cái gì lạ?”
“Thì có gì đó kỳ lạ thôi.

” Chung Thái Lam ngồi xổm xuống, cẩn thận chiếu đèn rồi lục ngăn kéo lần nữa, sau đó phát hiện ra ở trong góc có một bộ lens có hạn sử dụng sáu tháng.

Cô mở tủ quần áo ra thì thấy màu chủ đạo là xám trắng xanh, đồ lót thì đa số đều là màu trắng và màu da, nhưng lần này Chung Thái Lam đã có kinh nghiệm hơn, cô lật hẳn xuống dưới cùng thì đúng như dự đoán, ở phần dưới cùng của ngăn kéo có một số bộ đồ lót kiểu khác, vẫn đủ bộ.

Lúc này, Chu Mạnh Ngôn cũng thấy có gì đó kỳ lạ: “Có phải là cô ấy hơi… xấu hổ không?”
“Cô ấy ở một mình mà, có gì phải ngại?” Chung Thái Lam khịt mũi coi thường nhưng vẫn thấy khó hiểu: “Cách suy nghĩ của cô ấy hơi lạ, tại sao phải giấu đồ trang điểm và đồ lót xuống tận bên dưới như vậy nhỉ?”
Chu Mạnh Ngôn nhìn cô: “Cô thấy thế nào?”
Chung Thái Lam suy nghĩ rồi nói: “Có vẻ như đây là một cô gái không thích ăn diện lắm, khá bảo thủ, nếu tự đi mua những thứ này thì có thể do cô ấy đột nhiên thay đổi suy nghĩ, hoặc có bạn trai, nếu là vế đầu tiên thì cô ấy sẽ không giấu chúng đi đâu.

Vậy là cô ấy đã mua những thứ này khi hẹn hò với Nhiếp Chi Văn, chia tay thì cảm thấy nhìn vật nhớ người nên… đã giấu đi chăng?”
Cô trưng cầu ý kiến của Chu Mạnh Ngôn nhưng anh lại tỏ vẻ: “Tôi không hiểu tư duy của con gái các cô cho lắm.



“Tôi cũng… không hiểu tư duy của mấy người yêu nhau.

” Lúc nói câu này, Chung Thái Lam thoáng ngập ngừng.

Chu Mạnh Ngôn không có ý định tiếp lời cô.

Một lúc sau, đến lượt cô hỏi: “Anh là người có bạn gái, trong nhà Cao Ngân Nguyệt cũng không hề có dấu vết gì của anh à?”
Có vẻ Chu Mạnh Ngôn không muốn trả lời câu này cho lắm: “Mỗi người mỗi khác, tôi cũng không rõ lắm.


Chung Thái Lam thấy cũng có lý, định tìm tiếp xem có nhật ký hay đồ dùng nào đó có ích không thì đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

Cốt truyện này quá kịch tính rồi, Chung Thái Lam giật mình: “Thật hay giả vậy? Kích thích đến thế cơ à?”
“Lúc này rồi mà cô vẫn còn tâm trạng nói móc à?” Chu Mạnh Ngôn nhanh chóng đánh giá mọi thứ xung quanh, chỗ này quá nhỏ, muốn trốn đi cũng khó, anh đành phải giở trò cũ rích là kéo cô vào tủ quần áo.

Vừa đóng tủ quần áo thì tiếng bước chân cũng dừng lại, một tiếng “két” vang lên, cửa mở ra.

Hai người không hẹn mà cùng ngó xem ai tới, sau đó cả hai lại quay sang nhìn nhau, Chu Mạnh Ngôn nhìn cô với ánh mắt: Ơ kìa, sao bảo là đang tăng ca cơ mà?
Chung Thái Lam không né tránh ánh mắt của anh: Nhiếp Chi Văn xuất hiện ở đây đúng là rất đáng nghi.

Chu Mạnh Ngôn tiếp tục ra hiệu bằng ánh mắt: Chuyện nói dối này nếu đã có lần một thì kiểu gì cũng có lần hai, anh ta không tốt như vẻ bề ngoài của mình đâu.

Chung Thái Lam gật đầu: Tôi cũng thấy bây giờ vẫn còn quá sớm để kết luận.

Chu Mạnh Ngôn nháy mắt: Với cả, bây giờ nhìn lại, có vẻ anh ta có liên quan đến cái chết của Khương Tuyết.

Chung Thái Lam cũng nháy mắt một cái: Được rồi, quan sát kỹ đã hẵng nói.

Hai người tạm thời nhất trí với nhau qua sự trao đổi bằng ánh mắt rồi mới bắt đầu chú ý đến đối tượng không mời mà đến ngoài phòng khách.

Nhiếp Chi Văn không biết là có hai cặp mắt đang nhìn mình, anh ta bước vào phòng, cũng không bật đèn mà chỉ dùng đèn flash từ điện thoại để chiếu sáng.

Vốn dĩ phòng khách nhà Khương Tuyết được chia ra, không có gì ngăn cách giữa phòng ngủ và phòng khách, cô ấy chỉ tự treo một tấm rèm kiểu chuỗi hạt ở giữa hai phòng, ánh sáng khá kém, Nhiếp Chi Văn không để ý nên bị một chuỗi hạt đập vào mặt, anh ta nhíu mày rồi gạt rèm sang một bên.

Tường ở phòng này không tốt lắm, cách âm cũng kém, có vẻ như nhà bên cạnh đang xem phim truyền hình, còn thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện, lợi dụng những âm thanh đó, Chu Mạnh Ngôn nói nhỏ bên tai Chung Thái Lam: “Có vẻ anh ta chưa đến đây bao giờ nên không quen chỗ này lắm.


Tủ quần áo chỉ có mỗi một khe hở để nhìn ra ngoài, Chu Mạnh Ngôn chiếm chỗ rồi thì tất nhiên Chung Thái Lam không thấy gì cả, cô đẩy anh, ý bảo anh tránh ra.

Nhưng Chu Mạnh Ngôn không muốn từ bỏ cơ hội quan sát này, anh duỗi tay kéo cô vào lòng mình rồi gác cằm lên đầu cô, chiếm tầm nhìn phía trên… Hầy, chẳng còn cách nào khác, ai cao hơn thì người đó có ưu thế hơn.

Chung Thái Lam ngồi như vậy được vài giây thì không chịu nổi, ngồi co chân khó chịu chết đi được, đã vậy còn bị anh đè đầu, muốn đổi tư thế hay xoay người đều rất khó khăn, cô cực kỳ mệt mỏi.

Đúng lúc này thì thấy đầu gối Chu Mạnh Ngôn trước mặt mình, anh đã bất nhân vậy cô sẽ bất nghĩa, cứ thế gác cằm lên đầu gối anh, giảm bớt áp lực ở nửa thân trên.

Chu Mạnh Ngôn cũng tiện thể cúi thấp người xuống, hai người cứ thế dựa sát vào nhau và cùng nhìn lén, một lúc lâu sau, Chung Thái Lam không nhịn được nữa mà lên tiếng hỏi: “Anh ấy đang làm gì vậy?"


Bình Luận (0)
Comment