Đây Là Một Câu Chuyện Bí Ẩn

Chương 91



Họp lớp là một trận chiến vô hình.
Chỉ vài năm thôi cũng đủ khiến một số người thay đổi hoàn toàn, thành tích học tập không còn là tiêu chuẩn để phán xét sự thành công nữa, đã bước ra khỏi tháp ngà (1) thì tất nhiên là phải dùng các tiêu chuẩn xã hội để đánh giá nhau.
(1) Tháp ngà: Ám chỉ kiểu người tách rời thế giới hiện thực, phớt lờ cuộc sống bên ngoài và xã hội, chỉ ẩn náu trong thế giới lý tưởng, cô đơn và đầy thoải mái của riêng mình.

Từ này cũng dùng để minh họa cho thực tế trong cuộc sống hoặc nơi để tránh xa những thứ xấu xa ngoài xã hội.
Vậy nên mới có một cảnh tượng rất thú vị: Những học sinh ngoan ngày xưa từng được giáo viên yêu quý thì trở thành nhân viên, cho đến bây giờ vẫn chưa tiết kiệm được đủ tiền đặt cọc để mua trả góp một căn nhà, còn những học sinh cá biệt thì dựa vào tiền vốn của gia đình để mở công ty, hôm nay lái hẳn BMW mới tinh đến tới rêu rao.
Tất nhiên, cũng có những người từ trước đến giờ vẫn luôn thành công, một cậu ấm nhà giàu di dân, không còn sống cùng bản đồ với mọi người nữa.

Cô con gái của cục trưởng nào đó không cam tâm cưới một người nhà giàu khác rồi chỉ sống trong nhung lụa, tự mình mở một văn phòng luật sư, cũng coi như nở mày nở mặt.
Tất cả mọi người đều là người bình thường, mà người bình thường thì có thất tình lục dục, khoe khoang, hư vinh, xấu hổ, không cam lòng, tất cả cũng chỉ là một phần trong số đó mà thôi.
Nhưng không có nghĩa là không có ngoại lệ.
Trong buổi gặp mặt, mấy người bạn cũ nói chuyện về tình hình khởi nghiệp gần đây: “Kinh tế bây giờ đình trệ, khổ quá đi mất.”
“Đâu có, nghe nói gần đây cậu làm ăn cũng khá mà.”
“Làm gì có, gọi là có đồng ra đồng vào đủ ăn thôi, sao so sánh được với cậu...” Đột nhiên có người nhớ đến ai đó, cao giọng cười hỏi: “Chu Mạnh Ngôn, gần đây cậu bận gì vậy?”
Chu Mạnh Ngôn vẫn còn đang nghiên cứu máy làm kẹo bông gòn của câu lạc bộ, định làm một cây kẹo bông gòn hình trái tim màu hồng, nghe mọi người hỏi vậy thì thuận miệng đáp: “Chơi game.”
Những bạn học khác có người thì ganh tị, cũng có người lại tò mò, hoặc chỉ đơn giản là hóng chuyện đều vô thức đứng vây quanh anh, bạn học A hỏi: “Đợt trước Lâm Hà bảo là cậu đầu tư vào công ty của cậu ấy cơ mà.”
“Đúng vậy.” Chu Mạnh Ngôn lại làm hỏng một chiếc kẹo khác, tạo ra thành phẩm là một cây kẹo bông hình con thoi, anh tiện tay đưa luôn cho Lâm Hà: “Những chuyện còn lại không phải là việc của tớ.”
Lâm Hà cực kỳ đau xót: “Đúng đấy, cậu ấy chỉ phụ trách việc đưa tiền cho tớ, bây giờ công ty tên gì cậu ấy cũng không biết.” Có tiền sướng thật đấy, kiểu người vừa có tiền lại vừa quen biết rộng như Chu Mạnh Ngôn này đúng là khiến người ta ghen tị muốn chết.
Nhưng bản thân Chu Mạnh Ngôn lại chẳng biết điều đó, anh còn đâm thêm một nhát nữa: “Tớ cũng biết chứ, tên là Lâm Thủy… Lâm Mộc gì đó.

Tóm lại, Lâm Hà, tiền tiêu vặt của tớ phụ thuộc hết vào cậu đấy, cố gắng lên nhé.”
Lâm Hà: “…” Biết ngay là Chu Mạnh Ngôn không nhớ mà!
Bạn học B có sự nghiệp thành công bật cười, niềm nở hỏi: “Cậu không định tự làm gì à?”
Lâm Hà quyết định báo thù rửa hận, vội cướp lời: “Cậu ấy có chứ, suốt ngày chỉ chơi game, trò nào cũng phải đánh đến khi phá đảo thì mới thôi, cứ loay hoay mãi chẳng làm được gì khác nữa.”
Biểu cảm của những người còn lại đều biến thành =.=
Nhớ lại thời cấp ba, trường trung học phổ thông của họ là ngôi trường tốt nhất tại thành phố Hoài, chuyện học hành rất áp lực, dù có là con nhà giàu, con nhà quan hay con nhà bình thường thì cũng bị giáo viên ép học rất gắt.
Đọc quyển tiểu thuyết cũng phải lén lén lút lút chứ đừng nói là chơi game.
Nhưng chỉ có mỗi Chu Mạnh Ngôn là ngoại lệ, anh thường xuyên công khai mang máy chơi game cầm tay đến lớp học, tiết tự học, mọi người đang đau khổ làm bài tập thì anh sẽ ngồi ở hàng cuối cùng, cầm máy chơi game chơi Mario giải cứu công chúa, tiếng anh ăn nấm cứ thế trở thành nhạc nền của buổi tự học.

Mà điều khiến người ta tức hơn đó là thành tích học tập của Chu Mạnh Ngôn lúc nào cũng đứng đầu, lần thi kém nhất vẫn lọt top 10 (hôm đó vì anh vừa xuống máy bay đã chạy vào thi luôn, bị lệch múi giờ, thi được một nửa thì ngủ quên mất).

Mà thi tốt đã đành, lại còn nhận được giải thưởng nữa.
Giải nhất cuộc thi Olympic Toán, giải nhất cuộc thi Hóa toàn quốc, đại hội thể dục thể thao của trường thì càng không cần phải nhắc đến nữa, Chu Mạnh Ngôn đăng ký mục nào thì y như rằng sẽ đạt huy chương vàng mục đó.
Không được, bao năm trôi qua rồi, giờ nhớ lại vẫn tức!
Hồi đi học, mọi người đau khổ học tập thì anh đang chơi game.

Bây giờ tất cả mọi người rất vất vả để làm việc thì anh vẫn chơi game.
Đúng là “Trở về vẫn là thiếu niên” (2) phiên bản đời thực!
(2) Trở về vẫn là thiếu niên (归来是少年): Tên một bài hát của Trung Quốc, nghe tại đây: https://www.youtube.com/watch?v=LGzDEu7Sh5g
Các bạn học căm hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, sau một lúc yên lặng thì quyết định đổi sang chủ đề khác, nói chuyện về khởi nghiệp và mua nhà xong thì chuyển sang việc mua xe đi!
Có câu "Xe là đồ chơi của những chàng trai mới lớn", câu nói này không sai chút nào.

Mặc dù xe của mọi người không cùng phân khúc, có người mua xe mấy trăm triệu, có người lại mua xe mấy tỷ nhưng chủ đề này thân thiện hơn chuyện công việc nhiều.
Chu Mạnh Ngôn cũng không phải ngoại lệ, anh không nhịn được mà chen vào sửa một luận điểm sai lầm về động cơ kép.

Các bạn học khác vốn không định nói chuyện với anh nhưng sau khi mọi người khoe khoang xong những chiếc xe sang trọng mà mình mới mua, cũng có vài người tò mò xem anh sẽ nói tên xe gì, vậy là có người hỏi: “Thế cậu lái xe gì?”
Chu Mạnh Ngôn đáp: “Xe không người lái.”
Vất vả lắm Lâm Hà mới điều chỉnh được tâm trạng của mình, lại hoảng hốt hỏi: “Hả? Cậu cứ thế lái nó à? Không có cảnh sát giao thông nào kiểm tra cậu ư?”
Chu Mạnh Ngôn chẳng để ý lắm, đáp: “Có thể chuyển sang chế độ tự lái, nhưng tớ vẫn lén để nó tự lái một lúc, ổn lắm, mặc dù khi lùi thì vẫn còn vài vấn đề nhưng lái trên đường thì rất tốt.”
Lâm Hà lau mồ hôi: “Cậu liều thật đấy.”
Bạn học C hỏi: “Bây giờ đã đưa ra đường luôn rồi à? Tớ tưởng vẫn còn trong giai đoạn nghiên cứu.”
Chu Mạnh Ngôn gật đầu: “Tớ chỉ lái chơi thôi.”
Lần này thì các bạn học khác đều có kinh nghiệm hơn rồi, không ai hỏi xem chiếc xe anh lái chơi đó có giá bao nhiêu nữa.

Những người bận đánh quái để thăng cấp như họ tốt nhất là không nên chơi với kẻ đã mãn cấp từ lâu, dễ cảm thấy nghi ngờ cuộc sống này lắm.

Từ lúc sinh ra Chu Mạnh Ngôn đã có số hưởng rồi, cái gì cũng có, không thể ghen ghét nổi.
Rượu quá ba tuần, tất cả mọi người đều ngà ngà say, cậu bạn đeo kính nọ mượn rượu tỏ tình với cô bạn mà cậu ta đã từng thầm mến.

Dù tay cầm cốc rượu run bần bật nhưng cậu ta vẫn cố nói với vẻ thoải mái: “Thật ra hồi đi học tớ có ý với cậu.”
Cô bạn kia cũng là nữ trung hào kiệt, cầm cốc lên cụng với cậu bạn này rồi đáp: “Trùng hợp quá, tớ cũng vậy.”
Có người bắt đầu vỗ tay và huýt sáo, Chu Mạnh Ngôn cũng tò mò ngó ra hóng hớt, nhưng bạn kia còn chưa kịp nói câu tiếp theo thì cô bạn đã lên tiếng: “Nhưng bây giờ tớ không thích cậu nữa! Cuối năm nay tớ kết hôn rồi.”
Các bạn học: “…”
Bạn nam nọ vẫn ra vẻ hào phóng: “Không sao, tớ chỉ muốn nói với cậu một câu thôi.

Chúc cậu hạnh phúc nhé.”
“Tớ cũng chúc cậu hạnh phúc.”
Hai chiếc cốc thủy tinh chạm nhẹ vào nhau vang lên âm thanh lanh lảnh, giống như tiếng trái tim ai đó đang tan vỡ vậy.
Mặc dù đây không phải là một mở đầu suôn sẻ nhưng nó giống như viên đá ném xuống mặt hồ vậy, khơi gợi bao kỷ niệm trong lòng những người còn lại.

Sau đó xuất hiện rất nhiều màn mượn rượu tỏ tình khác.
Lâm Hà cầm cốc rượu đứng xem các bạn học cũ.
Mười phút sau, Chu Mạnh Ngôn đã nhận được lời tỏ tình đầu tiên trong ngày hôm nay, có vẻ người này là cô bạn lớp phó học tập cũ của các anh: “Chu Mạnh Ngôn, gần đây cậu có khỏe không?”
“Khỏe lắm.” Chu Mạnh Ngôn đã linh cảm được gì đó.
Quả nhiên, đối phương lại nói tiếp: “Nghe nói cậu có bạn gái rồi nhỉ? Tiếc quá, hồi đi học tớ rất thích cậu.”
Chu Mạnh Ngôn ngẩn ra khoảng một giây rồi đưa que kẹo bông màu hồng trên tay cho cô bạn này: “Cảm ơn.”
Lớp phó học tập cầm kẹo, mỉm cười một cái rồi quay người rời đi.
Chẳng bao lâu sau, một cô gái thấp bé mặc áo lông đi đến và tự giới thiệu bản thân: “Hồi trước tớ ngồi cùng tổ với cậu, nhưng tớ ngồi bàn trên cùng.”
Chu Mạnh Ngôn nhớ ra: “Tổ trưởng.”
“Đúng vậy, trước kia lần nào thu bài tập của cậu tớ cũng lo muốn chết.” Tổ trưởng thở dài một hơi, cố lấy dũng khí rồi nở một nụ cười xán lạn.
Cô ấy còn nhớ, hồi đi học, khoảnh khắc mong chờ nhất lúc nào cũng là buổi sáng, vì Chu Mạnh Ngôn học ngoại trú, sáng hôm sau mới nộp bài tập.

Cô ấy thường nhân lúc thu bài tập để nói đôi ba câu với anh: “Bài tập toán, bài tập tiếng Anh và bài tập môn hóa cậu đều chưa làm à?”
Cũng có lúc Chu Mạnh Ngôn quên làm bài thật: “Chưa làm…”
“Để tớ cho cậu mượn chép nhé.” Cô bạn đưa quyển vở bài tập mình đã kiểm tra đi kiểm tra lại rất nhiều lần cho anh: “Tiết cuối nhớ trả lại tớ đấy nhé.”

Chu Mạnh Ngôn ngáp một cái, để lộ vẻ lười biếng của riêng mình: “Tớ biết rồi, cảm ơn tổ trưởng.”
Nếu như vậy, kiểu gì cô ấy cũng cảm thấy vui vẻ suốt cả ngày.
Có một lần, có vẻ Chu Mạnh Ngôn thấy mình chép bài nhiều quá nên tặng cô ấy mấy viên kẹo để cảm ơn, cô ấy ra vẻ không để ý đến chuyện này nhưng thật ra đã cất mấy viên kẹo đó vào hộp bút, ngày nào cũng lấy ra xem, dù kẹo chảy nước nhưng vẫn không nỡ ăn.
Không ngờ hôm nay anh lại tiếp tục cho cô ấy kẹo, nhưng ai mà biết được que kẹo này có thể cất được bao lâu chứ? Dù thầm nghĩ vậy nhưng ngoài mặt cô ấy lại nói: “Cho tớ một cái đi.

Tớ thích màu trắng.”
“Ừ.” Chu Mạnh Ngôn đưa cho cô bạn này một que kẹo bông màu trắng siêu to khổng lồ: “Cầm cẩn thận nhé, đừng để dính lên áo.”
Sau đó lại có một cô bạn khác, người này có vẻ khá kiệm lời, chỉ bước đến rồi nói nhỏ: “Có thể cho tớ một cái không?”
Chu Mạnh Ngôn tưởng cô bạn này chỉ muốn ăn kẹo bông thôi, nào ngờ lúc nhận kẹo, cô ấy lại rơm rớm nước mắt: “Chúc cậu hạnh phúc.”
Hóa ra người này cũng vậy… Chu Mạnh Ngôn hắng giọng: “Tớ cũng chúc cậu hạnh phúc.”
Ngải Na là người cuối cùng, cô ấy nói: “Nghe nói ai tỏ tình thất bại đều sẽ có kẹo, tớ cũng muốn một cái.”
Chu Mạnh Ngôn gãi đầu, không biết nói gì thêm, đành đưa cây kẹo bông cuối cùng cho cô ấy.
Ngải Na không nói gì, chỉ cầm kẹo rồi rời đi.
Chu Mạnh Ngôn thở phào nhẹ nhõm, quyết định từ bỏ việc làm kẹo bông, anh đến chỗ Lâm Hà ngồi xuống rồi uống một hơi cạn sạch cốc rượu, “Thật là…”
“Ha ha ha.” Lâm Hà đưa điện thoại cho anh xem rồi trêu: “Tớ chụp hết rồi nhé.

Cậu toi rồi, không hối lộ tớ thì tớ sẽ cho bạn gái cậu xem đấy.”
Chu Mạnh Ngôn lườm Lâm Hà: “Thái Lam không để ý đâu, cô ấy chỉ cảm thấy tớ rất được chào đón thôi.”
“Thật hay giả vậy?” Lâm Hà không tin.
“Không tin thì cậu cứ thử đi, nhưng tốt nhất là thôi.” Chu Mạnh Ngôn chống cằm thở dài, cô gái nào cũng rất tốt nhưng anh chẳng có gì đáng để họ thích cả.
Lâm Hà chỉ trêu Chu Mạnh Ngôn thôi, nghe anh nói vậy thì xóa hết ảnh đi nhưng lại nói: “Với cả Ngân Nguyệt cũng thích cậu mà, trước kia các bạn nữ cùng lớp không dám tỏ tình vì nghĩ rằng hai người sẽ yêu nhau.”
Chu Mạnh Ngôn lắc đầu: “Ngân Nguyệt rất tốt nhưng tớ không xứng với cô ấy.”
Lâm Hà lườm anh: “Lừa trẻ con à?”
“Không lừa cậu đâu.” Chu Mạnh Ngôn nhìn chằm chằm vào cốc rượu, lắc cốc thành từng vòng tròn như đang để linh hồn mình chìm xuống đó, những sự thật trong giấc mơ kia đã nuốt chửng anh từ lâu: “Ngân Nguyệt là cô gái tốt, những cô gái kia cũng vậy, nhưng tớ là một tên khốn, các cô ấy không biết, chỉ có mỗi Thái Lam biết nhưng vẫn không chê tớ.”
Lâm Hà nhìn Chu Mạnh Ngôn một lúc rất lâu, khẽ thở dài: “Vậy à?”
Chu Mạnh Ngôn “ừ” rồi lại nhớ ra một chuyện: “Lâm Hà, cậu thích cô ấy đúng không?”
“Trước đây tớ từng yêu thầm, hồi còn đi học ấy.” Vẻ mặt Lâm Hà rất bình tĩnh, giống như đang nói về một chuyện vặt vãnh nào đó.
Chu Mạnh Ngôn ngạc nhiên: “Vậy tại sao cậu không theo đuổi người ta?”
“Cô ấy thích cậu.” Lâm Hà buồn bã lên tiếng: “Với cả hồi ấy tớ là một thằng ngốc chỉ biết học, đâu xứng với cô ấy.”
Chu Mạnh Ngôn chống má: “Vậy bây giờ cậu hãy theo đuổi đi."
Lâm Hà lắc đầu: “Cậu không hiểu đâu, cảm giác yêu thích đó không giống kiểu đấy, chỉ cần giữ ở trong lòng là đủ rồi, tớ cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc theo đuổi cô ấy.”
Chu Mạnh Ngôn nghĩ ngợi một lúc, cũng hiểu được phần nào: Hồi còn trẻ thích một người cũng giống như thích những áng mây đỏ cuối chân trời, thích bươm bướm bay ngoài đồng ruộng, thích bầu trời đêm đầy sao.

Không nhất thiết phải ôm vào lòng, cũng chẳng cần phải hôn chúng mà càng không cần phải yêu, chỉ nhìn thôi đã thấy vui rồi.
“Ngân Nguyệt vẫn là nữ thần của tớ, nếu cô ấy hẹn hò với cậu thì tốt, nếu không thì tớ cũng chúc cô ấy hạnh phúc.” Lâm Hà nâng cốc, “Còn tớ ấy à, lập nghiệp đã rồi tính sau, giờ tớ không muốn yêu đương.”
Chu Mạnh Ngôn gật đầu, tỏ ý là mình đã hiểu nhưng gần đây sống sung sướng quá nên mồm miệng anh hơi bỉ ổi: “Vậy cậu vẫn còn thẳng chứ?”
Lâm Hà: “…” Có ai có đại bác không? Cho mượn chút đi!
Đúng lúc bạn học Lâm Hà đang thầm mài dao thì ở cửa ra vào lại trở nên hỗn loạn, một người lớn tiếng nói: “Ngân Nguyệt đến!”
“Sao lại thế được… Ngân Nguyệt thật à!?”
Nếu đa số các bạn học nữ đều yêu thầm Chu Mạnh Ngôn thì Cao Ngân Nguyệt lại là nữ thần của cả lớp, thậm chí là của trường học, cô ấy vừa xuất hiện đã gây nên sự hỗn loạn.
Cao Ngân Nguyệt đeo kính râm và khẩu trang, thoải mái mỉm cười: “Ngại quá, tớ đến muộn.”
“Ngôi sao lớn nể mặt đến là tốt lắm rồi, không muộn, không muộn.” Lớp phó Mao lớn tiếng nói: “Chu Mạnh Ngôn, Cao Ngân Nguyệt đến này.”
Chu Mạnh Ngôn: “… Tớ lại bị nhắc tên rồi.”
Lâm Hà cũng chẳng thấy lạ, “Người có mắt đều biết Ngân Nguyệt đến vì cậu mà.” Trừ Chu Mạnh Ngôn ra thì làm gì còn ai có thể thu hút được sự chú ý của Cao Ngân Nguyệt chứ?
Không cần Chu Mạnh Ngôn mời, Cao Ngân Nguyệt đã chủ động đi đến chỗ các anh: “Xin chào.”
“Ngồi đi.” Chu Mạnh Ngôn nhường chỗ cho cô ấy: “Cậu cứ thế mà đến à?”
Cao Ngân Nguyệt cười dịu dàng rồi ngồi xuống: “Họp lớp thôi mà, có gì mà không đến được chứ.”
“Tớ tưởng là ngôi sao các cậu phải đặc biệt chú ý tới mấy chuyện này chứ.” Lâm Hà rót cho cô ấy một cốc nước: “Không sao thật chứ?”
Cao Ngân Nguyệt: “Về sớm chút là được, không sao đâu.”
Ba người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, giống như không còn quan tâm đến ai khác bên ngoài, điều này khó tránh khỏi việc khiến người ta ghen ghét.
Lúc tỉnh táo thì không sao, ít ra cũng nhận thức được sự chênh lệch giữa mình với đối phương.

Nhưng bây giờ rượu vào lời ra, gan cũng to hơn, lại còn bị chuyện vừa nãy kích thích, có người không thể phân biệt được đây là lúc nào, thấy Cao Ngân Nguyệt không chịu nhìn mình thì buột miệng trách: “Ngân Nguyệt, sao cậu lại nói chuyện với Chu Mạnh Ngôn thế? Lại đây uống một cốc với chúng tớ đi.”
“Đúng rồi, đúng rồi, đều là bạn học cũ, đừng thiên vị chứ.” Có người bắt đầu thì tất nhiên cũng có người lắm chuyện hùa theo.
Cao Ngân Nguyệt nở nụ cười vừa khách sáo vừa xa cách: “Ngại quá, dạo này tớ uống thuốc nên không được uống rượu.”
“Uống thuốc? Ấy, đi gặp bọn tớ thì đang uống thuốc, vậy lúc uống rượu với mấy ông chủ lớn thì không uống thuốc nữa à?”

“Ngân Nguyệt đang coi thường chúng tớ chứ gì? Cũng đúng, bây giờ thành người nổi tiếng rồi, chúng tớ chỉ xứng để ngồi trong rạp xem phim mà thôi.”
Nhắc đến phim, ai cũng liên tưởng tới bộ phim “Giải cứu Mã Lệ Liên” năm ngoái, trong bộ phim đó Cao Ngân Nguyệt đóng rất bạo, còn có cả một cảnh bị người ta cưỡng bức.
Bọn họ như vừa tóm được điểm yếu của Cao Ngân Nguyệt, cứ vậy kéo cô ấy xuống khỏi nơi cao rồi tùy ý buông lời nhục mạ: “Ngân Nguyệt à, cậu dựa vào đâu mà dám xem thường tụi này chứ? Ở đây làm gì có ai chưa xem cảnh cậu không mặc đồ đâu? Nghe nói cậu còn không dùng diễn viên đóng thế nhỉ?”
Mặt Cao Ngân Nguyệt trắng bệch.
Chu Mạnh Ngôn bị cậu bạn này nhắc đến những ký ức khó chịu, không hề nghĩ ngợi gì mà tạt hẳn cốc rượu vào mặt anh ta: “Cậu bị điên à, uống nhiều rồi lên cơn đúng không?”
“Mẹ nó, mày…” Đối phương còn chưa kịp nói xong lời thoại thì đã bị đạp mạnh vào ngực, ngã vật ra phía sau, mông nở hoa.
Chu Mạnh Ngôn đứng lên, nghiêm mặt lại: “Không biết nói gì thì câm mồm vào.”
Bầu không khí lập tức trở nên nghiêm trọng, lớp phó Mao là một cậu bạn hiền lành, anh ta đứng ra giảng hòa: "Ấy ấy, mọi người bớt giận nào, uống nhiều cả rồi, đừng động tay động chân…”
Cậu bạn kia vừa bị mất mặt nhưng cũng không biết điều, chật vật đứng lên cười khẩy: “Sao nào, muốn ra mặt vì Cao Ngân Nguyệt à? Quan hệ giữa hai người là gì mà dám đứng ra bảo vệ nhau?”
“Liên quan gì đến mày?” Chu Mạnh Ngôn lại đá mạnh vào đầu gối anh ta khiến anh ta ngã lăn quay ra lần nữa: “Tao muốn đấy!”
Những người khác giữ chặt Chu Mạnh Ngôn, vội lên tiếng giảng hòa: “Đừng đánh nữa, đều là bạn học mà.”
“Mấy câu này cậu đi mà nói với nó, đều là bạn học với nhau mà ăn nói như vậy à, xin lỗi đi!” Chu Mạnh Ngôn đứng trên cao nhìn xuống anh ta, “Không xin lỗi thì tao sẽ đánh cho đến khi mày chịu nói thì thôi!”
Cậu bạn kia vẫn chưa biết sợ: “Tao nói sai câu nào? Nó dám cởi thì tao dám nói.”
Chu Mạnh Ngôn túm cổ áo anh ta rồi xách lên: “Mày dám nói thì tao dám đánh cho đến khi bố mẹ mày không nhận ra mày nữa thì thôi."
Cậu bạn kia máu dồn lên não, không biết lựa lời: “Hai đứa chúng mày ngủ với nhau rồi à? Chu Mạnh Ngôn, hình như bạn gái mày không phải là Cao Ngân Nguyệt đúng không?”
Cao Ngân Nguyệt hơi giật mình, theo bản năng quay sang nhìn Chu Mạnh Ngôn.
Nhưng Chu Mạnh Ngôn chỉ lạnh lùng hỏi: “Không xin lỗi đúng không?” Anh không hề khách sáo mà đấm mạnh vào mặt anh ta khiến máu mũi đối phương phun ra như suối, chảy xuống khắp mặt anh ta.
“Á á á!!!” Bạn học N này không ngờ Chu Mạnh Ngôn lại không khách sáo mà đánh thật, anh ta bị máu của chính mình dọa nên hét ầm lên: “Giết người, báo cảnh sát đi! Gọi xe cấp cứu đi!”
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.” Mọi người ầm ĩ khuyên Chu Mạnh Ngôn: “Lớp trưởng, cậu mau khuyên cậu ấy đi.”
Lâm Hà bị điểm danh đành phải đứng ra nói một câu không mặn không nhạt: “Thôi đủ rồi.”
Chu Mạnh Ngôn nhớ đến những gì mình đã thấy trong video ngày trước, anh nhếch mép, lạnh lùng nói: “Do nó không chịu xin lỗi đấy chứ, cứ báo cảnh sát đi.

Trước khi cảnh sát đến thì tao sẽ đánh cho mày không kêu nổi luôn.”
Bạn học N bị Chu Mạnh Ngôn dọa, chợt nhớ tới hồi trước có một cô bạn bị mấy tên côn đồ quấy rối, Chu Mạnh Ngôn một mình đánh gục cả nhóm người đó.
Mặc dù hình thể tương đương nhau nhưng chỉ số vũ lực của anh ta không thể sánh bằng Chu Mạnh Ngôn, “Tao cho mày cơ hội cuối cùng để xin lỗi Ngân Nguyệt đấy.” Chu Mạnh Ngôn nói.
Cậu bạn kia nuốt nước bọt, cuối cùng cũng đành khuất phục trước nỗi sợ của bản thân: “Được, tớ xin lỗi.”
Chu Mạnh Ngôn quay đầu nhìn về phía Cao Ngân Nguyệt: “Ngân Nguyệt, cậu thấy sao?”
“Tớ không chấp nhận.” Cao Ngân Nguyệt lạnh lùng nói: “Cậu đừng đánh nữa, để cậu ta gặp luật sư của tớ đi.”
Chu Mạnh Ngôn nhún vai: “Vậy cũng được.” Nói xong, anh thả cậu bạn kia nằm xuống đất, “Đúng rồi, nếu muốn kiện tao thì cứ việc.

Tao có cả một đoàn luật sư đang đợi gặp mày ở tòa đấy.”
Cậu bạn kia nằm rạp dưới đất, vừa nhục nhã vừa tức giận nhưng lại không đủ can đảm để ngẩng đầu lên.
Chu Mạnh Ngôn nhếch mép bước đến chỗ Lâm Hà và Cao Ngân Nguyệt: “Chúng ta về thôi!” Nhìn anh lúc này giống như một tên côn đồ cầm đầu cả trường học, bắt nạt người ta xong thì nghênh ngang dẫn đàn em rời đi, mà những người xung quanh chỉ có thể nhìn theo anh với ánh mắt ngỡ ngàng chứ không dám lên tiếng ngăn cản.
Đến bãi đỗ xe, Lâm Hà mới thở phào nhẹ nhõm: “Đánh đẹp lắm! Loại người như vậy không đánh thì sẽ không biết miệng mình bẩn đâu.”
Lúc này Chu Mạnh Ngôn cũng tỉnh táo hơn rồi.

Anh vừa mở cửa xe cho Cao Ngân Nguyệt vừa nói: “Ngân Nguyệt, họ bị say nên nói lung tung, cậu đừng để ý.

Để tớ chở cậu về… ơ…”
Bây giờ anh mới nhớ ra mình và Lâm Hà đều uống rượu, không thể lái xe được.
Xấu hổ quá!
Cao Ngân Nguyệt thấy Chu Mạnh Ngôn đờ người ra thì buồn cười: “Để tớ lái cho.”
“Ừ ừ.” Chu Mạnh Ngôn thoải mái đồng ý, sau đó ngồi vào ghế lái phụ: “Ngại quá, tớ làm phiền cậu rồi.”
Cao Ngân Nguyệt mỉm cười: “Đừng khách sáo.”
Lâm Hà tự giác ngồi ở hàng ghế đằng sau, giả vờ như mình không hề tồn tại, anh ta có cảm giác Cao Ngân Nguyệt sẽ hỏi về chuyện bạn gái của Chu Mạnh Ngôn.
Y như rằng, chưa đầy mười phút sau, Cao Ngân Nguyệt đã ung dung hỏi: “Chở cậu về đâu đây? Nhà cậu hay nhà bạn gái cậu?”


Bình Luận (0)
Comment