Dây Leo

Chương 25

Cao Nhân Tuệ bình tĩnh nói: “Tôi quen biết Trương Khải Hiên 4 năm, yêu nhau 4 năm, cô biết chuyện này chứ.”

“Chuyện cũ rích từ đời nào, tôi không có hứng thú.”

“Trong 4 năm đó, tôi mang thai 3 lần, lại sẩy thai 3 lần, anh ấy cũng không nói cho cô biết sao!”

“Cô thật bất hạnh. Mang thai 3 lần, anh ấy cũng không cưới cô, Trương Khải Hiên thật sự là một thằng khốn.”

Đường Mạn nói lời này, ý của cô hoàn toàn có phần cay nghiệt, cô mang thai 3 lần, Trương Khải Hiên cũng không cưới cô, tôi mang thai 1 lần, nhà họ Trương lập tức thỉnh tôi vào nhà như thỉnh Bồ Tát, cô còn có bản lĩnh gì đứng trước mặt tôi so chiêu chứ?

Dường như Cao Nhân Tuệ đã biết cô đang chế giễu mình, “Lần đầu tiên mang thai, tôi vẫn chưa tốt nghiệp, không thể không bỏ đứa bé; lần thứ hai mang thai, Khải Hiên lại bị tai nạn xe ở ngoài, trong lòng tôi gấp như lửa đốt chạy nhanh qua đó, kết quả đang chăm sóc anh ấy thì không cẩn thận té ngã, đứa bé cũng không còn; lần thứ ba tôi lại mang thai, lần này rốt cuộc chúng tôi cũng bàn bạc quyết định kết hôn, nhưng mà… …” Cô ta cười khổ: “Bị thai ngoài tử cung.”

Trong lòng Đường Mạn cũng không ngăn được một chút thương cảm đối với cô ta, nhưng chỉ thoáng cái, cô khôi phục lại vẻ bình tĩnh, thương hại kẻ địch chính là tổn hại chính mình, không, đừng mềm lòng như vậy.

Cao Nhân Tuệ thở dài chua xót, “Ông trời thật muốn trêu đùa tôi, lúc biết được là thai ngoài tử cung, làm xong phẫu thuật tôi khóc gần như sắp chết, mệt mỏi, hầu như Khải Hiên vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc tôi, Đường Mạn, nghe xong chuyện này, trong đầu cô không phải là có chút hả hê chứ?”

Đường Mạn cười nhạt, “Cô ngồi nhầm xe rồi.”

Cao Nhân Tuệ tiếp tục nói: “Ngay thời điểm chúng tôi bàn bạc chuyện kết hôn, Khải Hiên lại kiểm tra ra được bệnh ung thư máu, biết tin này khiến tôi suýt phát điên, đi kiểm tra bệnh hết lần này đến lần khác, kết luận của bác sĩ đều xé nát tim tôi, cho dù là xảy ra chuyện gì tôi cũng muốn sống chung với anh ấy, nhưng anh ấy nói thế nào? Anh ấy từ chối, anh ấy nói, Nhân Tuệ à, nếu như em tình nguyện theo anh cho đến ngày đó, anh không ngại đâu, nhưng kết hôn thì miễn đi, em ngốc quá, nếu thật sự có ngày đó, em sẽ trở thành góa phụ, chuyện đó ngu ngốc biết bao. Đường Mạn, cô có nghe rõ ràng chưa? Anh ấy không kết hôn với tôi, vì anh ấy sợ tôi sẽ trở thành góa phụ.”

Trương lòng Đường Mạn xót xa, đúng vậy, nếu một người đàn ông yêu một người phụ nữ thì sẽ sợ liên lụy đến cô ấy, không muốn cưới cô ấy, tình yêu này thật sự khiến trời đất rung động.

“Nguyên nhân chính là vì anh ấy yêu tôi như vậy, cho nên tôi mới liều lĩnh muốn kết hôn với anh ấy, bác sĩ nói sinh con thì mới có thể cứu sống được anh ấy, thậm chí tôi còn quyết định sinh con cho anh ấy, nhưng ba mẹ tôi kiên quyết phản đối, bởi vì sau lần mang thai ngoài tử cung, bác sĩ nói cho tôi biết, tôi chỉ có thể có duy nhất một cơ hội mang thai nữa thôi, cô có biết điều này có nghĩa là gì không? Nếu tôi sinh con cho Trương Khải Hiên, từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ có thể có con được nữa, cho nên bất luận thế nào Khải Hiên cũng không đồng ý, anh ấy không muốn tôi mạo hiểm vì anh ấy, anh ấy nói, nếu tôi chỉ có thể có một đứa con, vậy thì hãy giữ lại cơ hội này cho một người đáng để em yêu đi. Anh ấy buộc tôi phải rời đi, cho dù tôi khóc lóc cầu xin anh ấy, anh cũng không chịu liếc mắt nhìn tôi lấy một cái, nhưng anh ấy càng như vậy, tôi lại càng đau khổ, bởi vì tôi biết, anh ấy thực sự yêu tôi.”

Đường Mạn chỉ thản nhiên nói: “Tình yêu của các người thật khiến người khác cảm động, tiếc là, tình yêu cảm động hay rung động lòng người hơn nữa cũng không thực tế.”

“Đường Mạn, cô cho rằng anh ấy thật lòng yêu cô sao? Vì để cho tôi từ bỏ, anh ấy cố ý hẹn cô ở trước mặt tôi, để làm tôi hoàn toàn chặt đứt ý tưởng hy sinh vì anh ấy, lần đó, anh ấy dẫn cô đến biệt thự nghỉ mát, tối đó tôi khóc như thể ruột gian đứt lìa ra từng khúc, anh ấy nhận được điện thoại của tôi liền gấp gáp quay về để dỗ dành tôi, tối hôm đó anh ấy nói với tôi, anh ấy sẽ kết hôn với cô, để cô sinh con cho anh ấy, muốn tôi hãy bảo trọng cho tốt, tôi quyết định thỏa hiệp vì anh ấy, để cho anh ấy trở lại bên cạnh cô.” Cô ta cười lạnh: “Đường Mạn, tôi nói cho cô biết, chúng tôi chưa từng chia tay, vẫn luôn luôn có liên lạc với nhau, cho đến tận bây giờ, người mà trong lòng anh ấy yêu nhất vẫn là tôi, thể xác và trái tim anh ấy cũng thuộc về tôi, chúng tôi chỉ thiếu một tờ giấy chứng nhận kết hôn nữa mà thôi.”

Đường Mạn trả lời không nhanh không chậm: “Chính xác, một tờ giấy chứng nhận kết hôn chỉ cần có 9 đồng, nhưng mà, cô đã bở lỡ, thật đáng tiếc, anh ấy đã chọn tôi, chỉ cần tôi không buông tay, thì thân phận của cô mãi mãi chỉ là như vậy.”

Cao Nhân Tuệ hừ một tiếng, “Không sao cả, thật sự nếu như Khải Hiên mất đi, cái danh hiệu vợ của Trương Khải Hiên thì có tác dụng gì chứ? Tôi chính là người mà anh ấy yêu, còn cô? Cô thương anh ấy như vậy, cái đạt được cũng chỉ là một hư danh. Tôi hỏi cô, nếu như anh ấy thực sự mất đi, cô ở nhà họ Trương, còn có chỗ đứng gì chứ?”

Đường Mạn im lặng.

Cao Nhân Tuệ cảm thấy mình đã thành công được một nửa rồi, cô mỉm cười, “Đường Mạn, nếu Khải Hiên không có ở đây, cô cũng sẽ mất đi tất cả, cô không có gia cảnh và thân phận hiển hách, nếu không phải cô mang thai, Trương Khải Hiên vĩnh viễn cũng sẽ không cưới cô, chẳng qua cô chỉ là quá giang nhờ xe ở sai thời điểm mà thôi, đứng đề cao bản thân quá, cô chỉ là một cô gái quê mùa, ngu xuẩn chính cống.”

Cao Nhân Tuệ nói rất rõ ràng, Đường Mạn nghe xong mà toàn thân phát run, tay chân lạnh ngắt.

Nhưng Đường Mạn cũng bình tĩnh trả lời cô ta: “Cám ơn cô đã xuất hiện rất đúng lúc, một lời thức tỉnh người trong mộng, quả thật thân phận của tôi thấp kém, so ra kém hơn nhiều với thân phận thiên kim tiểu thư của cô, nhưng mà, có một chuyện cô mãi mãi không bao giờ làm được, chính là, nếu Trương Khải Hiên xảy ra chuyện, góa phụ của anh ấy vĩnh viễn là tôi, con của tôi có thể mang họ Trương một cách quang minh chính đại, cho dù ba của nó không còn ở đây, nó cũng có vốn liếng để kiêu ngạo khi nhắc đến, không thể so sánh với cô, mất đi ba đứa bé thì rất đau lòng, nhưng cũng không được ghi tên người ruột thịt vào trong tiểu sử.”

Cao Nhân Tuệ cười lạnh, “Đường Mạn, cô rõ là ngoan cố đến cùng mà, tôi cũng rất khâm phục cái tình yêu cố chấp mà cô dành cho Trương Khải Hiên, biết rõ là đứa bé không khỏe mạnh, cô cũng muốn sinh ra cho bằng được?”

Đường Mạn ngây người, đứa bé không khỏe mạnh? Làm sao mà cô ta biết được chuyện này?

Cao Nhân Tuệ nhìn ra sự ngờ vực của cô, cô ta thong thả giải thích: “Lúc chiều, Khải Hiên đi chung với tôi, anh ấy nói, bác sĩ báo với anh ấy rằng đứa bé không khỏe mạnh, cô thật là đáng thương, Đường Mạn, một lòng một dạ muốn yên ổn làm bà Trương, đáng tiếc là, ông trời cũng không giúp cô.”

Đường Mạn lập tức nổi giận, Trương Khải Hiên, cái tên khốn nạn này, anh là bụng chó không cải trang được thành hai lạng dầu mè, chuyện quan trọng như vậy, anh lại có thể nói với người tình của anh đầu tiên.

Cao Nhân Tuệ châm chọc hỏi cô: “Cô vẫn dự định giữ lại đứa bé này sao?”
Bình Luận (0)
Comment