Dây Thường Xuân Vẫn Xanh Biếc

Chương 16

Trước hôn lễ, Hạ Tuyết Duyên có một buổi gặp mặt với nhà Trần Trình. Ông Trần có mặt, bên cạnh là Lương Phi Yến. Và lần đầu tiên cô được gặp hai người anh trai lừng lẫy của Trần Trình, Trần Trạch và Trần Tông.

Hai người họ bằng tuổi nhau, Trần Trạch ra đời trước Trần Tông bốn tháng nên được làm anh.

Ấn tượng đầu tiên khi cô nhìn thấy Trần Trạch là anh quá đỗi đẹp trai, còn với Trần Tông là một đứa trẻ to xác. Đúng vậy, Trần Tông là đứa trẻ to xác.

“Anh ấy bị sao thế?” Cô hỏi Trần Trình khi thấy Trần Tông đi sau một cô gái, thái độ có vẻ rụt rè, nói chính xác là hơi ngốc.

“Bị tai nạn giao thông, não bị ảnh hưởng, nó có tên là gì đó khá khó nhớ, còn cô gái đi cùng anh ấy là bạn gái anh ấy. Vốn dĩ ba anh định đưa anh ấy sang Úc, nhưng anh ấy chỉ theo mỗi cô gái kia nên ba đã sắp xếp cho họ một chỗ tốt ở vùng quê, tránh sự dòm ngó của đám đông.” Anh nắm tay cô, bước đến chào hỏi Trần Tông cùng cô gái.

“Chúc mừng hai người kết hôn nhé!” Cô gái với mái tóc dài được thả tự do mỉm cười với Hạ Tuyết Duyên.

Hạ Tuyết Duyên gật đầu cảm ơn. Cô gái ấy khá ít cười, có phần lạnh lùng với mọi người. Cô không có nhiều cơ hội trò chuyện lâu với hai người họ, vì ông Trần không muốn để Trần Tông tiếp xúc nhiều với người lạ, nên sau khi chụp tấm ảnh gia đình, hai người họ được tài xế chở đi.

* * *

Điểm đến của chuyến bay là Kyoto. Ở khoang thương gia, Trần Tông cứ chăm chăm vào cái máy tính bảng đang phát phim hoạt hình “The amazing world of Gumball“.

“Mẹ, mẹ. Lát nữa mẹ mua cho con con Gumball này nhé!” Trần Tông nhõng nhẽo, anh kéo kéo cánh tay Nguyễn Ân bằng sức của người đàn ông gần bốn mươi.

Nguyễn Ân đã quen với cách hành xử này, cô luôn phải tìm cách dỗ anh vì khi anh mất kiểm soát hậu quả rất khó lường. “Nếu anh ngoan em sẽ mua, được không?”

“Con ngoan mà, lúc nào con cũng ngoan mà!” Anh giẫy giụa, bắt đầu đạp đồ xung quanh. “Mẹ không mua con sẽ gọi điện cho chú Nhiều Tiền, chú ấy chắc chắn sẽ mua cho con!”

Nguyễn Ân quay sang nhìn Trần Tông, người đàn ông từng một thời bắt ép cô, bây giờ lại thành ra nông nỗi này. Nếu không phải cô nợ anh, thì chẳng đủ kiên nhẫn để phí hoài tuổi thanh xuân bên cạnh một người có bệnh như anh.

* * * *

Chuyện xảy ra khoảng ba năm trước. Khi ấy Nguyễn Ân vừa tốt nghiệp Đại học và đang loay hoay kiếm việc.

Gia đình cô không khá giả cho lắm, lại vì sức khỏe bà Nguyễn không còn tốt như trước nữa nên cô quyết định về quê kiếm việc, ở gần mẹ cho tiện chăm sóc. Gia đình họ bình dị như bao gia đình khác, có ba mẹ, có hai đứa con, một căn nhà gỗ với cấu trúc cổ trên mảnh vườn trồng đầy hoa sim tím. Ở vùng quê nghèo này cái gì cũng thiếu, chỉ có tình người là dư dả.

Nguyễn Đại Vỹ hơn cô chín tuổi. Khi anh lên thành phố học Đại học, ba mẹ đã rất lo. Đến lượt Nguyễn Ân cũng theo anh lên thành phố học, ba mẹ cô bần thần rõ lâu.

Hai ông bà lủi thủi quanh quẩn có nhau, họ thường xuyên đi thăm hàng xóm để vơi nỗi nhớ con.

Vài năm sau, Nguyễn Đại Vỹ tốt nghiệp, anh kiếm được một công việc tốt ở thành phố và thông báo với ba mẹ rằng mình sẽ ở đây luôn. Mỗi lần về quê thăm ba mẹ, Nguyễn Ân nhận ra ông bà rất nhớ con trai, nhưng cô năm lần bảy lượt kêu anh trai về mà không thành.

Đến khi cô tốt nghiệp, vì muốn phụng dưỡng ba mẹ nên cô về lại quê, xin vào làm ở một công ty may mặc cách nhà gần một tiếng chạy xe. Mức lương của cô cũng đủ để chi trả các khoản chi tiêu trong nhà, nhưng nếu so với bằng cấp của cô thì mức lương đó không tương xứng.

Cô yêu cuộc sống này, không ồn ào xô bồ như ở thành phố, cô thích được nằm cuộn tròn bên cạnh mẹ vào mỗi cuối tuần, cô thích nghe những mẩu chuyện vặt của ba, và cô yêu mùi hương của hoa sim quanh quẩn khắp vườn.

Cuộc đời của cô sẽ chẳng có gì đặc biệt cho đến một ngày mùa hè nắng nóng bức, Nguyễn Đại Vỹ gọi điện cho cô, nói rằng anh đang ở trong tù...

Vừa nhận được tin, cô vội vàng gom ít quần áo, nói dối ba mẹ phải lên thành phố làm chút chuyện, rồi bắt chuyến xe sớm nhất lên thành phố.

Ở trong tù, Nguyễn Đại Vỹ mặc bộ quần áo màu trắng kẻ sọc đen, râu ria lún phún quanh cằm. Cô ngồi bên ngoài, hoảng loạn nhìn anh trai ở bên kia, giữa họ là tấm kiếng dày.

Hai tay anh bị còng, đặt lên bàn.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Mặt mày Nguyễn Ân trắng bệch ra, môi cô bỗng trở nên khô khốc.

Nguyễn Đại Vỹ cười khổ, anh tránh ánh mắt của em gái. “Đừng để ba mẹ biết!”

“Rốt cuôc là có chuyện gì? Anh đã làm gì vậy hả?” Giọng cô run run, nước mắt chỉ trực chảy ra.

“Anh cưỡng hiếp con gái người ta.” Đại Vỹ nói rành mạch, ngước lên nhìn cô, ánh mắt đầy kiên định.

Nguyễn Ân bật khóc, nước mắt nóng hổi lăn mãi trên gương mặt cô.

“Nguyễn Ân. Nghe anh nói đây! Nghe cho rõ đây!” Anh áp tay lên kính, chồm người về phía trước.

Sau vài phút sụt sùi, Nguyễn Ân đau khổ ngước nhìn anh trai, hốc mắt cô đỏ hoe.

“Chuyện này anh có lỗi. Cô gái đó uống thuốc ngủ tự tử, bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.”

Cô nhăn mày, không hiểu anh trai đang muốn nói gì!

“Nếu có thể, em hãy đến đó, nhận lỗi rồi chăm sóc cô ấy được không?”

Cô cố tìm trong đáy mắt Nguyễn Đại Vỹ một chút bông đùa hoặc một ít dối trá nhưng vô vọng, anh trai đang nói nghiêm túc.

“Tại sao em phải làm vậy?” Cô trừng mắt nhìn anh, đưa tay lên lau nước mắt trên mặt.

“Có thể họ sẽ rút đơn kiện, bản án của anh cũng được giảm xuống chút ít.” Càng nói giọng anh càng nhỏ.

“Bao lâu?” Nguyễn Ân nghiến răng, giọng cô trở nên lạnh lẽo.

“Hử?” Nguyễn Đại Vỹ ghé sát tai vào tấm kính.

“Em hỏi anh ở trong này bao lâu?” Cô hét lên, hai tay cuộn thành nắm.

“Năm năm.” Anh cười tự giễu, dựa lưng vào ghế, ánh mắt hướng về một nơi xa xăm và đen tối nào đó.

Nguyễn Ân nhìn chằm chằm xuống mũi giày, cô không biết mình nên làm gì. Để anh trai cô ở trong này chịu những lỗi lầm đã gây ra, hay để ba mẹ cô sức tàn lực kiệt nhìn con trai họ khốn khổ trong chốn ngục tù? Cô thực sự rất rối trí.

Sau vài phút im lặng, cuối cùng cô cũng lên tiếng. “Nếu có thể ra tù sớm, anh phải thề sẽ chăm sóc ba mẹ thật tốt, phải đưa họ đến sống cùng anh, phải đối xử với ba mẹ thật thật tốt. Được không?”

Nguyễn Đại Vỹ nhìn cô, nét ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt anh. “Em định làm gì?”

“Em cần anh thề trước đã.” Cô nghiêm túc.

“Anh hỏi em định làm gì?”

“Cứ thề đi, xin anh!” Cô lại bật khóc. “Anh có biết mấy năm anh không về nhà, ba mẹ trông thế nào không? Cho dù... cho dù em có ngoan thế nào... thì... thì họ vẫn buồn...” Cô quay mặt đi, lấy tóc che nữa gương mặt lại.

“Anh... được rồi anh thề. Nhưng em phải hứa không làm chuyện ngu ngốc gì, nhé?”

“Không cần lo cho em, chỉ cần giữ lời hứa là được rồi!”

Nguyễn Ân theo địa chỉ mà Nguyễn Đại Vỹ cung cấp, lần tìm đến được một căn nhà khá lớn với khuôn viên tương đối rộng rãi so với mấy căn nhà khác.

Cô nhấn chuông hai lần, sau đó có giọng nói phát ra từ cái loa nhỏ kế bên.

“Cô tìm ai?”

“À, xin lỗi có phải nhà của cô Đinh Hương không?”

“Phải.” Giọng nam cộc lốc trả lời lại.

“Tôi có thể vào trong nói chuyện một lát không?”

“Cô là ai?” Người đó tỏ vẻ khó chịu.

“Tôi là Nguyễn Ân, là... là... bạn của Đinh Hương.” Cô nói dối.

Sau một tiếng bíp, cánh cổng sắt nặng nề mở ra từ. Cô theo lối đi thẳng về phía trước để vào cửa chính.

Một người đàn ông trung niên mở cửa cho cô.

“Xin hỏi có người thân của cô Đinh Hương ở nhà không ạ?” Cô hỏi.

“Cậu chủ đang ở trong phòng cô chủ.” Ông chú trả lời lạnh nhạt.

“Vậy còn ba mẹ cô ấy?”

“Họ không ở đây!”

“Phòng cô ấy ở đâu vậy ạ?”

“Lên cầu thang, phòng thứ hai bên tay phải.” Ông ta chỉ tay về phía cầu thang.

Nguyễn Ân cúi đầu cảm ơn ông ta rồi đi lên cầu thang. Thực ra trước khi đến đây cô đã gọi điện cho vài người bạn làm ở tòa án, nhưng ngay khi nghe cô kể sự tình của anh trai, có người tử tế thì từ chối lịch sự, có người lại chửi anh trai cô khốn nạn còn cô là đứa vô liêm sỉ. Cho đến khi không còn ai để nhờ vả được nữa, cô mới đến đây.

Bàn tay cô đặt trên tay nắm cửa hơi run rẩy, cô chỉ mong cô gái kia không bị gì nguy hiểm.

Cánh cửa mở ra, cô rụt rè bước vào trong. Cô gái nằm trên giường nhắm nghiền hai mắt, xung quanh là các thiết bị máy móc gì đó được cắm đầy người cô gái. Và bên cạnh giường có một người đàn ông túc trực.

Nghe tiếng bước chân, anh ta quay đầu lại. Đó là một gương mặt khá đẹp trai, ánh mắt anh ta thật sự rất thu hút, có chút gì đó thuộc về sự đào hoa tỏa ra từ cơ thể anh ta.

“Cô là ai?” Giọng nói của anh ta cũng rất nam tính, trầm và lạnh.

“Tôi là bạn của Đinh Hương.” Cô cười nhạt.

“Nói dối. Bạn của Đinh Hương sao tôi chưa gặp bao giờ?” Anh ta đứng dậy khỏi ghế, dáng người cao lớn dần tiến lại gần cô. “Nói, cô là ai?”

“Tôi... tôi là Nguyễn Ân.”

“Nguyễn Ân?” Anh ta lên giọng khi nói tên cô.

“Là em gái của Nguyễn Đại Vỹ.” Cô giải thích.

Ngay khi cô vừa xưng danh, cổ liền bị người ta siết lại, đẩy lưng cô đập vào tường.

“Đồ khốn nạn. Anh trai cô là loại súc vật, còn cô lại vác mặt đến đây làm gì hả? Đến xem em gái tôi thê thảm thế nào? Phải không?” Bàn tay anh ta càng siết chặt hơn.

Cô vùng vẫy kéo bàn tay đó ra nhưng vô ích. Đến khi mặt cô đỏ bừng lên, anh ta mới buông ra.

Nguyễn Ân ngã sụp xuống sàn, ho sặc sụa.

“Biến đi!” Anh ta gằn từng chữ, quay lưng lại với cô.

Cô nắm lấy ống quần anh ta, cố gắng phát ra mấy chữ. “Làm ơn, xin anh rút đơn kiện anh tôi được không? Tôi biết anh tôi có lỗi...”

“Câm ngay!” Anh ta ngắt lời cô, đột ngột quay lại. “Đừng có mà làm điệu bộ tội nghiệp với tôi. Cút ngay, trước khi tôi gọi cảnh sát.”

“Làm ơn nghe tôi nói...” Cô bám lấy chân anh ta, bò dưới sàn nhà.

Anh ta rút điện thoại ra gọi ai đó, xong lại đá cô ra. “Bỏ tay ra. Đồ đàn bà vô liêm sỉ!”

Sau đó có vài người đàn ông xông vào túm cô lôi ra ngoài.

Lần đầu tiên trong đời cô bị người ta chửi, lần đầu tiên trong đời cô bị người ta đuổi ra khỏi nhà. Mọi sự nhục nhã đầu tiên trong đời đến cùng một lúc, nhưng cô không bỏ cuộc.

Sáng hôm sau, cô đến thăm Nguyễn Đại Vỹ, hỏi xem anh có biết ba mẹ của Đinh Hương ở đâu không. Anh trả lời không biết, thế là cô lại mất đi một tia hi vọng. Nếu có thể, cô muốn đến van xin sự thương xót của họ, vì người làm cha mẹ luôn bao dung với người khác hơn.

Nguyễn Ân không bỏ cuộc. Cô lại đến căn nhà đó, đứng rình ở hàng rào vì không thể vào bên trong.

Hơn tám giờ tối, cuối cùng người đàn ông kia cũng xuất hiện. Anh ta mặc vest, ngồi vào trong chiếc xe màu đen sang trọng. Cô vội vàng đón xe, sẵn sàng bám theo anh ta.

Xe của họ rẽ vào một quán bar nổi tiếng, cô không quen những nơi ồn ào như vậy nhưng vẫn cắn răng chịu đựng bước vào trong.

Anh ta cùng hai vệ sĩ vào một phòng trên tầng hai, ở trong đó rất lâu. Gần hai tiếng sau, có vài người rời khỏi phòng. Sau khi lén nhìn vào bên trong và chắc chắn chỉ còn lại mình anh ta, cô mới bước vào.

Anh ta không để ý đến sự xuất hiện của Nguyễn Ân, cứ nghĩ là nhân viên phục vụ vào dọn dẹp.

Nguyễn Ân quỳ xuống bên cạnh anh ta, giọng cô không có chút gì là sợ sệt. “Xin anh rút đơn kiện anh trai tôi được không?”

Anh ta mở mắt, nhìn thấy cô quỳ ở đó liền ném ly rượu vào người cô, rồi với lấy chai rượu tu ừng ực. Màu đỏ của rượu vang thấm nhanh trên cái áo màu vàng chanh của cô, tạo thành một dải màu chói mắt.

“Cút đi!” anh ta lười nhác dựa người vào ghế, không thèm nhìn cô.

“Trần Tông!” Bỗng có người xông vào với gương mặt hồ hởi. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, anh ta liền lặng lẽ rút lui.

Thì ra anh ta tên Trần Tông, nhưng cô gái mà anh cô làm tổn thương là họ Đinh, chả lẽ họ là anh em cùng mẹ khác cha? Nguyễn Ân tự hỏi.

“Cô không cút đi đúng không? Được. Để tôi xem cô còn dám bén mảng tới gần tôi lần nữa không?” Anh ta ngã đầu ra sau. “Khiêm, Thành, xử cô ta!”

Nguyễn Ân giật mình nhìn hai người đàn ông đi ra từ trong góc tối. “Anh nghe tôi nói được không? Nếu anh rút đơn kiện, tôi thề sẽ làm bất cứ chuyện gì anh yêu cầu. Tôi sẽ làm mọi...”

Hai người đàn ông kia giữ tay cô, họ dùng chân đá mọi thứ trên cái bàn thấp trước mặt Trần Tông xuống đất, rồi đè cô nằm xuống. Nguyễn Ân giãy giụa, miệng kêu lên cầu cứu. Một người giữ tay, một người giữ chân, họ bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của cô ra.

Tay chân cô đá loạn xạ, nước mắt trào ra. Người đàn ông phía dưới đã lột xong áo sơ mi của cô, tay hắn chạm vào lưng quần cô chuẩn bị kéo xuống.

“Dừng lại đi!” Trần Tông ra lệnh, chân mày anh nhíu lại gần nhau. Anh không rõ mình bị gì, chỉ cảm thấy chướng mắt khi cô bị hai người đàn ông kìm xuống bàn.

Trần Tông duỗi chân, kêu hai người đàn ông thả cô ra. Anh đứng trước mặt cô, mắt vô tình lướt qua ngực cô, dừng lại một lúc. “Giờ thì cô đã biết cảm giác khi bị cưỡng bức chưa? Còn dám xin tôi rút đơn kiện lại không? Đồ đàn bà vô liêm sỉ!”

Nguyễn Ân lăn xuống sàn, hai tay cô giữ chặt vạt áo sơ mi, khóc không thành tiếng, thở không ra hơi.

Trần Tông nói tiếp. “Lần sau mà còn xuất hiện trước mặt tôi thì tôi không đảm bảo cô còn nguyên vẹn đâu.”

Anh ta đi rồi, cô vẫn ngồi ở đó nuốt nước mắt. Không được, cô tự nhủ, nếu lúc này cô bỏ cuộc thì hi vọng cứu anh trai ra sẽ càng hiếm hoi hơn nữa, ba mẹ cô sẽ phải đau lòng thêm nữa.
Bình Luận (0)
Comment