Dây Thường Xuân Vẫn Xanh Biếc

Chương 3

Chuyện Mẫn Nhu mang thai không thể qua mắt mẹ cô được, vì dù sao bà cũng làm trong ngành phụ sản gần ba chục năm rồi. Thấy cô nôn khan mấy lần, bà mới hỏi, “Có thai à?”

Mẫn Nhu gật đầu, sau đó nghe tiếng thở dài đau khổ của bà. “Con với cái.” Bà ngưng lại một chút. “Bao giờ thì cha nó mới qua đây thưa chuyện?”

“Anh ấy bảo vài hôm nữa.” Cô đáp. “Mẹ đừng nói với ba, sức khoẻ ba không tốt, con sợ ba...”

“Có phải của Lâm Hiên không?”

Cô gật đầu. Lúc này bà mới dịu xuống đôi chút. “Chiều nay ba mẹ sang nhà nó bàn chuyện, ba mày dù sao cũng thích thằng Hiên, với lại sức khoẻ bà Ngô không tốt, không thể bắt người ta qua nhà mình được.”

Cô trợn mắt lên vì không tin những lời mẹ vừa nói. Chưa hết kinh ngạc thì bà nói tiếp. “Thực ra hôm qua cha đứa nhỏ tới phòng khám gặp mẹ. Nói con mang thai rồi, xin mẹ đừng mắng con, là lỗi của nó, lúc đó mẹ tức mà không biết nói thế nào, cũng may nó hiểu chuyện, nói có lý lẽ nên mẹ mới để yên cho con.”

Trái tim cô nhảy lên, thì ra anh đã tính toán hết rồi. Cũng có thể vì đứa con nên anh mới hạ mình làm thế. Cô cười tự giễu, cứ tưởng anh còn lưu luyến đoạn tình cảm kia...

Thực ra hai người họ chỉ mới yêu nhau gần hai năm trở lại đây, năm năm trước đó họ chỉ ở bên nhau như hai anh em. Vì cô là con một luôn ao ước có được người anh trai, còn anh thì mang ơn cô những năm qua đã luôn ở bên bầu bạn với mẹ anh. Mối quan hệ giữa họ cứ mập mờ như vậy. Chỉ đến khi mẹ anh thúc giục, anh mới đề nghị cô làm bạn gái anh.

Thời tiết sang thu, cái lạnh se se bao trùm toàn thành phố. Cô lại không có thói quen mang khăn choàng, lại khá cẩu thả trong việc chăm sóc bản thân.

Vừa tới công ty ngồi vào bàn làm việc thì nhận được tin nhắn của Lâm Hiên. "Trời lạnh, mang nhiều áo vào, không lại cảm lạnh ảnh hưởng đến đứa bé."

Cô cười nhạt, cũng chỉ vì đứa bé anh mới nhắn như vậy, phải rồi, hết yêu rồi mà!

Tình hình thai nghén của cô không khá hơn cho lắm, bà Hà đã nấu rất nhiều món bổ dưỡng nhưng cô không tài nào nuốt nổi, chỉ ngửi mùi thôi cũng không thể.

“Đứa bé này khó chịu nhỉ? Bà nấu bao nhiêu món cũng không thèm ăn. Nói xem con muốn ăn món nào?” Bà Hà nhìn chằm chằm vào bụng cô mà nói.

“Chẳng thèm gì cả!” Cô trả lời thay.

“Mấy tháng đầu hơi khó chịu. Con có thèm cái gì thì cứ nói mẹ làm cho ăn, không thể không ăn gì được.”

Cô im lặng không nói gì, cơ thể mệt mỏi rã rời. Buổi chiều cô cứ nôn mãi nên đành phải xin nghỉ, mẹ cô cũng vì lo lắng nên đóng cửa phòng khám luôn. Đến chiều tối cô mới nuốt được chút sữa, mà mùi vị lại cứ lợ lợ khó uống.

Cô thầm rủa đứa bé trong bụng, đã không xuất hiện đúng lúc lại còn hành hạ cô.

Bỗng cánh cửa nhà cô bật mở, theo sau đó là sự xuất hiện của ông Hà và Lâm Hiên.

Anh mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, tay áo xắn lên một cách tuỳ tiện. Trên tay anh cầm một túi ni lông, nhìn qua có vẻ từ siêu thị mới về.

“Anh với nó tình cờ gặp nhau trên đường, thế là về chung.” Ông Hà nói, kéo Lâm Hiên vào trong nhà.

“Vào đi con.” Bà Hà đỡ lấy cái túi trên tay anh. “Con bé không ăn được gì cả, bụng dạ nó khó quá!” Bà lắc đầu, nhìn về hướng cô.

“Con có mua mấy thứ, khi nào cô ấy thèm phiền mẹ nấu giúp con nhé!” Anh lễ phép né người vào trong phòng khách, đi lại gần cái ghế sopha nơi cô đang nằm.

Mẫn Nhu biết anh đến nhưng không ra đón, cô nằm cuộn tròn trên ghế xem phim truyền hình. Anh đến ngồi vào chỗ trống cô chừa lại.

“Có muốn ăn gì không?” Lâm Hiên nhìn gương mặt nhợt nhạt gầy guộc của cô, cũng chỉ tại một phút sơ suất mà cô phải chịu đựng như vậy.

“Không, chỉ muốn nằm thôi.” Cô ngồi dậy, cách anh một khoảng.

“Anh nghĩ rồi. Không thể làm phiền mẹ em được, dù sao mẹ còn phải làm việc. Hai hôm nữa em dọn đến chỗ anh, tiện chăm sóc.” Lâm Hiên mân mê cái điều khiển ti vi.

“Không. Em muốn ở đây, sau nay có chuyện đỡ phải dọn đi dọn lại. Mệt” Cô thẳng thừng, không nhìn vào mắt anh.

Lâm Hiên cau mày. “Chuyện gì là chuyện gì?”

Mẫn Nhu im lặng, cô không muốn lại cãi nhau với anh, hôm nay cô hết sức rồi.

“Em nghĩ thế nào thì tuỳ. Con anh anh nhất định sẽ chăm sóc tốt.” Anh nói tiếp.

Cô cười nhạt, phải rồi, anh chỉ quan tâm đến con, có khi sau này cô sinh con ra, hết giá trị liền bị quẳng đi không thương tiếc. Nghĩ thế nhưng cô không nói ra, chỉ lặng lẽ đi về phòng.

Anh đi theo sau cô. Ông bà Hà hiểu ý nên không đến làm phiền, chỉ dặn dò cô có muốn ăn gì thì nói bà làm cho ăn.

“Anh không về à?” Cô cau có nhìn anh.

“Không.” Anh trả lời, sau đó lôi bộ quần áo ở nhà trong túi xách ra đem vào phòng tắm đóng cửa lại.

Vài giây sau tiếng nước chảy truyền đến. Cô nhìn bóng anh mờ mờ sau cánh cửa mà toàn thân nóng lên. Tay cô đặt lên bụng, cố gắng cảm nhận mối liên kết với đứa bé. Nhiều lúc vật vờ bên bồn cầu cô chỉ muốn bỏ quắt nó đi cho xong, tại sao cô lại phải chịu đựng đứa bé này khi mà cha nó có còn tình cảm gì với cô nữa đâu.

Cô nằm nghĩ buâng quơ, đến khi Lâm Hiên từ phòng tắm bước ra mới hoàn hồn trở lại.

Lâm Hiên lau khô cơ thể rồi chui vào chăn nằm sát bên cạnh Mẫn Nhu.

“Anh làm gì vậy?” Cô hơi khó chịu khi anh ôm lấy mình.

“Ngủ.” Anh trả lời hờ hững, vòng tay càng siết cô chặt hơn.

“Khó chịu quá!” Cô vùng vẫy. Biết bản thân không thể thoát được nên cô lảng sang chuyện khác. “Em đói.”

Quả nhiên hiệu quả. Lâm Hiên nâng người dậy ngay lập tức. “Muốn ăn gì?”

“Anh đi mua à?” Cô liếc anh.

Lâm Hiên liếc nhìn đồng hồ điện tử trên bàn, “Trễ lắm rồi. Để anh nấu gì đó cho em.”

“Em muốn ăn bánh táo. Anh biết làm không?”

“Em nằm ngủ một lát đi, khi nào xong anh gọi em.”

Lâm Hiên đi ra khỏi phòng. Người đàn ông này mà biết nấu ăn à? Chuyện khó tin, nếu không nhờ mẹ cô làm thì cũng nhờ người chạy đi mua dùm, chứ anh đời nào biết làm mấy món cầu kỳ vậy được!

Cô nằm xuống nhưng không chợp mắt được, chắc có lẽ vì nửa đêm nửa hôm bắt anh vào bếp nên thấy hối hận.

Cô lồm cồm bò dậy xuống bếp xem thử. Thấy anh đang chăm chú làm cái gì đó thì chạnh lòng.

Phát hiện cô đứng ở cửa bếp, anh nói, “Anh không biết làm bánh táo, em ăn tạm bánh bao đi, ngày mai anh chạy đi mua cho em.” Lâm Hiên dúi vào tay cô cái bánh bao nóng hổi.

Cái bánh nóng đến rát cả tay, có lẽ anh mới lấy từ trong nồi ra. “Nóng vậy ai mà ăn được. Không muốn thì đừng làm, không ai bắt anh làm cả.” Cô đặt cái bánh xuống bàn, môi mím lại.

Lâm Hiên thở dài nín nhịn, anh đã cố làm thật nhanh vì lo cô đói, vậy mà cô lại cáu kỉnh với anh. “Dù gì cũng phải ăn. Một chút cũng được.” Anh xé một miếng đưa tới tận miệng cho cô.

Cô né sang một bên, nhưng anh cứ cô chấp nên cô đành ăn một miếng. Điều đáng nói là cô nuốt được món này, cảm giác buồn nôn hoàn toàn biến mất. “Cũng được.” Cô gật gù.

“Ăn nhiều một chút, nhìn em xanh xao quá!” Anh kéo ghế ngồi xuống cạnh cô.

Bị anh nhìn đến mất tự nhiên, cô hắng giọng quay mặt đi chỗ khác.

“Mai dọn về chỗ anh nhé!” Anh đề nghị.

“Được thôi. Với điều kiện anh phải mua tất cả đồ dùng cho em, sau này lỡ có bị đuổi em không phải mất công thu dọn, anh cũng không phải chướng mắt.” Cô trả lời một cách dửng dưng.

Lâm Hiên day day huyệt thái dương. Anh mấp máy môi mấy lần rồi mới mở miệng nói được, “Anh không bỏ người đã sinh ra con anh.” Giọng anh trầm xuống nghe rất đáng sợ. “Sao em cứ nghĩ đến chuyện đó hoài vậy? Nếu muốn anh có thể gửi tiền phụ cấp hàng tháng cho em để nuôi đứa bé, nhưng bây giờ anh lại chấp nhận nó. Em còn muốn gì nữa?”

“Vậy tại sao anh chấp nhận đứa bé?” Cô nghiêng đầu nhìn anh, bỏ vào miệng một miếng bánh bao.

“Nuôi con một mình rất vất vả.” Anh trả lời, tránh ánh mắt của cô.

“Em không nghĩ vậy“.

“Chứ em muốn anh trả lời thế nào em mới vừa lòng?” Lâm Hiên quay ngoắt qua nhìn khiến cô hơi giật mình.

Muốn gì à? Chỉ muốn anh thừa nhận rằng anh còn yêu em. Cô muốn nói nhưng lại thôi.

Mẫn Nhu không muốn đôi co với anh nữa, cô bỏ dở cái bánh đang ăn, không nói không rằng quay về phòng ngủ.

Thật ra cô chỉ muốn biết cuối cùng anh có yêu mình không? Vốn dĩ anh chỉ đề nghị cô làm bạn gái anh chứ không hề tỏ tình với cô. Anh nói "Có muốn làm bạn gái anh không" chứ không hề nói "Làm bạn gái anh nhé!". Hai câu nghe có vẻ giống nhau nhưng cô lại cho rằng rất khác nhau. Hai năm yêu nhau anh cũng chẳng thề thốt hay hứa hẹn gì, những cuộc hẹn hò của hai người cũng chẳng lãng mạn gì. Có lúc cô nản lòng, muốn buông bỏ thì anh lại xuất hiện chiếm trọn trái tim cô. Chuyện hai người sẽ vẫn tiếp tục nhạt nhẽo như thế nếu hôm đó anh không lớn tiếng với cô.

Tình yêu của người đàn bà luôn lớn lao như thế, đôi khi chỉ cần một hành động quan tâm nhỏ cũng khiến trái tim họ ấm áp.
Bình Luận (0)
Comment