Dây Thường Xuân Vẫn Xanh Biếc

Chương 34

Thái Quốc Bảo hỏi thăm Lý Huyên cách liên lạc với Võ Chiêu Dương, Lý Huyên cung cấp một cách nhiệt tình.

Cậu cầm điện thoại trên tay, mở rồi lại khóa, cứ lặp lại chuỗi hành động vô nghĩa ấy một lúc lâu. Sau vài lần lấy quyết tâm, cuối cùng cậu cũng nhắn tin cho Võ Chiêu Dương.

Về nước là một quyết định ngẫu nhiên của Thái Quốc Bảo. Cậu biết tin anh họ Phùng Hải Chính về nước, thế là cậu cũng đòi đi theo. Không ngờ lại gặp lại cô gái cậu từng theo đuổi nhưng bất thành, bây giờ nhìn thấy cô ấy đi cùng anh họ, cậu rất bực bội và ghen tức.

Ở Anh, cậu từng cặp với một cô gái người Nga cực kì gợi cảm nhưng được vài hôm lại đổi người yêu, vậy mà khi về đây, nhìn thấy cô gái tầm thường như Võ Chiêu Dương, cậu ta lại bị rung động. 

* * *

Thái độ của Võ Chiêu Dương khá rõ ràng, cô tỏ rõ tình cảm của mình với Phùng Hải Chính. Phùng Hải Chính cũng dành sự quan tâm đặc biệt cho cô, nhưng anh chưa bao giờ chính thức ngỏ lời hẹn hò với cô, hay đề nghị cô làm bạn gái anh. Cô không nghĩ đến vấn đề này, cho đến khi bị Lý Huyên giật hỏi.

Hôm đó đi xem phim với Phùng Hải Chính về, cô liền lên tumblr - trang nhật kí bí mật của cô - viết một đoạn trạng thái như sau. "Cảm xúc của em vẫn như những ngày quen biết anh, hạnh phúc chỉ là một nụ cười của anh."

Ngay ngày hôm sau, Lý Huyên thấy cô ở bãi đỗ xe đã vội kéo lại, tra hỏi. "Anh nào đấy?"

Võ Chiêu Dương ngơ ngác, cô không biết Lý Huyên đang nói đến ai. "Ai cơ?"

"Này, đừng có giấu mình. Nụ cười của anh? Anh nào? Khai mau!"

Cô chột dạ, ngạc nhiên vì Lý Huyên biết trang nhật kí bí mật của mình. "Mình..."

"Ai hả?" Lý Huyên tra hỏi, quyết tìm cho được chàng trai mà cô bạn của mình đang thương là ai.

Nghĩ đi nghĩ lại, Võ Chiêu Dương không muốn nói dối Lý Huyên, cô cắn môi rồi bật ra ba chữ. "Phùng Hải Chính."

Lý Huyên hoàn toàn bị sốc, cô ấy ngây ra một lúc, rồi nhăn mày, rồi ngẫm nghĩ một lúc. "Sao lại là anh ấy?"

Mặt Võ Chiêu Dương xịu xuống đầy tội lỗi, cô thì thầm, giọng rất nhẹ. "Mình biết, mình xin lỗi, lẽ ra mình không nên dính vào anh ấy, nhưng mà mình..."

"Không không." Lý Huyên ngắt lời, xua tay phủ nhận. "Mình không có cảm xúc gì với anh ta đâu, hồi đó thấy anh ấy đẹp trai nên hẹn hò cho nở mày nở mặt thôi. Mình chỉ đang nghĩ tại sao anh ta lại tìm cậu, cả Thái Quốc Bảo nữa!"

Thái Quốc Bảo? Sao cậu ta lại tìm cô? Hôm qua còn bảo không quen nhau cơ mà!

"Cậu đừng để họ đem ra đùa bỡn đấy!"

Câu nói vô tình của Lý Huyên lại khiến Võ Chiêu Dương để tâm đến tận mấy ngày.

Chiều đó cô nhận được tin nhắn từ số máy lạ, nhưng cô cũng phần nào đoán được chủ nhân của nó là ai.

<Gặp nhau một lát đi, tôi có chuyện muốn nói.>

Cô nhắn lại ba chữ hờ hững. <Ở đâu?>

Số máy lạ gửi đến một địa chỉ, đúng là con nhà giàu, ngay cả chỗ hẹn để nói chuyện mà cũng là chỗ người bình thường không thể đến.

Sau khi gửi một bản báo cáo bổ sung cho giáo viên cố vấn, cô chạy chiếc xe máy rẻ tiền của mình vào nơi sang trọng kia. Thấy cô đi cùng chiếc xe của mình, bảo vệ thậm chí còn không thèm dắt xe giúp cô. Cô rút điện thoại ra gọi cho Thái Quốc Bảo, cậu ta bảo cô lên tầng bốn.

Võ Chiêu Dương xưa nay chưa từng quan tâm đến vẻ bề ngoài của mình, cô ăn mặc rất giản dị, không đua đòi xa hoa, những chỗ như thế này cũng chưa từng đặt chân đến.

Nhưng lần này thì khác, khi cô vừa bước vào, ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt quái dị. Cô mặc kệ tất cả, vào thang máy bấm lên tầng bốn. Thang máy vừa mở ra đã có người đưa cô đi gặp Thái Quốc Bảo.

Người con gái vô cảm như Võ Chiêu Dương cũng cảm nhận được trò đùa mà Thái Quốc Bảo bày ra, lẽ ra cô nên nghe lời Lý Huyên khuyên, nên cẩn thận với con người này.

Thái Quốc Bảo ngồi chễm chệ ở giữa hàng ghế trong căn phòng với ánh đèn mập mờ, xung quanh cậu ta có rất nhiều người, trai có, gái có, nhìn cũng biết là con nhà có tiền. Võ Chiêu Dương lại lấy điện thoại gọi cho Thái Quốc Bảo lần nữa, cậu ta cầm lên rồi nhìn nhanh ra cửa, sau đó bảo mọi người xung quanh im lặng.

Cô bước vào căn phòng, đứng đối diện với Thái Quốc Bảo. "Có chuyện gì?"

"Gọi cậu đến chơi, không thích à?" Cậu ta nói bằng giọng mỉa mai.

Cô nhíu mày, không muốn đôi co với cậu ta. "Tôi không rảnh!"

"Sao? Tôi mời đi chơi thì kêu bận, còn anh Phùng Hải Chính hẹn thì theo liền hả?" Cách nói chuyện của Thái Quốc Bảo không hề kiêng dè, cậu ta nói như thể cô là kẻ giả vờ thanh cao.

Võ Chiêu Dương quay ngoắt lại nhìn cậu ta, cô định mở miệng phản bác thì một anh chàng ngồi gần Thái Quốc Bảo lên tiếng trước. "Chà, không ngờ bạn học Võ của chúng ta lại làm thợ đào mỏ giỏi đến vậy, nhưng mà cậu nhìn nhầm mỏ rồi đấy..."

Một cô gái khác chêm vào. "Đúng đấy, tính ra thì tài sản của đại gia Thái Quốc Bảo hơn Phùng Hải Chính, cậu nên tận dụng cái mỏ này mới phải..."

Cả đám người cười rộn rã, sau đó họ bình phẩm về trang phục, về mọi thứ của cô, kể cả chiếc xe mà ba cô đã mua cho cô với số tiền dành dụm ít ỏi. Võ Chiêu Dương đã nghĩ, sao cô cứ đứng đó để cho người ta sỉ vả chỉ vì cô nghèo, sao cô không bỏ đi, và cô chợt nhận ra, vì họ là người có tiền nên họ có cái quyền đó, bởi cái xã hội này chưa bao giờ công bằng với người nghèo.

Mặc kệ đám đông vẫn đang cười mình, Võ Chiêu Dương cứ mở lớn đôi mắt nhìn Thái Quốc Bảo, cô không rõ cậu ta có nhìn thấy sự khinh bỉ trong mắt cô hay không, nhưng cô vẫn cứ nhìn cậu ta như thế. Cho đến khi đám đông nguội dần, cô chỉ nhếch môi cười mỉm một cái, rồi quay người bỏ đi.

Đứng trước cửa thang máy, Thái Quốc Bảo đã đuổi kịp theo cô, cậu ta giữ cô lại. Võ Chiêu Dương quay sang liếc cậu ta một cái, nhả ra mấy chữ. "Tôi không nói với ai chuyện trẻ con của cậu đâu!"

"Cậu nói gì?" Thái Quốc Bảo tức giận, siết chặt bả vai cô.

Cô bước lùi về sau một bước, nhưng cậu ta lôi cô lại gần, cúi đầu ép môi cậu ta lên môi cô. Cái chạm môi kéo dài đúng hai giây, và kết thúc bằng một cái tát của Võ Chiêu Dương.

Má phải Thái Quốc Bảo hằn rõ dấu tay của cô, và cô biết chắc cậu ta sẽ còn chơi cái trò trẻ con này với cô thêm vài lần nữa.

* * *

Phùng Hải Chính và Võ Chiêu Dương càng ngày càng trở nên thân thiết, cô không kể chuyện của Thái Quốc Bảo cho anh nghe, cũng chẳng muốn anh biết cô quen cậu ta.

Công việc làm ăn của anh ngày một phát triển vững chắc, ban đầu chỉ có vài mối quen, sau này đã kí được hợp đồng quảng cáo độc quyền với tập đoàn C.est. Phùng Hải Chính nhiều lần đề nghị đưa cô đi du lịch, nhưng cô luôn từ chối, viện đủ lý do để không đi cùng anh.

Một lần nọ, Phùng Hải Chính đưa Võ Chiêu Dương đến một thư viện lớn trong thành phố, anh mãi mê đọc sách, không để ý cô ngồi chán nản bên cạnh.

Cô gập cuốn sách đang xem, ghé vào tai anh thì thầm. "Anh xem sắp xong chưa?"

Anh tập trung vào cuốn sách, trả lời ậm ự.

Được một lúc thì cô không thể chịu thêm được nữa, đành ra ngoài hít thở khí trời. Cô ngồi trên cái ghế dài dưới tán cây lớn mát mẻ, tự nhiên cô lại nghĩ đến chuyện đòi anh tỏ tình với mình, như một lời mời đi dự đêm hội khiêu vũ ở trường trung học. Bên cạnh nhau gần ba tháng mà không có bất kì một lời hứa hẹn nào, cô không muốn để ý, nhưng mấy hôm nay trong đầu cứ luẩn quẩn tưởng tượng cảnh anh ngỏ lời yêu đương với mình.

Bỗng tiếng chuông điện thoại ngắt dòng suy nghĩ của cô, một số máy lạ.

"Alo." Cô nhận cuộc gọi.

"Võ Chiêu Dương!" Giọng nói trầm trầm phát ra từ đầu bên kia, có chút men say.

"..."

"Cậu thích tôi khó đến thế sao? Tôi theo đuổi cậu mà cậu không cảm động chút nào à? Sao cậu lại theo Phùng Hải Chính..."

"Nói năng cho đàng hoàng, anh ấy là anh họ của cậu đấy!" Cô cực kì khó chịu khi cậu ta nói chuyện vô lễ như vậy.

"Chưa gì đã muốn làm chị dâu của tôi rồi à?"

Cô cũng biết con người ta có nhiều mặt, cô chỉ không ngờ Thái Quốc Bảo lại bày nhiều vẻ mặt với cô đến như vậy. Khi lớn lên, con người thường từ chối hay phủ nhận tính cách trẻ con của họ, Thái Quốc Bảo của bây giờ chẳng khác Thái Quốc Bảo của ngày xưa là bao, cô cứ tưởng cậu ta ra nước ngoài sẽ học được tính cách trưởng thành của họ. Bây giờ không những không trưởng thành hơn, mà còn xấu tính và thô lỗ hơn.

"Sao? Không nói lại được à?" Giọng cậu ta lại vang lên từ đầu bên kia, lần này chất giọng có phần đắc thắng hơn.

Võ Chiêu Dương thở dài. "Tôi không hiểu mình đã làm gì để cậu ghét đến vậy!"

Bên kia truyền đến tiếng cười nhạt, rất rất nhạt, có thể nghe thành tiếng cười khinh thường. "Cảm giác bị xem thường thế nào hả?"

Cô im lặng, lắng nghe cậu ta nói.

"... như cái cách cậu xem thường tình cảm của tôi ấy, bây giờ bị xem thường ngược lại, có phải khó chịu lắm không?"

Chân mày cô nhíu chặt lại, hít một hơi sâu. "Thái Quốc Bảo, tôi chưa bao giờ xem thường tình cảm của cậu!"

"Vậy tại sao không chấp nhận nó?" Thái Quốc Bảo hét lên như buộc tôi cô.

Võ Chiêu Dương im lặng, cô không biết nói gì để cậu ta bớt ghét mình.

"Hừ, hay là vì thấy anh họ tôi giàu hơn, nếu để đào mỏ thì tìm tôi này, anh ấy không có nhiều tiền như tôi đâu!" Thái độ của cậu ta càng lúc càng thô lỗ, cứ liên tục gắn cái mác đào mỏ cho cô.

"Đúng đấy, tôi đào mỏ, xin lỗi vì nghĩ rằng cậu nghèo, đợi tôi đào hết cái mỏ này rồi đến tìm cậu. Hoặc là bây giờ cậu cho tôi tiền đi, không biết chừng tôi sẽ theo cậu đấy!" Chỉ một câu nói đùa của Võ Chiêu Dương, một câu nói trong lúc tức giận của cô, đã khiến một vài chuyện thay đổi.

Chẳng biết Phùng Hải Chính đứng sau gốc cây từ lúc nào. Anh quay sang không thấy Võ Chiêu Dương đâu thì đi tìm cô, thấy cô ngồi dưới gốc cây đang nói chuyện điện thoại, vì không muốn làm phiền nên anh đứng nấp đằng sau, và vô tình nghe lọt tai câu nói ấy.

Khi Võ Chiêu Dương cất điện thoại vào túi xách, Phùng Hải Chính vẫn không ra mặt, đến khi cô quay lại vào trong thư viện, anh mới bước ra. Anh nghĩ về câu nói ấy, anh không cho rằng cô là loại người đó, nhưng anh lại nghi ngờ cô, điều không nên có với cô gái mà anh luôn mơ về.

Hỏi Phùng Hải Chính thích Võ Chiêu Dương từ bao giờ, có lẽ vào một buổi chiều trời âm u không có nắng. Dạo đó thời tiết đột ngột trở lạnh mặc dù đã đầu tháng năm. Khi ấy tình cảm của anh và Lý Huyên đã nhạt dần. Phùng Hải Chính hẹn hò với Lý Huyên vì lúc đó cô ấy được đám con trai tôn lên hàng nữ thần, anh cũng vì tính hiếu thắng nên mở lời yêu đương với cô ấy, nói là yêu thì không hẳn, chỉ là có cảm tình đặc biệt tốt mà thôi.

Ngày hôm đó, anh cùng Lý Huyên đi về chung, khi đi ra bãi đỗ xe, mắt anh đột nhiên nhìn thấy Võ Chiêu Dương ngồi một góc trên khán đài trong sân vận động. Suy nghĩ của anh bỗng rối loạn, rồi trái tim anh đập một cách rộn ràng lạ thường. Anh lấy lí do phải ở lại tập cho trận bóng giao hữu sắp tới, bảo Lý Huyên về trước.

Mọi chuyện đều do số phận sắp xếp cả, nếu hôm ấy anh không nhìn thấy Võ Chiêu Dương, thì chắc chắn bây giờ anh vẫn ở Anh, và tiếc nuối về một mối tình ngây dại bị chôn giấu.

Võ Chiêu Dương chỉ mặc mỗi cái áo khoác mỏng, vì thời tiết thất thường như vậy chả ai biết trước mà mang theo áo ấm. Sau mỗi giờ học cô đều ra đây ngồi để làm lại bài tập ngày hôm đó, những hôm có tiết toán cô đặc biệt ngồi lâu hơn. Có rất nhiều lý do để cô chọn nơi này là nơi tự học của mình. Thứ nhất, nếu cô ở trong lớp, Lý Huyên nhất định sẽ lôi cô đi chơi với cô ấy và Phùng Hải Chính, cô lại không muốn gồng mình giả vờ vui vẻ bên cạnh họ, thế là mỗi khi chuông reo hết giờ, cô chạy vội ra đây. Thứ hai, nếu lúc ấy cô chạy ra bãi lấy xe thì kiểu gì cũng bị Lý Huyên bắt gặp, cô ấy lại lôi cô đi chơi... Nên đây là địa điểm lý tưởng để cô học bài.

Chỉ là cô không ngờ, Phùng Hải Chính lại tìm mình.

Phùng Hải Chính bước từng bước dài đến bên cạnh Võ Chiêu Dương, anh gọi cô một tiếng. Cô gái nhỏ bị giật mình, ngước lên nhìn anh rồi nhanh tay thu dọn đống bài vở nham nhở của mình. Ngay chính khoảnh khắc ấy, Phùng Hải Chính chính thức yêu Võ Chiêu Dương.

"Làm em giật mình à?" Anh nhặt cây bút chì dưới chân lên giúp cô.

"À, có một chút." Cô thật thà trả lời, bỏ hết đồ vào cặp.

Anh ngồi xuống cạnh cô, dựa lưng ra sau, duỗi đôi chân dài một cách thoải mái. Cô ngồi ngay ngắn, ôm cái cặp trước ngực, chỉ ngồi im như thế. Anh quay sang nhìn cô, góc nhìn nghiêng vừa vặn đẹp mắt, cô gái này không xinh như Lý Huyên, nhưng càng tiếp xúc lại càng bị cuốn vào dù cô chẳng làm gì. Võ Chiêu Dương có sức hút bí ẩn, ai mà dính vào thì khó thoát ra được. Phùng Hải Chính đã tự nhủ như thế vào giây phút ấy.

Họ nói chuyện một lúc lâu, giọng nói của Võ Chiêu Dương rất nhẹ và chậm, anh thích nghe cô nói, những lúc cô nói anh cứ tưởng mình đang được tắm trong dòng nước mát êm ả, thả trôi cơ thể theo mạch chảy êm đềm.

Từ ngày ấy, anh luôn nghĩ về Võ Chiêu Dương, anh vô thức tìm kiếm cô trong đám đông, vô thức cười khi thấy cô cười.

Vậy mà hiện tại anh lại không tin tưởng cô, anh nghi ngờ cô là kẻ lừa đảo, nhưng chính miệng cô đã nói như thế, anh không thể không nghĩ về chúng.

Trên đường đưa cô về, anh cố tỏ ra bình thường, anh lại ngỏ ý muốn đưa cô đi du lịch. Cô một mực từ chối.

"Không muốn đi cùng anh à?" Anh gặng hỏi.

"Không hẳn, nếu anh có lòng như thế thì tặng em cây Guerlain Kisskiss (1) hay cây L"oreal by Chopard (2) cũng được." Cô cười cười, trêu chọc anh.

(1) Guerlain KissKiss Gold and Diamonds Lipstick - 1 tỷ 282 triệu đồng. Dòng son này gồm 15 màu độc đáo bọc trong lớp vỏ sang trọng mà hiếm cây son nào có được. Vỏ son được làm từ 110gr vàng 18 carat đính 199 hạt kim cương lấp lánh nặng 2.2 carat. Cây son này rất thích hợp để làm quà tặng cho một nửa xinh đẹp của thế giới.

(2) L"Oreal by Chopard Lipstick - 312 tỷ 130 triệu đồng. Công ty L"Oreal nhân dịp kỷ niệm 30 năm ngày ra đời dòng son Color Riche đặc trưng của mình đã bắt tay với Chopard, một công ty sản xuất đồng hồ và trang sức đắt tiền, để sáng tạo ra thỏi son đắt nhất nhì thế giới này.

Anh không rõ những thứ cô nói là gì, cho đến khi về nhà, Thái Quốc Bảo đột nhiên hỏi mượn tiền anh vì thẻ của cậu ta vượt mức chi tiêu.

"Cậu mượn nhiều thế làm gì?" Phùng Hỏi Chính nhìn Thái Quốc Bảo, chất vấn.

"Mua son tặng bạn gái." Cậu ta nằm trên ghế, lười nhác trả lời.

"Son gì mà lại mắc bằng cả căn nhà như thế?"

Khi Thái Quốc Bảo đọc ra cái tên ấy, lòng Phùng Hải Chính trở nên nặng nề, chẳng phải lúc nãy Võ Chiêu Dương cũng bảo anh mua cho cô cây son đó sao? Không thể nào lại trùng hợp đến vậy được, lẽ nào người mà cô nói chuyện vào chiều nay là Thái Quốc Bảo?

Cô gái của anh không còn đơn thuần như ngày xưa nữa rồi, cô cũng thực dụng như bao cô gái khác, anh đúng là ngốc khi tin rằng Võ Chiêu Dương sẽ khác những người anh quen trước đây. Anh sai rồi!
Bình Luận (0)
Comment