Đề Ấn Giang Hồ

Chương 56

Vũ Duy Ninh thi lễ lui ra, trong lòng ngầm tiếc rẻ, vì chàng thấy Vô Danh Ma có vẻ rất buồn ngủ, mà mình thì lại chưa thể thi triển được Nhiếp Hồn Đại Pháp, bỏ mất cơ hội Vô cùng thuận lợi.

Tại sao chàng không thể thi triển Nhiếp Hồn Đại Pháp?

Vì cho đến hiện tại, trong lòng chàng vẫn chưa ổn định, tâm lý rối loạn, không có cách nào thi triển Nhiếp Hồn Đại Pháp được!

Trong đầu chàng không ngừng vang lên câu hỏi:

- Tại sao bà ta lại là Vô Danh Ma? Tại sao? Tại sao?

Chàng nhớ tới lần trước trong toà phủ đệ hoang phế ở Ngũ Đài sơn, Thánh Hiệp Du Lập Trung thất thủ bị bắt, Tam Tuyệt Độc Hồ sai mình sai mình tới Đồng Tâm Minh dụ Bạch Hiệp Du Ngọc Long, đưa cho mình một tấm bản đồ, buộc mình phải theo đúng đường mà đi. Rồi đó trước khi trời tối, mình tới đúng chỗ đèo Thương Tâm nơi nữ nhân tóc bạc ở, ghé vào xin bà ta ngủ nhờ...

Hừ, té ra đó đều do bọn họ bố trí!

Bọn họ bố trí cho mình gặp mặt Vô Danh Ma, mục đích là để xem mình có thành thật theo họ không, có đúng là hết lòng tuân lệnh họ không. Chẳng lạ gì tối hôm ấy bà ta cứ khuyên mình đừng nhận người có hiệu có chữ "Hồ" làm sư phụ. Té ra là bà ta có ý dò xét mình, may mà mình không nói rõ ý căm ghét Tam Tuyệt Độc Hồ, chứ không thì cái mạng của mình đã mất trong gian nhà trúc ấy rồi!

Đêm ấy mình đã thành thật tỏ ý thương cảm cho "thân thế đáng thương" của bà ta, mình còn đề nghị bà ta cho bà nội về ở cùng, một phần để bà ta bớt cô đơn hiu quạnh, không ngờ rằng là toàn là bị bà ta lừa dối cả!

Nếu quả mình cứu được bà nội thật, đưa bà nội tới chỗ bà ta, há chẳng phải là lại đưa bà nội vào miệng cọp à?

Đáng sợ thật! Tại sao lòng người lại âm hiểm tới mức ấy kia chứ? Bà ta là ai? Bà ta là một người đàn bà, tại sao lại muốn lãnh đạo quần ma lao khổ đối đầu với Đồng Tâm Minh? Tại sao? Tại sao?

Chàng ngơ ngơ ngẩn ngẩn suy nghĩ, tới khi có người kéo tay áo chàng mới từ chỗ mơ màng trở về thực tại.

Người kéo tay áo chàng là Diêu Ngọc Nga, nàng thấy chàng từ trong phòng Vô Danh Ma bước ra có vẻ như kẻ mất hồn, lại thấy Vô Danh Ma an nhiên trong phòng, trong lòng mười phần thắc mắc, nên bước tới kéo áo chàng, tỏ vẻ dò hỏi.

Vũ Duy Ninh lắc đầu hạ giọng nói:

- Không được, lần này không được...

- Tại sao không được?

Vũ Duy Ninh nói:

- Chuyện dài lắm, về sau có dịp sẽ nói cho cô biết... A, đúng thế, viên dạ minh châu này quả là rất lớn đấy!

Chàng vừa nói vừa giơ tay chỉ viên dạ minh châu gắn giữa vòm trần Hoài ân đường nói tiếp:

- CÔ xem, ánh sáng của nó gấp mấy lần những viên kia đấy!

Sở dĩ chàng đột nhiên thay đổi câu chuyện vì vừa nghe thấy trong địa đạo có tiếng bước chân vang lên...

Trong khoảnh khắc, Tam Tuyệt Độc Hồ, Ngọc Diện Hoa Thi, Lang Tâm Hắc Long, Tiếu Trung đao, Quái Thủ Phiên Thiên năm lão ma kéo vào Hoài ân đường!

Diêu Ngọc Nga lúc ấy mới hiểu rõ là do Vũ Duy Ninh thay đổi đề tài câu chuyện một cách đột ngột, nàng cũng là một cô gái thông minh lanh trí, lập tức nói ngay:

- Viên dạ minh châu này chắc là đắt tiền lắm?

Vũ Duy Ninh nói:

- Ta nghĩ là đáng giá liên thành!

Lúc ấy bọn Tam Tuyệt Độc Hồ đã tới bên cạnh, Ngọc Diện Hoa Thi cười nói:

- Diêu cô nương thích viên dạ minh châu kia à?

Diêu Ngọc Nga ngượng ngùng cười nói:

- Báu vật hiếm có như thế, ai mà không thích?

Ngọc Diện Hoa Thi lại cười nói:

- Lão phu cũng có một viên, sẽ tặng cho Diêu cô nương.

Diêu Ngọc Nga lắc đầu nói:

- Không, tôi không cần.

Ngọc Diện Hoa Thi nói:

- Diêu cô nương nói là rất thích mà?

Diêu Ngọc Nga mỉm cười đáp:

- Thích là một chuyện, chiếm hữu là một chuyện khác, tôi chỉ nghĩ tới chuyện ngắm nghía, không nghĩ tới chuyện chiếm hữu.

Tam Tuyệt Độc Hồ cười hô hô nói:

- Nhãn quang của bang chủ chúng ta quả nhiên không nhầm, Diêu cô nương tài thức khác tục, quả là các cô gái bình thường không thể sánh được!

Diêu Ngọc Nga cười xấu hổ nói:

- Tả Khâu lão tiền bối nói kháy rồi, tôi đọc sách rất ít, cái gì cũng không biết...

Quần ma nhất sinh trôi nổi giang hồ, ít khi có dịp ở cạnh một cô con gái con nhà lành thuần khiết, lúc ấy nhìn theo Diêu Ngọc Nga trong vẻ xấu hổ có dáng cách rất hồn nhiên, đều thấy thích thú, không kìm được đều hô hô cười rộ.

Vũ Duy Ninh sợ nàng ứng phó không khéo làm hỏng việc lớn, lúc ấy khẽ cười nói:

- Diêu cô nương có theo lệnh sư ngồi xe mấy ngày, chắc cũng mệt mỏi, hãy về phòng nghỉ đi!

Diêu Ngọc Nga gật đầu cười khẽ nói:

- ồ, lão nhân người nói sẽ dạy võ công cho tôi, không được lười biếng đấy.

- Không phải, không phải! Lão phu có rảnh sẽ dạy cô, nhưng không phải hôm nay!

Diêu Ngọc Nga cười một tiếng rồi bỏ đi. Vũ Duy Ninh chờ nàng bước vào phòng Vô Danh Ma xong, bèn quay về phía bọn Tam Tuyệt Độc Hồ nói:

- Các vị, có chuyện này lão phu chưa kịp cho các vị biết, là chuyện của Vô ảnh Cước Hướng Liên...

Chàng lại đem chuyện cái chết của Vô ảnh Cước Hướng Liên kể lại một lượt, vì chàng thấy đã kể cho Vô Danh Ma rồi, nếu không kể cho bọn họ nghe thì không hợp lý.

Quần ma nghe xong chuyện Hướng Liên, đã không có một chút buồn rầu thương tiếc, lại có vẻ mười phần thú vị, Lang Tâm Hắc Long cười hô hô nói:

- Vì bóp chân cho một mụ đàn bà vừa già vừa xấu mà chết, thì còn ra cái gì? Làm quỷ cũng phong lưu à? HÔ hô hô...

Buổi chiều hôm ấy, ba lão ma còn lại là Độc Mục Cuồng Cung Quang Đình, Bệnh Lang Trung tư Đồ Tinh, Độc Nương Tử Hắc Minh Châu cũng tới nơi.

Chỉ còn Tam Thủ Cái Tang Nguyên chưa tới!

Quần ma đều cho rằng Tam Thủ Cái Tang Nguyên chậm lắm là sáng mai phải tới, chỉ có Vũ Duy Ninh biết rằng y vĩnh viễn sẽ không tới đây được nữa.

Ngày mai, Vô Danh Ma sẽ thi triển việc Ly Hồn Hoán Phách với bọn Du minh chủ bốn người rồi.

Vũ Duy Ninh định là trước lúc ấy sẽ thi triển Nhiếp Hồn Đại Pháp với Vô Danh Ma để ăn trộm được phương thuốc, nhưng đã bỏ mất cơ hội vì Vô Danh Ma ngủ đến lúc ba người Cung Quang Đình tới nơi mới tỉnh dậy, từ lúc ấy đến sáng chỉ còn có một đêm, mà chưa nói tới chuyện Vô Danh Ma ngủ xong một giấc tỉnh giấc tinh thần đã mười phần xung mãn, ngay cả Vũ Duy Ninh cũng không nghĩ ra lý do gì để vào phòng bà ta tối nay!

Tóm lại, trước khi bọn Du minh chủ bốn người bị Ly Hồn Hoán Phách, chàng không có cơ hội nữa rồi!

Hiện tại chàng chỉ còn một hy vọng, hy vọng là sau khi bọn Du minh chủ bốn người bị Ly Hồn Hoán Phách rồi, mình có thể nhanh chóng tìm cơ hội rát ay!

Ngoài ra, chàng còn hy vọng mười ba vị đặc sứ áo vàng còn lại của Đồng Tâm Minh mau chóng được tin của Du minh chủ bị bắt, theo con đường mà mình đã rải Thập Lý Hương để tìm tới nơi này.

Có điều hy vọng đó mười phần xa vời, vì Đồng Tâm Minh không có cách nào khác biết được Du minh chủ đã bị địch nhân bắt, mà cho dù có biết cũng không có cách nào đến được Lạc Dương trước sáng mai.

Đêm hôm ấy Vũ Duy Ninh thức suốt đêm, chàng mong là đêm nay cứ kéo dài đừng sáng, nhưng cuối cùng trời cũng đã sáng!

Vô Danh Ma cùng quần ma ăn sáng trong gian nhà trúc xong, sực nhớ tới Tam Thủ Cái Tang Nguyên, bèn nói:

- Tang hộ pháp mà không tới đây trong chiều nay, thì nhất định là có chuyện xảy ra rồi!

Tam Tuyệt Độc Hồ nói:

- Với thân thủ của y, chẳng lẽ lại không thoát được địch nhân đuổi theo à?

Vô Danh Ma nói:

- Nếu người đuổi theo là Thiên Thủ Kiếm Khách Thượng Quan Uy, thì khó nói lắm.

Tam Tuyệt Độc Hồ nói:

- Nhưng chỉ cần Tang huynh không động thủ với y, chưa chắc Thượng Quan Uy đã dễ dàng bắt sống được Tang huynh.

Vô Danh Ma ờ một tiếng rồi nhìn qua dặn Tư Không Sâm:

- Suốt ngày hôm nay ngươi phải trực ở phía sau khác sạn, nếu phát hiện có nhân vật nào khả nghi tiến vào, phải lập tức báo lại ngay.

Tư Không Sâm đáp:

- Được rồi, xin bang chủ yên tâm.

Vô Danh Ma đứng dậy nói với mọi người:

- Đi thôi, chúng ta xuống dưới kia xem.

Mười người xếp hàng đi vào Hoài ân đường rồi, Vô Danh Ma lại phân phó:

- Bốn vị Lãnh, Văn, Lao, Chừ vào mang bốn người bọn họ ra đây!

Tam Tuyệt Độc Hồ đưa một chiếc chìa khoá cho Ngọc Diện Hoa Thi, bốn người lập tức đi vào địa đạo, tới chỗ phòng sặt.

Vũ Duy Ninh là một trong bốn người, chàng cảm thấy Tam Tuyệt Độc Hồ chỉ đưa một chiếc chìa khoá cho Ngọc Diện Hoa Thi, trong lòng rúng động, nhưng chàng lập tức hiểu ngay đó chỉ là chìa khóa mở chân, nếu Tam Tuyệt Độc Hồ cũng đưa chìa khóa mở tay thì mình mới có thể xuất kỳ bất ý chế phục ba người Lãnh, Lao, Chừ cướp lấy chìa khóa giải phóng cho bốn người bọn Du minh chủ, dẫn bọn họ liều mạng xông ra.

Nhưng bây giờ không được, vì khóa tay không được tháo, bọn bốn người bọn Du minh chủ nhất định không chống nổi bọn Vô Danh Ma, Tam Tuyệt Độc Hồ, Độc Mục Cuồng, Lang Tâm Hắc Long, Bệnh Lang Trung và Độc Nương Tử sáu người.

Cho nên chàng chỉ có cách "yên phận" đi theo ba lão ma Lãnh, Lao, Chừ vào phòng sắt Tới phòng sắt rồi.

Vũ Duy Ninh bước lên trước mở cơ quan, nhìn Du Lập Trung, Hồng Tiểu Bình, Du Băng Viên và Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch trong phòng cười nhạt nói:

- Nghe đây, bang chủ bọn ta muốn mời bốn vị ra ngoài nói chuyện, các vị tốt nhất là đừng có phản kháng, nên biết phản kháng cũng Vô ích thôi!

Du Lập Trung gật đầu cười nói:

- Yên tâm, không nắm chắc thì không bao giờ lão phu ra tay đâu mà!

Du Băng Viên hiện đã biết gã "Ma Y Quỷ Sư Văn Thiên Sinh" trước mặt là Vũ Duy Ninh, nhưng nàng đã được dặn dò trước, không dám lộ vẻ vui mừng, nhưng không tự chủ được cứ chằm chằm nhìn vào Vũ Duy Ninh, khiến chàng bất giác tim đập thình thịch.

Ngọc Diện Hoa Thi cất chân bước vào, lấy chìa khóa cúi xuống mở khoá chân cho Du Băng Viên, kéo nàng ra ngoài phòng sắt nói:

- Vị nào mang cô ta đi vậy?

Yù của y là mang Du Băng Viên đi trước để bọn ba người Du Lập Trung còn lại không dám làm gì.

Vũ Duy Ninh thấy nãy giờ Du Băng Viên cứ nhìn mình chằm chằm, trong mắt lộ vẻ khẩn cầu, không nỡ để nàng thất vọng, bèn đưa tay nắm lấy tay nàng nói:

- Đi!

Đi được khỏi phòng sắt vài bước, Du Băng Viên vui vẻ truyền âm hỏi:

- Vũ Duy Ninh, ngươi đúng là Vũ Duy Ninh đấy à?

Vũ Duy Ninh cảm thấy dở khóc dở cười, truyền âm đáp:

- Ta thật hy vọng là không phải, nhưng ta đúng là Vũ Duy Ninh!

Du Băng Viên hớn ha hớn hở không kìm được cứ nhìn vào chàng, lại truyền âm hỏi:

- Thật không ngờ... ngươi làm sao qua mắt được bọn họ?

Vũ Duy Ninh nói:

- chuyện này thì có thể nói là rất ít có khả năng, nên nói qua mặt được bọn họ...

Đừng có nhìn ta chằm chằm, cũng đừng có hớn hở như thế!

- Vô Danh Ma sai bọn ngươi tới mang bọn ta ra làm gì?

- Ly Hồn Hoán Phách!

- A, ngươi mau tìm cách cứu bọn ta ra nhanh lên chứ!

- Không kịp đâu, có điều cô cứ yên tâm, ta sẽ hết sức tìm phương cách lấy được giải dược. Chỉ cần có được giải dược thì bốn người các ngươi và ba vị đặc sứ kia sẽ an toàn thôi!

- Vị cô nương đi cạnh Vô Danh Ma hôm trước là ai vậy?

- CÔ ta tên Diêu Ngọc Nga, vừa được Vô Danh Ma thu làm đệ tử, có điều có khả năng cô ta sẽ giúp ta...

- ô, cô ta chịu giúp ngươi à?

- Đúng vậy, ta đã cứu cô ra hai lần, lại còn cho cô ta năm trăm lượng bạc, đó là chuyện trước khi Vô Danh Ma thu nhận cô ta...

- CÔ ta biết ngươi là Vũ Duy Ninh?

- Biết.

- Ta biết rồi, cô ta rất thích ngươi, có phải không?

- Du cô nương đừng có hiểu lầm - Hiểu lầm à? Hừ, người không che giấu được ta đâu, nhưng thật ra... thật ra chuyện áy có liên quan gì tới ta? Ta... ta...

Nàng không nói tiếp nữa, vì lúc ấy Vũ Duy Ninh đã kéo nàng vào tới Hoài ân đường. Trong Hoài ân đường, trước mặt Vô Danh Ma lúc ấy đã có bốn cái ghế đồng.

Vũ Duy Ninh vừa nhìn thấy lập tức biết ngay đây là chuẩn bị cho bốn người bọn Du minh chủ ngồi, nên chàng cứ dắt Du Băng Viên tới cái ghế ngoài cùng bên phải, đẩy nàng ngồi xuống đó.

Vô Danh Ma cất tiếng nói:

- Điểm lại Ma huyệt của cô ta đi!

Vũ Duy Ninh theo lời điểm vào Ma huyệt của nàng, Du Băng Viên mắt chợt đỏ lên, nước mắt từ từ ứa ra.

Lang Tâm Hắc Long cười nói:

- Hô, vị Du đại tiểu thư này khóc rồi!

Độc Nương Tử cười khanh khách nói:

- CÔ ta cứ khóc thôi, nếu không, sẽ không còn cơ hội nào để khóc nữa đâu.

Bọn họ đều cho rằng Du Băng Viên khóc vì sợ Ly Hồn Hoán Phách, chỉ có một mình Vũ Duy Ninh biết rằng nàng khóc không phải vì sợ, mà vì đau lòng, nhưng chàng không còn cách nào giả thích cho nàng, chỉ biết cùng đau lòng với nàng mà thôi.

Không lâu sau, Du Lập Trung, Hồng Tiểu Bình, Nhất Đẩu Tiên Lý Trạch cũng lần lượt bị dắt vào Hoài ân đường. Bọn Ngọc Diện Hoa Thi điểm vào Ma huyệt của họ xong cũng đẩy họ ngồi lên ghế đồng.

Vô Danh Ma ngồi trên một cái ghế da hổ đối diện với họ, ánh mắt loé lên vẻ Trảo lộng độc ác, khinh khỉnh nhìn Du Lập Trung một hồi rồi mới cất tiếng cười nói:

- Du đại minh chủ, có nhớ bản bang chủ đã nói gì không?

Bà ta đã đã khôi phục lại lối hóa trang như cũ cho nên cũng dùng giọng nói đàn ông, âm thanh lạnh lẽo Vô cùng!

Du Lập Trung cười nói:

- Mới qua một đêm làm sao quên được, ngươi nói sẽ làm cho lão phu đau lòng, run sợ!

- Đúng thế! Bây giờ tới lúc rồi đấy!

Du Lập Trung nói:

- Ngươi là bang chủ của một bang, chắc sẽ không dùng tới thủ đoạn hạ lưu phải không?

ông ta sợ nghĩa nữ là Du Bằng Viên phải chịu Ô nhục, nên nói câu ấy, ông ta vẫn Chưa biết Vô Danh Ma là một người đàn bà.

Vô Danh Ma cười đứng lên nói:

- Không, bản bang chủ sắp đối phó với ngươi đây là dùng một thủ đoạn mười phần cao minh!

Du Lập Trung cười hỏi:

- Cao minh ra sao?

- Ly Hồn Hoán Phách!

Du Lập Trung nói:

- Xem ra tình hình của Chính Aùt chân nhân và ba vị đặc sứ Du, Qua, Diệp thì lão phu tin rằng ngươi nói đúng, nhưng lão phu muốn thỉnh giáo một chút, là môn dị thuật này ngươi nghiên cứu thế nào mà biết vậy?

Vô Danh Ma cười nhạt nói:

- Nói thật với ngươi cũng không sao, môn dị thuật này là bản bang chủ học được từ một nhà sư Tây Vực.

- Vậy chắc nhà sư ấy bị ngươi giết rồi phải không?

Vô Danh Ma cười nói:

- Đúng thế, cho nên người bị Ly Hồn Hoán Phách rồi chỉ có một mình bản bang chủ cứu chữa được thôi, nhưng bản bang chủ thì không bao giờ cứu chữa cho các ngươi!

Du Lập Trung nói:

- Nếu đã như vậy, ngươi có thể cho lão phu thỏa lòng hiếu kỳ một phen, bói rõ ra sẽ Ly Hồn Hoán Phách bọn ta thếnào không?

Vô Danh Ma nói:

- Bản bang chủ đang định nói rõ cho các ngươi nghe đây, bản bang chủ sẽ cho các ngươi uống một chén thuốc, các ngươi uống xong không lâu sẽ mất hết thần trí, đồng thời huyết dịch đảo lưu...
Bình Luận (0)
Comment