Đề Ấn Giang Hồ

Chương 87

Vũ Duy Ninh lui qua một bước chờ cho chiêu đao của y chém qua rồi sấn vào vung tay chụp lấy vai y.

Thần Phong Ðao hừ lạnh một tiếng, nghiêng người xoay qua nửa bước, ra một chiêu Ngọc Ðịch Hoành Xuy, thuận thế đánh đốc đao vào hông Vũ Duy Ninh.

Một chiêu này rất xảo diệu, nhưng đốc đao vừa gần tới đích, y lại phát giác Vũ Duy Ninh trước mắt đã lắc người biến mất.

Tuy y không phải là hạng cao thủ siêu quần trong võ lâm, nhưng cũng là nhân vật già dặn kinh nghiệm qua hàng trăm trận, lúc ấy chợt thấy Vũ Duy Ninh đột nhiên biến mất, biết ngay là chàng chuyển vòng ra sau lưng mình, trong lòng bất giác hoảng sợ, vì vốn y thấy Vũ Duy Ninh thân thủ tầm thường, lòng đã khinh địch, đến lúc ấy chợt phát giác ra đối phương thân pháp thần kỳ, mới biết mình đã nhìn lầm, trong lòng rúng động vội vàng bước lên phía trước một bước, ngọn kim đao trong tay lật lại chém ngược vế phía sau.

Vũ Duy Ninh biết thế nào y cũng đối phó như thế, nên chuyển vòng về sau lưng y rồi lập tức tung người lên cao gần một trượng, một chưởng nhè nhẹ đánh vào đỉnh đầu y.

Thần Phong Ðao chém đao nữa lại trượt, trong lòng càng hoảng, đang muốn tung người tránh ra, thì đã chậm một bước, trên đầu đã trúng một chưởng không nặng không nhẹ.

Y hự lên một tiếng đau đớn, khuỵu chân như say rượu, người nghiêng nghiêng mấy cái ngã dựa vào bụi tre, đầu từ từ gục xuống, miệng lắp bắp:

- Ngươi không phải... Vô danh tiểu tốt... hoàn toàn không phải!

Dứt câu nói, ngã vật ra đất hôn mê luôn.

Du Băng Viên phì cười nói:

- Vị tổng tiêu đầu này ngã cũng rất đẹp!

Vũ Duy Ninh giơ tay vẫy nàng, rảo chân chạy mau xuống dưới gò núi, hạ giọng nói:

- Mau lên, xuống xem tiếp chứ!

Hai người chạy tới chỗ rừng tre cạnh đường, chợt nghe trên đường liên tiếp vang lên tiếng rú thê thảm.

Vũ Duy Ninh rẽ cành tre nhìn ra, thì thấy tình hình đánh nhau đã thay đồi, vì Hoành Hành Thái Tuế đánh nhau với Trường Cước Cương Thi, đến lúc ấy đã được Thiên Khô Tẩu thay thế. ác Trương Phi vẫn đang xoắn lấy Ðịa Khô Tẩu, nên Hoành Hành Thái Tuếxông vào chỗ bọn cung thủ đánh chết, đã có ba người nằm lăn trong vũng mau.

áC Trương Phi và Trường Cước Cương Thi đánh nhau với Nghiệt Sinh Song Hung tuy có phần thắng thế, nhưng không có cách nào ra tay thu thập Hoành Hành Thái Tuế, mà Hoành Hành Thái Tuế thừa sức đối phó với bọn cung thủ, nên lúc ấy phía cướp tiêu đã chiếm được ưu thế.

Vũ Duy Ninh vẫn mong muốn bọn Trường Cước Cương Thi chiếm phần thắng, bây giờ thấy tình hình ngược lại, trong lòng lo lắng, chàng sợ nếu bọn Trường Cước Cương Thi thua chạy, thì kế hoạch theo dõi kể như bỏ.

Du Băng Viên cũng thấy rõ bọn Trường Cước Cương Thi không có cách nào thắng được, hạ giọng hỏi:

- Bọn ta xuống giúp bọn y một tay chứ hả?

Vũ Duy Ninh nói:

- Thếthì lúc Thần Phong Ðao tỉnh lại sẽ ăn nói thế nào?

Du Băng Viên nói:

- Ðủng thật. Thần Phong Ðao cho rằng bọn ta vì muốn cướp tiêu tới đây bây giờ bọn ta lại ra tay giúp đỡ bọn họ chống lại song hung, bọn Trường Cước Cương Thi ắt không tin bọn ta có thành ý.

Vũ Duy Ninh nói:

- Muốn được hai lão ma đầu tin tưởng, phải giết người bịt miệng...

Du Băng Viên sắc mặt rúng động nói:

- Ðúng, bọn ta tới giết Thần Phong Ðao, thì hai người bọn Trường Cước Cương Thi ắt sẽ lầm tưởng rằng y bị Thiên Khô Tẩu giết chết.

Vũ Duy Ninh lắc đầu nói:

- Không, ta chỉ nói thế thôi, chúng ta đâu thể giết kẻ Vô cô để đạt mục đích được?

Du Băng Viên lại thấy có lý, bất giác thở dài nói:

- Vậy thì tốt nhất chúng ta cứ tọa sơn quan hổ đấu, nghe ngóng xem sao thôi!

Hai người nói tới đó, tiếng rú thảm thiết dưới đường lại vang lên, lại thêm hai người cung thủ bị Hoành Hành Thái Tuế giết chết.

Vũ Duy Ninh vừa thấy đám cung thủ còn lại dần dần nguy cấp, bất giác nảy sinh ý thương người, buột miệng nói:

- Ta nói sai rồi, bọn cung thủ kia đều là kẻ Vô cô, cô nghĩ sao?

Du Băng Viên hỏi:

- Ngươi định xuống cứu họ à?

Vũ Duy Ninh gật đầu nói:

- Ờ tuy họ chỉ là nhân vật bình thường, nhưng cũng có cha mẹ vợ con ở nhà mong mỏi họ bình yên trở về.

Du Băng Viên nói:

- Nhưng mấy câu nói ban nãy với Thần Phong Ðao, sẽ làm sao giải thích cho hai lão ma đầu?

Vũ Duy Ninh quả quyết nói:

- Không quan trọng, cứu người trước đã.

Nói xong, phi thân vọt ra.

Du Băng Viên chỉ còn cách vọt ra theo, hai người xuống tới đường, cùng quát lớn một tiếng, nhất tể nhảy xổ tới Hoành Hành Thái Tuế.

Trường Cước Cương Thi và ác Trương Phi chỉ cho rằng lại là bọn giặc tới cướp tiêu, mặt mày biến sắc, đến lúc thấy bọn họ nhảy xổ vào Hoành Hành Thái Tuế, mới biết là cứu tinh, lập tức đổi lo sợ thành mừng rỡ. Trường Cước Cương Thi thì cất tiếng hỏi lớn:

- Bằng hữu ở đâu tới vậy?

Vũ Duy Ninh không đáp, xông vào sát Hoành Hành Thái Tuế, hai tay vươn ra chụp vào song thủ của y.

Hoành Hành Thái Tuế hoảng sợ, đảo người tránh ra mấy bước, mắng lớn:

- Lão già ở đâu tới, dám ngang nhiên động thủ trên đầu Thái Tuêĩ vũ Duy Ninh cười nhạt một tiếng, lại nghiêng người sấn vào, vung chưởng đánh ra, quát:

- Tiểu lão thích nhất là động thủ trên đầu Thái Tuế... Xem chưởng đây!

Chàng xuất chưởng lẹ như chớp, Hoành Hành Thái Tuế vừa muốn nhấc búa lên đỡ thì trước ngực đã trúng đòn "bình" một tiếng, y gào lên một tiếng, mồm phun vọt máu, bắn tung ra ngoài hơn hai trượng.

Một tên cung thủ thừa cơ chém xuống một đao, chặt đứt luôn đầu Nghiệt Sinh Song Hung cả kinh thất sắc, không dám đánh nữa, cùng nhún chân nhảy lui lại quát lên:

- Ngừng tay!

Trường Cước Cương Thi và ác Trương Phi cũng không thừa thế truy kích, bọn họ đã tính toán rằng anh em Song Hung thân thủ chẳng kém gì mình, muốn thu thập hai người thật không phải dễ. Vì thế họ đều cùng nghĩ nếu đối phương chịu bỏ đi thì không gì tốt hơn.

Lúc ấy một trường hỗn chiến đột nhiên chấm dứt.

ác Trương phi hắc hắc cười nói:

- Sao, hai vị cần đi à?

Thiên Khô Tẩu hừ lạnh một tiếng, đôi mắt chuột bắn ra tia sáng lạnh nhìn chằm chằm vào mặt Vũ Duy Ninh giận dữ hỏi:

- Rốt lại các hạ là ai?

Vũ Duy Ninh cười nụ nói:

- Tỏa Ðịa Thử Vu Phi.

Thiên Khô Tẩu chưa nghe qua cái tên này bao giờ nên rất ngờ vực, cau mày hỏi:

- Là người của Thần Phong tiêu cục à?

Vũ Duy Ninh lắc đầu đáp:

- Không phải, tiểu lão cũng như các vị, chẳng ưa gì Thần Phong tiêu cục!

Thiên Khô Tẩu cười nhạt nói:

- Nếu đã như thế, tại sao lại ra tay giúp đỡ tiêu cục?

Vũ Duy Ninh nói:

- Chỉ có một lý do, là Thái Hàng Ngũ Hổ giết mất đổ đệ của tiểu lão!

Thiên Khô Tẩu vốn biết Thái Hàng Ngũ Hổ giết người Vô số, nghe thế không chút nghi ngờ, lập tức cười âm hiểm nói:

- Ðược hôm nay các hạ đã trả được thù, nhưng lại kết oán mới với anh em lão phu, lần sau gặp nhau chúng ta sẽ tính sổ.

Nói xong nhìn Ðịa Khô Tẩu vẫy tay một cái, hai anh em phi thân song song lướt đi.

Trường Cước Cương Thi cười lớn nói:

- Này! Các ngươi bỏ xác ba đệ tử ký danh luôn à?

Nghiệt Sinh Song Hung lờ đi không nghe, chạy vào rừng tre, chớp mắt đã mất dạng.

Trường Cước Cương Thi cười cười, quay sang Vũ Duy Ninh ôm quyển vái một cái nói:

- Ðược Vu huynh ra tay giúp đỡ, thật mười phần cảm kích.

Vũ Duy Ninh đáp lễ nói:

- Ðừng khách sáo, tiểu lão chỉ báo thù cho đổ đệ thôi!

Trường Cước Cương Thi chỉ Du Băng Viên nói:

- Vị cô nương này...

Vũ Duy Ninh nói:

- Tiểu nữ là Vu Cầm.

Trường Cước Cương Thi a một tiếng cười nói:

- Làm sao Vu huynh biết là Nghiệt Sinh Song Hung và Thái Hàng Ngũ Hổ tới đây?

vũ Duy Ninh nói:

- Tiểu lão theo dõi bọn họ mấy ngày rối, nhưng vì có Song Hung đi theo chưa dám ra tay, hôm nay vừa khéo gặp được cơ hội. Nói cho đúng thì tiểu lão còn phải cảm tạ hai vị kìa!

Lúc ấy Trường Cước Cương Thi mới nhìn Vũ Duy Ninh cười nói:

- Xin Vu huynh yên tâm, vế việc Ngũ tổng tiêu đầu hiểu lầm Vu huynh thì cứ chờ, lão phu chỉ cần nói một câu thì sẽ không có chuyện gì nữa ớ âu.

Vũ Duy Ninh lặng lẽ cười nói:

- Chuyện lặt vặt thật ra chẳng có gì quan trọng, còn như lão huynh nói có việc muốn bàn là việc gì vậy?

Trường Cước Cương Thi tằng hắng mấy tiếng cười nói:

- Vu huynh nấp trong rừng tre từ trước, chắc nghe câu chuyện giữa lão phu và Nghiệt Sinh Song Hung?

vũ Duy Ninh gật đầu đáp:

- Ðúng thế.

Trường Cước Cương Thi nói:

- Vậy Vu huynh nghĩ gì vế tệ bang?

Vũ Duy Ninh nói:

- Mới rồi tiểu lão đã nói qua, tiểu lão tuy có học đôi chút công phu, nhưng rất ít qua lại giang hồ, cho nên ít biết vế chuyện các bang phái trong giang hồ, cũng không nói là chán ghét hay ưa thích gì được.

Trường Cước Cương Thi cười nói:

- Vu huynh biết trong võ lâm có tổ chức Ðồng Tâm Minh chứ?

Vũ Duy Ninh nói:

- Tứ Hải Ðồng Tâm Minh lập ra năm sáu mươi năm nay, dĩ nhiên tiểu lão có nghe.

Trường Cước Cương Thi nói:

- vu huynh nghĩ gì về Ðồng Tâm Minh?

Vũ Duy Ninh hờ hững nói:

- Nghe nói tôn chỉ của bọn họ là duy trì an ninh trong võ lâm, nêu cao chính nghĩa hóa giải xung đột, cứu giúp hoạn nạn, lập trường tuy đúng nhưng bên trong khó mà tránh được có kẻ cầu danh lấy tiếng, cùng việc treo dê bán chó.

Trường Cước Cương Thi cười hô hố nói:

- Vu huynh đã nghĩ thế chúng ta có thể làm bạn với nhau được rồi!

Vũ Duy Ninh nói:

- Lão huynh nói thế còn có ý gì khác không?

Trường Cước Cương Thi cười nói:

- Ðúng đấy, người trong tệ bang vì từng bị Ðồng Tâm Minh lăng nhục nên hợp lực tổ chức thành Phục cừu bang, quyết đối đầu với Ðồng Tâm Minh tới cùng, suy nghĩ của Vu huynh về Ðồng Tâm Minh như vậy cũng giống với tệ bang chủ, cho nên nếu Vu huynh vui lòng gia nhập tệ bang...

Vũ Duy Ninh không đợi y nói dứt câu đã lắc đầu nói:

- Xin lỗi tiểu lão quen thói sống tầm thường yên ổn, không thích những chuyện gia nhập bang phái này nọ.

Trường Cước Cương Thi như chưa chịu thôi lại nói:

- Vu huynh có chỗ chưa biết, chứ gia nhập tệ bang có nhiều cái hay. Ngươi có thù chưa báo, trong bang sẽ giúp người báo thù, người có khó khăn chưa giải quyết, trong bang sẽ giúp người giải quyết, ngoài ra còn có rất nhiễu lợi ích không thể nói với người ngoài. Nếu Vu huynh chịu gia nhập sẽ thấy lão phu không hể bịa đặt.

Vũ Duy Ninh lại lắc đầu nói:

- Ý tốt xin tâm lãnh nhưng tiểu lão chỉ thích mở trường dạy học trò, nhắm mắt bịt tai, sống qua ngày không tranh giành gì với ai.

Trường Cước Cương Thi nói:

- Vu huynh thân thủ phi phàm, không làm nên sự nghiệp oanh liệt một thời, cũng đáng tức lắm.

Vũ Duy Ninh cười một tiếng nói:

- Tiểu lão mở trường dạy võ hơn mười năm, có gần ngàn đệ tử, chẳng lẽ chưa phải là sự nghiệp à?

Trường Cước Cương Thi toan đáp, chợt thấy ác Trương Phi Lê Kiệt đỡ Thần Phong Ðao Ngũ Triệu Nghĩa từ trong rừng tre đi ra, bèn im lặng không nói nữa.

Thần Phong Ðao Ngũ Triệu Nghĩa ra khỏi rừng tre, vừa nhìn thấy Vũ Duy Ninh thì sắc mặt sa sầm, giằng ra khỏi tay ác Trương Phi đang dìu đỡ khí thế hung hăng xông lại.

Trường Cước Cương Thi bước lên một bước ngăn lại nói:

- Ðược rồi, Ngũ tổng tiêu đầu, vị Vũ bằng hữu đây là bạn chứ không phải là thù người không được nóng nảy.

Thần Phong Ðao Ngũ Triệu Nghĩa dường như chưa được ác Trương phi kể lại sự tình nghe thế rất ngạc nhiên kêu lên:

- Cái gì? Y là bạn không phải là kẻ thù à?

Trường Cước Cương Thi gật đầu đáp:

- Ðúng vậy, nếu vừa rồi không có Vu huynh ra tay giúp đỡ thì mấy gã cung thủ kia đã chết cả rồi.

Thần Phong Ðao Ngũ Triệu Nghĩa trên mặt còn vẻ nghi ngờ nhưng nhìn nhìn Vũ Duy Ninh muốn nói lại thôi, sau cùng lại nhìn Trường Cước Cương Thi nói:

- Nhưng vừa rồi y núp lén rình rập trong rừng tre, lúc bị Thiên Khô Tẩu phát giác, y tự xưng là có ý cướp tiêu mà.

Trường Cước Cương Thi cười nói:

- Y nói với Thiên Khô Tẩu, không phải nói với người sao người cho là đúng?

Thần Phong Ðao Ngũ Triệu Nghĩa lại nói:

- Nhưng sau đó y lại...

Nói tới đó giơ tay rờ rờ lên đầu, mặt đỏ bừng lên.

Vũ Duy Ninh cười nói:

- Nếu Ngũ tổng tiêu đầu không ra tay tàn độc, tiểu lão đâu dám đắc tội với người!

Thần Phong Ðao Ngũ Triệu Nghĩa hừ lạnh một tiếng trầm giọng hỏi:

- được bây giờ Ngũ mỗ thỉnh giáo, ta và người vốn không quen nhau, tại sao lại ra tay giúp đỡ?

Vũ Duy Ninh cười khẽ nói:

- Tiểu lão chỉ là trả thù cho đổ đệ, không dám nhận bốn chữ ra tay giúp đỡ!

Thần Phong Ðao Ngũ Triệu Nghĩa sửng sốt hỏi:

- Ủa người trả thù cho đổ đệ à?

Trường Cước Cương Thi đỡ lời nói:

- Ðúng vậy, vị Vũ bằng hữu đây là võ sư ở Trường an, có một đồ đệ bị Thái Hàng Ngũ Hổ giết chết, y muốn báo thù nên theo dõi Thái Hàng Ngũ Hổ đến đây!

Thần Phong Ðao Ngũ Triệu Nghĩa vẫn còn nghĩ ngờ hỏi:

- Tại sao chờ tới đây mới động thủ?

Trường Cước Cương Thi nói:

- Vì bên cạnh Thái Hàng Ngũ Hổ còn có Nghiệt Sinh Song Hùng ma.

Thần Phong Ðao Ngũ Triệu Nghĩa mới bắt đầu tin, gật gật đầu nói:

- Nếu nói như vậy thì Ngũ mỗ lỗ mãng quá!

Nói xong ôm quyển vái Vũ Duy Ninh một cái tỏ ý xin lỗi.

Vũ Duy Ninh vội đáp lễ, rồi nhìn qua Trường Cước Cương Thi chắp tay nói:

- Tiểu lão hôm nay may mắn được gặp hai vị cao nhân, thật quá đỗi vinh dự. Ngày sau nếu có dịp qua Trường an, xin mời hai vị tới tệ xá uống trà, giờ thì xin cáo biệt.

Trường Cước Cương Thi nói:

- Vu huynh không suy nghĩ về thành ý của lão phu sao?

Vũ Duy Ninh ngượng ngập cười nói:

- Xin lỗi, xin tha cho không theo lệnh được!

Nói xong quay người định bỏ đi.

Trường Cước Cương Thi vội nói:

- Vậy lão phu không dám nằn nì nữa, nhưng xin Vu huynh giúp đỡ hai người lão phu hộ tống số vàng này tới nơi được không?

Vũ Duy Ninh trong lòng rúng động, lại quay trở lại hỏi:

- Hai vị muốn đưa chỗ vàng này tới đâu?

Trường Cước Cương Thi nói:

- Lạc Dương.

Vũ Duy Ninh nghe y đáp tới Lạc Dương lập tức nghi ngờ tự nhủ:

- Lạc Dương à? Sao Vô Danh Ma lại xây tổng đàn mới ở Lạc Dương? Câu này chỉ sợ là nói láo!

Nghĩ tới đó cố làm ra vẻ cười ngất nói:

- Dựa vào oai phong của Thần Phong tiêu cục lão huynh còn sợ gì nữa?

Trường Cước Cương Thi nói:

- Không phải, vừa rồi nếu không có Vu huynh giết Hoành Hành Thái Tuế, Nghiệt Sinh Song Hùng có thể đã thành công rồi.

ác Trương Phi cũng nói:

- Sau khi tới Lạc Dương xin tạ ơn huynh một trăm lạng vàng.

Vũ Duy Ninh cân nhắc thấy từ chối an toàn hơn bèn lắc đầu:

- Xin thứ lỗi tiểu lão mở trường dạy võ ở Trường an, có rất nhiều việc phải giải quyết.

Du Băng Viên chợt kéo kéo áo chàng nói:

- Cha à, chuyện ở đó để đại sư huynh giải quyết được mà, chúng ta mấy khi có dịp ra khỏi nhà, con nghe nói Lạc Dương đẹp lắm, sao không nhân dịp này mà đi chơi một chuyến?
Bình Luận (0)
Comment