Edit: THPhòng bệnh.
Hoắc Thanh nhìn cánh cửa yên tĩnh, lại nhớ đến con Berger vừa mới tới kia, trên gương mặt tái nhạt tràn vẻ ấm áp.
"Chị Hoắc, chị không sao chứ ạ?" Trợ lý khẽ hỏi.
Hoắc Thanh lắc đầu, "Không sao."
Vẻ mặt cô ấy hờ hững, y như người vừa mới chìm vào giấc ngủ say chưa đầy năm phút đã bừng tỉnh vì mình không phải chính mình.
Cái lúc Berger gác cằm lên giường, lẳng lặng nhìn cô, cảm giác không thể thở nỗi bỗng tan biến.
"Tôi có chút hâm mộ diễn viên tên Trình Dịch kia."
Một người chết đuối với một kẻ đau dạ dày, dùng mắt thường là biết ngay bệnh nào nghiêm trọng hơn bệnh nào.
Nhưng ai bảo người khiến con Berger đó lo lắng là kẻ bị đau dạ dày cơ chứ.
Thật ra Hoắc Thanh định cất tiếng giữ nó lại, cô cảm thấy nó rõ ràng nghe hiểu ý cô nói, nhưng nó vẫn rời đi, gần như lựa chọn không chút do dự.
"Sau khi quay xong phim này, tôi sẽ nhận nuôi một con Berger!" Hoắc Thanh bĩu môi, âm thầm hạ quyết tâm.
Trợ lý vuốt tóc, yếu ớt nói: "Khả năng chúng mình không có thời gian nuôi đâu ạ."
Với địa vị bây giờ của Hoắc Thanh trong giới, vô số job, bất kể là phim truyền hình hay phim điện ảnh, đều nhận không hết, làm gì có chuyện nhàn hạ nuôi thú cưng.
Hoắc Thanh bỗng hơi nhụt chí, nhưng sự nhiệt tình như lửa bốc của cô ấy không hề giảm, "Vậy nuôi trong nhà, vừa hay ba mẹ chị cũng muốn nuôi chó."
Tuy rằng bản thân cô sau khi gặp được chó ta lúc ở phim trường, nó rất nghe lời, cũng không càn quấy. Nhưng Hoắc Thanh biết, Lục Lộ không giống những con chó khác.
Chuyện mà nó làm được không có nghĩa những giống Berger khác cũng làm được, vẫn là không nên cưỡng cầu.
"Tên diễn viên kia may mắn thật đấy..." Hoắc Thanh không cam lòng thầm nhủ.
Cô trợ lý nhìn cô gái bỗng trở nên có chút trẻ con, cũng hơi mỉm cười.
Bên kia.
Cố Vân Thanh nhìn sen nhà mặt mày vô cảm, nhanh chóng nghĩ làm thế nào dỗ anh vui vẻ.
Tuy rằng cô không biết mình đã sai ở đâu, nhưng anh là bệnh nhân, cứ thuận theo ý anh cũng không phải chuyện to tát gì.
Nhưng Cố Vân Thanh còn chưa kịp làm gì, Trình Dịch đã vỗ chỗ trống trên đệm, "Lên đi."
"Gâu..." Được thôi...
Cố Vân Thanh lắc đuôi, thử ấn chân trước lên ga trải giường trắng tinh, phát hiện không để lại dấu chân, sau đó mới nhẹ nhàng nhảy phốc lên.
Vừa leo lên giường, còn chưa kịp tìm tư thế nằm thoải mái, Cố Vân Thanh đã thấy mình bị người ta kéo lại.
... Đang bị bệnh mà còn khoẻ như vậy, không khoa học!
Cố Vân Thanh dựa vào vai sen, vừa ngáp vừa nghĩ bụng.
Trình Dịch ngửi thấy mùi sữa tắm hương hoa hồng còn vương trên người cô, lòng bỗng cảm thấy bình yên.
"Mày xem trăng có đẹp không?" Trình Dịch quay đầu, nghiêm túc hỏi.
Cố Vân Thanh: "..."
Tên này điên rồi, tối rồi còn mắc bệnh, ngắm trăng làm gì, không đau bụng à?
Trình Dịch cảm nhận được chân chó được vuốt ve vùng bụng chỗ dạ dày của mình, động tác nhẹ nhàng, như đang sợ điều gì, anh bỗng bật cười, "Mày xoa tao sẽ không đau."
Tiêu rồi, tiêu thật rồi, chắc sen bị ám rồi, không còn là người thật nữa*.
Trong lòng Cố Vân Thanh điên cuồng phỉ nhổ, cô nhăn nhó mặt mũi, mau chóng xoa xoa bụng Trình Dịch.
Giây tiếp theo, Cố Vân Thanh cảm giác ngay được cơ thể mình đang đè run run, tiếng cười vang khắp phòng.
Thuốc mà bác sĩ chỉ định tốt thật đấy, giờ mới qua bao lâu đâu, mà sen đã cười thế này... Cố Vân Thanh rút chân về, nghiêm túc nghĩ.
Cô ngẩng đầu, phát hiện quả thật vầng trăng đêm nay rất đẹp.
Còn Trình Dịch thì lần đầu tiên lúc Cố Vân Thanh còn chưa ngủ, anh đã tiến vào mộng đẹp trước.
Cô cảm giác được anh ngủ không yên, bèn liếm ấn đường của anh.
"Gâu." Ngủ ngon.
Cố Vân Thanh ngáp một cái, vừa định ngủ, sau đó cô vô tình nhìn chiếc bình truyền nước.
... Vậy nếu giờ cô ngủ, ai gọi y tá tới thay nước cho anh? Quách Bác Viễn đâu rồi, sao đêm nay không ở lại?
Cố Vân Thanh trừng mắt, không khỏi nghĩ ngợi, một y tá có thể biết chó nói gì không...
Hơn nửa tiếng sau, mãi cho đến khi nước trong bình truyền hết, Cố Vân Thanh đang định nhảy xuống thì thấy y tá trực ban đẩy cửa bước vào.
Cố Vân Thanh nhìn mặt đối phương, không ngờ nghĩ bụng, hoá ra đêm khuya y tá sẽ vào phòng bệnh kiểm tra truyền nước của bệnh nhân.
Dường như thấy cô nhìn, y tá thay xong bịch truyền nước, chần chừ một chút rồi khẽ hỏi: "Mày đã tiêm vắc - xin phòng bệnh chưa?"
Miệng Cố Vân Thanh giật giật, "... Gâu."
Tiêm rồi á.
Cố Vân Thanh còn tưởng y tá thấy người cô chắc mang theo nhiều vi khuẩn, không hài lòng để cô nằm ngủ cùng giường bệnh với sen. Nhưng động tác tiếp theo của cô y tá khiến cô cảm thấy mình còn quá trẻ người non dạ.
Chỉ thấy cô ấy hơi ngừng lại, nhìn thoáng qua Trình Dịch con đang ngủ say, sau đó vươn tay... Nhẹ nhàng xoa đâu Cố Vân Thanh.
Cố Vân Thanh: "..."
Không như cô tưởng tượng.
"Ngoan thật đó, cũng không kêu." Y tá kinh ngạc cảm thán.
Rồi y tá mau chóng đẩy cửa phòng bệnh, khẽ khàng ra ngoài. Để lại mình Cố Vân Thanh đang điên cuồng vẫy tai.
Trời đã mau sáng, lúc kiểm tra phòng bệnh vào 7h30 sáng sớm, Trình Dịch mới tỉnh lại.
Trình Dịch nhìn không biết cái kim đâm trên mu bàn tay bị rút tự khi nào, lại đánh mắt sang nhìn chó ta đang ngủ khì khò.
Bỏ đi, để nó ngủ thêm lát nữa.
Trên tay lại được gắn mũi kim truyền nước, Trình Dịch nằm trên giường, không kiềm được bắt đầu vuốt ve cho cô.
Lâu như vậy, anh đã thành thói quen.
Mãi đến khi hơn 8 giờ, Cố Vân Thanh mới tỉnh lại.
Cô vì đói nên tỉnh.
Trình Dịch nghe thấy tiếng kêu "ục ục" bên cạnh, mặt cứng lại, rồi nhìn về phía nguồn gốc phát ra âm thanh.
Anh sờ bụng chó, dở khóc dở cười hỏi: "Đói bụng à?"
Sáng sớm đã được vuốt lông, Cố Vân Thanh lười biếng và thoải mái duỗi eo, từ cổ họng bật ra cả tràng tiếng vô nghĩa: "Ư gâu... Ử..."
Trình Dịch nhướng mày, đoán: "Xem ra đói bụng thật."
Cố Vân Thanh đẩy bả vai sen, "Gâu."
Một đêm ngủ không ngon, đương nhiên là rất đói.
Trình Dịch nhướng mày, sau đó cầm điện thoại và gọi một cú.
Ngay sau đó, điện thoại được kết nối.
"Tôi muốn một suất cháo tôm đã bóc vỏ, ít muối thôi, hai lồng bánh bao." Hình như nghĩ tới cả mình, Trình Dịch bổ sung: "Thêm một suất cháo trắng nữa."
Cố Vân Thanh nghe vậy, tức thì tỉnh táo.
Sau khi báo địa chỉ, Trình Dịch ngắt điện thoại. Nhìn chó ta hai mắt sáng lập loè, anh khó mà nói được nó nghe hiểu anh đang nói gì.
"Mày cũng chỉ có lúc nghe thấy đồ ăn mới như vậy." Trình Dịch tấm tắc.
Cố Vân Thanh hếch cằm.
Rất nhanh, đồ ăn mà Trình Dịch gọi đã được đưa tới.
Ngửi thấy mùi thơm của bánh bao, Cố Vân Thanh lập tức nhảy xuống giường, nhìn sen với ánh mắt đầy mong chờ.
Vì đang nằm ở phòng bệnh VIP, bên trong đầy đủ tiện nghi, Trình Dịch cầm bình nước của mình giơ lên, vào trong phòng vệ sinh.
Cố Vân Thanh vừa định rúc đầu vào hộp bánh bao đã mở, bên kia liền vang lên giọng Trình Dịch, "Đợi chút tao rửa mặt xong rồi chúng ta cùng ăn."
"Dám định ăn vụng thì, hừ."
"Gâu gâu gâu gâu." Không đâu không đâu, anh mau đánh răng rửa mặt đi.
Dưới tiếng thúc giục liên tục của Cố Vân Thanh, trong phòng vệ sinh mới truyền đến tiếng nước chảy.
... Nếm một miếng thôi, chắc sen không phát hiện đâu.
Cố Vân Thanh nuốt nước miếng, rồi cắn một cái bánh bao, một miếng nuốt cả vào bụng.
Cực kì ngon!
Đầu óc còn u mê nên không dừng lại được. Lúc Trình Dịch từ trong nhà vệ sinh đi ra, khi thấy chỉ còn mỗi một lồng bánh bao.
"Lồng kia đâu?" Trình Dịch híp hai mắt.
Cố Vân Thanh nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn sen nhà mình, "Gâu?"
Không phải anh gọi mỗi một lồng à?
Nếu không phải anh không bao giờ nhớ sai, đối mặt với vẻ mặt này của cô, Trình Dịch cũng bắt đầu nghi ngờ có phải mình chỉ gọi một lồng bánh bao không.
Trình độ giả ngu của chó ta đúng là thượng thừa.
Trình Dịch cười lạnh, "Mày liếm sạch sẽ lại khoé miệng dính thịt đi đã rồi hẵng nói."
Cái chiêu này anh đã từng dùng rồi, còn lâu bà đây mới mắc mưu.
Nhìn chó ta không dao động, Trình Dịch treo bình truyền nước lên, sau đó khom lưng, lau khoé miệng cô.
Một miếng thịt nhỏ lập tức xuất hiện trên đầu ngón tay anh, "Tự mày nhìn đi."
Cố Vân Thanh: "..."
Xấu hổ.
"Mày giấu hộp đó ở đâu rồi?" Trình Dịch tìm khắp phía, cũng không thấy đồ, điều này khiến anh kinh ngạc.
Cố Vân Thanh lắc đuôi, đến một góc cực kì bí ẩn trong phòng bệnh, lôi chiếc hộp bánh bao và mấy gói khác ra.
Cô còn định nhân lúc sen ngủ mang chúng ra ngoài tiêu huỷ bằng chứng.
Trình Dịch nhìn cô một cái, nói với vẻ âm trầm: "Mày có thể dùng sự thông minh đó vào việc đứng đắn không?"
"Gâu." Không.
——
Phim trường.
Từ sáng sớm đạo diễn đã tới, ông ta nhìn xung quanh một vòng mà chỉ thấy mình Quách Bác Viễn đứng chờ, đến cả cái bóng Trình Dịch đâu cũng không thấy.
Vốn tưởng Trình Dịch chắc đi thay quần áo hoặc là đi WC, đến khi Quách Bác Viễn lại gần, đạo diễn mới nhận ra không phải.
"Trình Dịch đâu thế?"
Quách Bác Viễn rất lịch sự nói "xin lỗi", sau đó anh ta kể lại chuyện đêm qua.
Nghe thấy Trình Dịch trong vòng từ 3 đến 5 ngày nữa không thể quay lại đóng phim, đạo diễn lập tức đổi sắc mặt, giọng điệu hơi khó chịu: "Cậu ta có biết hay không chỉ một ngày thôi kinh phí sẽ tiêu hao rất nhiều..."
Như đã đoán được trước, Quách Bác Viễn hơi mỉm cười và đưa một tấm danh thiếp, "Ông gọi cho số điện thoại này, sẽ có người bỏ tiền đầu tư vào bộ phim này."
Đạo diễn cau mày, nhận lấy danh thiếp. Sau khi thấy trên tấm danh thiếp viết gì, ông ta lấy làm kinh ngạc, "... Đây là thật sao?"
Quách Bác Viễn gật đầu, "Đúng vậy."
Sắc mặt đạo diễn dịu đi, đột nhiên ông ta nghĩ tới điều gì rồi mở miệng, "Bộ phim 《 The Soldier 》 sắp chiếu, đạo diễn Lưu chắc sẽ tìm Trình Dịch."
Nhưng giờ anh đang ốm, không thể đến hiện trường để tham gia buổi tuyên truyền phim.
Quách Bác Viễn sửng sốt một chút, "Tôi biết rồi."
- *Cảm ơn chị Linh đã giúp em đoạn chơi chữ khó ơi là khó~:>