Để Anh Bước Vào Thế Giới Trong Em

Chương 67

Edit: TH

"A Dịch." Trình Diên bắt tay đặt lên đùi, dù bận vẫn ung dung nhìn em trai của mình, "Qua ngày mốt em đã 24 tuổi rồi, em thật sự định sau này cũng vậy, làm một nghệ sĩ bình thường sao?"

Nhìn Trình Diên mặt ngoài tỏ vẻ quan tâm, Trình Dịch nhấc chân, trực tiếp đi về phía phòng mình, "Không phiền anh phải lo."

Nhìn đôi chân của Trình Dịch khoẻ mạnh, cả gương mặt còn trẻ, Trình Diên không kiềm được, hơi siết chặt tay xe lăn, trong mắt cũng xẹt qua một tia ghen ghét.

Cố Vân Thanh đi chậm, lúc xoay người vừa hay bắt gặp vẻ mặt này của Trình Diên. Chân nhanh hơn não, cô đã dừng bước. Nhân lúc sen không để ý, hung tợn nhe răng về phía Trình Diên.

Nhìn con chó Berger này người căng như cây cung, dường như có thể bất cứ lúc nào bổ lên. Trình Diên rút lại biểu cảm bên ngoài, khinh miệt mở khẩu hình.

Đồ súc sinh.

Chỉ là một con chó nghe không hiểu tiếng người mà thôi.

Cố Vân Thanh thấy thế, tức khắc nổi giận. Cô ngó nghiêng xung quanh, thấy không ai chú ý, sau đó chạy như lốc xoáy đến trước mặt Trình Diên. Trên mặt cô muốn dữ tợn thế nào thì có thế ấy.

Trình Diên kinh hãi, cho rằng cô muốn làm gì mình, mau chóng chỉnh xe lăn của mình, lập tức lùi ra xa, "Người đâu, mau tới đây, con chó này muốn cắn tôi!"

Lúc này, Trình Dịch mới phát hiện chó của mình không theo kịp anh.

Xoay người nhìn lại, anh lập tức thấy chó ta ngồi xổm xuống mặt đất, bốn bề yên tĩnh, nghiêng đầu nhìn anh. Cái dáng vẻ ấy cực kì ngoan ngoãn.

Người dưới lầu hoàn toàn không biết chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng Trình Diên kinh hoảng kêu la. Ôn Ngọc Văn mau chóng đứng phắt dậy, sau đó bảo quản gia và nữ giúp việc đứng bên cạnh vẫn không nhúc nhích: "Mấy người mau lên xem."

Biệt thự là ông cụ nhà họ Trình để lại cho Trình Dịch. Thuê người giúp việc đều là người của Trình Dịch, đều biết đứa con út bất hoà với cha mẹ. Lúc này hai người nhìn nhau, làm bộ lưỡng lự. Khoảng mười mấy giây sau, vẫn không có ai tiến lên.

Nhìn ra Ôn Ngọc Văn không bảo được những người đang bất động này. Trình Hoài Tông bỗng nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói: "Tôi đi."

Cánh của thằng con út này cứng cáp lắm rồi.

Từ những biểu hiện của đám người này, Trình Hoài Tông có thể đoán được người làm cha như ông ta, trong mắt anh có vị trí thế nào.

Quách Bác Viễn ngồi trên ghế sô pha nhìn Trình Hoài Tông tức giận, biết đến khi ông ta lên lầu, sẽ không tránh khỏi lại một hồi cãi vã. Sếp lại chỉ có một mình, có vẻ có chút yếu không địch lại kẻ mạnh.

Bây giờ, anh ta làm trợ lý nên phát huy tác dụng.

Quách Bác Viễn nhanh chóng đứng dậy, đẩy gọng kính mắt của mình, sau đó cười nói: "Cậu cả có thể vì bỗng dưng thấy một con chó to như vậy nên hơi hoảng sợ. Lục Lộ vẫn chưa sủa tiếng nào, chắc sẽ không cắn người đâu ạ."

Còn doạ hay chưa doạ, anh ta cũng không biết. Với sự thông minh của chó ta, không có việc gì có thể qua mắt nó, càng đừng nói đến bầu không khí nơi đây lại quái dị như vậy.

Nếu cậu cả làm động tác gì khác người, nói gì đó khác người bình thường, không phải không có khả năng bị nó trả đũa.

Trên lầu chỉ có tiếng Trình Diên gọi ầm ĩ, không hề có nửa tiếng chó sủa, thế nào cũng không giống trường hợp chó dữ tấn công người. Nếu thật sự chó cắn người, hiện giờ trên lầu đã náo loạn tung trời, sao có thể im ắng như vậy?

Trình Hoài Tông bị Quách Bác Viễn nói mấy lời uyển chuyển khéo léo, lúc này ông ta lên lầu nữa cũng không hay.

Chẳng lẽ, ông ta còn có thể chỉ vì một câu của con cả, lập tức trách cứ chó của con út?

Trình Hoài Tông dừng chân, nhìn Quách Bác Viễn với ánh mắt sâu xa, "Giờ cậu theo bên người A Dịch, vẫn có trách nhiệm như lúc làm ở công ty."

Quách Bác Viễn không rõ câu này là khen hay chê nên cứ nhận, thái độ đúng mực, nụ cười trên mặt càng đậm, "Cảm ơn ngài Trình đã khích lệ."

Khoé miệng Trình Hoài Tông giật giật, cuối cùng không nói câu nào.

Trên lầu.

Cố Vân Thanh rõ ràng nghe thấy tiếng Quách Bác Viễn nói, trong lòng cô không khỏi hết sức mừng rỡ.

Không ngờ người luôn lịch sự và văn nhã như anh ta mà cũng có lúc miệng lưỡi sắc bén như vậy.

Nhưng điều khiến Cố Vân Thanh còn ngoài ý muốn hơn còn ở phía sau. Chỉ thấy Trình Dịch trước hết là hơi sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng hoàn hồn. Anh nhún vai, thoải mái cất lời, "Chó tôi còn nhỏ, lại không nghe hiểu được lời anh nói, mong anh thông cảm một chút."

Nói xong, cũng mặc kệ phản ứng của Trình Diên, Trình Dịch lập tức đưa Cố Vân Thanh đi.

Trình Diên khó thở rồi đành nén chịu, chỉ có thể trơ mắt nhìn thằng ranh kia và con chó lớn đáng ghét đó rời đi.

Lại qua khúc quẹo, Cố Vân Thanh đến đối diện bèn bắt gặp Khương Khê đang hoảng sợ.

Hoá ra cô nàng thật sự ở trong biệt thự, hơn nữa chắc là tận mắt thấy toàn bộ cảnh tượng ban nãy.

Cố Vân Thanh hơi thăm dò, bình tĩnh nhìn qua nhìn lại giữa hai người kia.

Nhưng điều làm Cố Vân Thanh thất vọng đó là, Khương Khê chỉ đơn giản gật đầu với bọn họ, xem như chào hỏi. Rồi sau đó bước đi không quay đầu về phía cầu thang. Sen cũng thờ ơ, đến cả mắt cũng không liếc quá nửa giây.

Vậy mà mục tiêu của Khương Khê lại là Trình Diên!

Cố Vân Thanh không khỏi há hốc miệng, trong lòng bắt đầu cầu nguyện, đừng đừng, chỉ là cô tưởng tượng thôi.

Nhưng sau đó, Cố Vân Thanh cảm thấy mình bị người ta đánh một gậy.

Khương Khê đến trước mặt Trình Diên, chần chừ gọi một tiếng, "... Ông xã."

Trình Diên lúc này còn đương nổi nóng, làm gì để ý tới cô ấy, không lôi cô ra trút giận đã là kết quả cực lực kiềm chế rồi.

Nhìn động tác của hai người họ, Cố Vân Thanh khóc không ra nước mắt.

Sao một bông hoa tươi mơn mởn lại cắm lên bãi cứt trâu vậy!

Từ biểu cảm ban nãy của Trình Diên, Cố Vân Thanh biết ngay hắn ta không phải người tốt.

Nhưng mà không đợi Cố Vân Thanh nhìn lại, Trình Dịch bèn bế cô đi mất.

Kẹp chó ta dưới nách, Trình Dịch trực tiếp mở cửa phòng mình.

Cố Vân Thanh nhìn khung cảnh trước mắt, lập tức không hơi đâu nghĩ đến chuyện ngoài kia.

Rèm cửa màu lam nhạt pha trắng, sàn nhà lát gỗ nhạt màu, phản chiếu toàn bộ căn phòng trông cực kì ấm áp. Chiếc giường màu kem, còn có cái tủ nhỏ đứng lặng lẽ trong góc phòng, không có chút cảm giác chói mắt nào. Thoạt nhìn trông rất thoải mái, khiến người ta khoan khoái dễ chịu.

... Sen nhà cô, rốt cuộc đã có trái tim thiếu nam thế nào.

Phòng này được bày trí khác hẳn với phong cách ở phòng khách và hành lang, vừa thấy là biết được trang trí lại.

Vậy vấn đề đặt ra, lúc ấy rốt cuộc sen đã bị cái gì kích thích.

Cảm giác con chó trong lòng mình không ngừng ngó nghiêng, tò mò nhìn mãn nhãn. Không hiểu sao Trình Dịch bỗng cảm thấy mất tự nhiên.

So với nơi ở lúc trước, bên trong chỉ trang trí mỗi hai màu đen trắng lạnh lẽo. Nơi đây nhìn qua thực sự quá... mềm mại.

Nhưng mà nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra, Trình Dịch quên ngay điểm khác biệt này. Anh dùng tay khác nhéo tai Cố Vân Thanh đang dựng đứng, cảm thán nói: "Sợ là Trình Diên bị mày làm cho tức chết."

Hiếm khi Trình Dịch nhìn thấy bộ dáng tức đến hộc máu của Trình Diên, tên đó tương đối biết nhẫn nại. Nhưng mà lần này vừa mới về đã thấy cảnh này, điều này làm anh cảm thấy tâm tình có chút vi diệu.

"Gâu." Anh đừng nói là anh không vui khi thấy cảnh kia.

Cố Vân Thanh khinh thường nhìn thoáng qua sen miệng nói một đằng, trong bụng nghĩ một nẻo.

Quả nhiên, hai giây sau Trình Dịch liền xoa đầu cô. Tuy rằng anh không khen câu nào, nhưng Cố Vân Thanh nhìn ra được, bây giờ trong lòng anh đang cảm động.

Cảm thấy chưa đủ, Trình Dịch kéo chó Berger vào lòng, chậm rãi nói, "Đồ chó hư hỏng."

Xấu xa, xấu xa.

Cố Vân Thanh cảm giác sen đang phát ra tiếng cười nhẹ không ngừng từ cổ họng. Ở góc mà anh không thấy được, cô bắt đầu trợn mắt trắng dã.

Hờ, đúng là đàn ông.

"Mày đợi tao chút, hai phút nữa ra." Thả chó ta xuống giường, Trình Dịch đầu tiên là dặn dò một câu. Đợi cô không có ý kiến gì, anh bèn xoay người vào phòng cầm theo quần áo thay.

Trình Dịch sau khi vào phòng nhỏ, Cố Vân Thanh đi hai bước trên giường, cảm nhận được độ mềm mại của đệm. Cô không cưỡng được, sau đó lập tức bắt đầu lăn qua lăn lại.

"Gâu gâu gâu..." Thoải mái ghê...

Cố Vân Thanh cọ cọ mặt vào ga trải giường nhẵn nhụi, sướng đến độ híp hai mắt.

Khi Trình Dịch đi ra, thấy ngay chiếc giường trở nên lộn xộn. Vốn mấy xấp quần áo mùa hè mặc mát mẻ được xếp gọn gàng không biết từ lúc nào quăng tứ tung, trong chăn có một thứ siêu to nhô lên thành đống.

Trình Dịch cài lại nút áo cuối cùng trên cổ, hít sâu một hơi, tiến lên trước, mau chóng xốc chăn lên, nghiến răng nói: "Lục Lộ!"

"Gâu?" Gì thế?

Cố Vân Thanh nhắm mắt lại, theo tiếng nói mà dụi người.

Trình Dịch nom bộ dáng biếng nhác của cô, lập tức dở khóc dở cười, "Xuống ăn cơm."

Cố Vân Thanh cảm thấy, đang ở trong đây mà phải đi ăn cơm, cô nhất định không tiêu hóa nổi.

Nhưng mà Trình Dịch đã mở miệng, Cố Vân Thanh đành không tình nguyện theo anh đi xuống.

Dưới lầu, trên bàn cơm lúc này đã bày biện toàn món ngon, đầy ắp cả bàn. Thấy mùi đồ ăn, Cố Vân Thanh mau lẹ rớt nước miếng.

Thấy Trình Dịch mặc bộ đồ ở nhà lúc trước của mình, Ôn Ngọc Văn hơi nhíu mày, "Không phải mẹ đã chuẩn bị cho con đồ mới rồi sao?"

Trình Dịch nhìn bà một cái, "Không vừa người ạ."

Ôn Ngọc Văn nghe vậy, trên mặt hiện lên sự xấu hổ nhàn nhạt.

Lúc trước khi Trình Dịch còn chưa trưởng thành, bà không hay gặp anh. Chỉ chuẩn bị quần áo cho Trình Diên, đây là lần đầu tiên chuẩn bị cho anh nên khó tránh khỏi việc đoán sai.

Ôn Ngọc Văn nghĩ rồi chữa cháy: "Con nói mẹ nghe kích cỡ của con, buổi chiều mẹ lại bảo người mua một bộ khác."

Trình Dịch lắc đầu, "Không cần, con quen mặc đồ này."

Trước đây anh mong đồ nhưng không được, bây giờ trưởng thành rồi cũng chẳng còn muốn nữa.

Một lát sau, Trình Hoài Tông, Trình Diên còn cả Khương Khê, ba người đã đi tới.

Trình Hoài Tông khi thấy chó Berger đàng hoàng ngồi xổm trên ghế, mắt trông mong chờ ăn cơm, cây ba-toong trong tay nện xuống sàn nhà một tiếng không nặng không nhẹ.

"Để một con chó ngồi cùng bàn cơm, còn ra thể thống gì!"
Bình Luận (0)
Comment