Để Anh Bước Vào Thế Giới Trong Em

Chương 70

Edit: TH

Sáng sớm ngày hôm sau.

Lúc Trình Dịch rời giường, rửa mặt, Cố Vân Thanh vẫn còn chưa tỉnh.

Trong toilet, Trình Dịch cợt nghe thấy tiếng di động vang lên. Cầm lên và thấy trên màn hình hiển thị người gọi, anh vội vàng súc súc miệng, sau đó mở nghe, "Chú Phan ạ."

"Tiểu Dịch à, cháu đang ở đâu?" Trong di động truyền ra tiếng tuy từ tốn, nhưng cũng không dong dài, lập tức đi thẳng vào chủ đề. Có thể nhận ra là một người rất quyết đoán.

Trình Dịch vừa lau vệt nước bên miệng, vừa hỏi: "Cháu đang ở thành phố J, có chuyện gì thế ạ?"

"Vậy là tốt rồi." Bên kia thở phào nhẹ nhõm, rồi bất đắc dĩ nói: "Chú không định làm phiền cháu, nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác."

"Sao vậy ạ?" Trình Dịch nhíu mày.

"Lúc trước cháu ở Trình thị, không phải kí một hợp đồng với chú sao? Chú cảm thấy không tệ, sau lại giới thiệu với công ty đối tác. Hiện giờ trong hợp đồng của bọn họ có vấn đề, lại không thể đắc tội với công ty đa quốc gia. Dù gì thì chuyện làm ăn bên đó của chú vẫn còn dựa vào bọn họ. Hiện giờ chú chẳng thể làm được gì cả, toàn thân sa vào bùn lầy rồi, chuyện này chỉ có thể tìm tới cháu." Nhớ tới chuyện này, Phan Văn Giang lập tức cảm thấy đau đầu.

Tuy nhiên cái hợp đồng này là sau khi Trình Dịch rời khỏi Trình thị mới kí kết, vốn chẳng liên quan đến anh. Phan Văn Giang cũng chỉ là gọi điện thoại hỏi một chút.

Nếu có biện pháp giải quyết còn may, nhưng nếu không có, ông cũng chỉ có thế chấp nhận xui xẻo.

Phan Văn Giang là con trai bạn thân của ông nội. Lúc trước khi Trình thị rơi vào nguy cơ, Trình Dịch lợi dụng mối quan hệ này xin sự trợ giúp của ông. Bây giờ đối phương gặp khó khăn, dĩ nhiên anh không có chuyện sẽ khoanh tay đứng nhìn.

Nhưng hiện giờ anh đã rời khỏi Trình thị, chuyện này hơi khó giải quyết... Trình Dịch xoa thái dương, hỏi: "Hạng mục này là do ai phụ trách vậy ạ?"

Nếu là người anh quen còn được, lúc ở công ty, anh có không ít mối liên hệ với người chức vụ cao. Nếu trong số bọn họ phụ trách, đến lúc đó gọi điện thoại dò hỏi một chút, hẹn hai bên ra nói chuyện, cũng không phải không có khả năng giải quyết.

Trình Dịch vừa dứt lời, anh lập tức cảm giác được đầu bên kia điện thoại im lặng. Một lúc lâu sau, người đối diện mới thốt ra một cái tên.

"Trình Diên."

Nhắc tới đây, Phan Văn Giang nín thở. Trước đây tuy ông không hợp tác với Trình thị, nhưng đối với người thừa kế Trình thị vẫn là đã từng nghe qua. Hơn nữa danh tiếng của Trình Diên cũng không tệ lắm.

Cho tới tận bây giờ, Phan Văn Giang không khỏi hối hận ngàn lần. Nếu không phải nhà bọn họ có chút giao tình với nhà họ Trình, hiện giờ gặp phải cú lỗ vốn lớn như vậy, ông đã sớm trở mặt với nhà họ Trình.

Nghe thấy hai chữ "Trình Diên", sắc mặt Trình Dịch lạnh nhạt, "Chú Phan, không phải cháu không giúp chú, chú cũng biết..."

Phan Văn Giang đương nhiên biết chuyện này của nhà họ Trình. Trình Dịch là hạt giống tốt, nếu gần gũi với người trong nhà hơn một chút, xí nghiệp Trình thị phát triển thêm tầng cao mới cũng không khó. Hiện giờ hay rồi, nghe nói Trình Dịch đi làm diễn viên. Trình Diên lại là cái bộ dạng thế kia, cứ tiếp tục như vậy, nhà họ Trình sớm muộn cũng sụp đổ.

Nhưng nhà họ Trình không đổ, hay khi nào sẽ đổ cũng chẳng liên quan đến Phan Văn Giang. Lúc hợp đồng này xảy ra sai sót, chỉ cần là Trình Diên làm chủ nhà họ Trình, ông cũng tuyệt đối không hợp tác với Trình thị.

Hiện giờ việc cấp bách chính là giải quyết cho xong vấn đề trục trặc trong hợp đồng này. Nghĩ đến đây, Phan Văn Giang bất chấp có phải người chiếu trên hay không, giở giọng van nài, "Nếu không lúc này kiểu gì chú cũng phải gánh chịu hậu quả với đám người nước ngoài kia."

Nghe đầu dây bên kia điện thoại vẫn im lặng, lòng Phan Văn Giang thấp thỏm, mãi đến khi được đáp án khẳng định.

"Được rồi ạ, cháu đi xem thử." Trình Dịch mím môi, xem như đáp ứng.

Còn chuyện anh có thể thuận lợi tiến vào công ty hay không, lại dựa vào tên tuổi của Phó giám đốc, Trình Dịch cũng hoàn toàn không lo lắng.

Bởi vì thực sự anh không ngờ, bên mình vừa mới về thành phố J được một ngày, bên kia Phan Văn Giang đã nhận được tin tức. Ngoại trừ hai người Trình Hoài Tông cùng Ôn Ngọc Văn, còn có thể ai làm điều đó.

Rời khỏi phòng vệ sinh, Trình Dịch nhìn Cố Vân Thanh vẫn còn ngủ ngáy khò khò, bất đắc dĩ lắc đầu. Sau khi tay chân nhẹ nhàng thay một bộ tây trang, anh bèn ra ngoài.

Đến dưới lầu, Trình Dịch dặn dò bác Triệu, "Đến 8 rưỡi bác gọi Lục Lộ một chút, đừng để nó ngủ quá nhiều ạ."

Với cái tính lười nhác của chó ta, dựa vào giờ làm việc và nghỉ ngơi của nó, tuyệt đối ngủ như chết.

"Được." Bác Triệu lên tiếng, sau đó nhìn quần áo trên người anh, nghi hoặc hỏi: "Cháu muốn ra ngoài à?"

Trình Dịch gật đầu, "Dạ."

Lúc này, Quách Bác Viễn cũng đi ra, anh ta còn đang định muốn nói gì, lập tức đã bị Trình Dịch cắt ngang.

"Anh ở lại trông Lục Lộ."

Trình Diên còn ở đây, tuy rằng có bác Triệu và ba cô giúp việc, nhưng Trình Dịch vẫn có chút không yên tâm.

Quách Bác Viễn nuốt lời muốn nói xuống bụng, sau đó đáp: "Vâng, tôi hiểu rồi."

Chỉ coi chừng một con chó Berger là có thể có tiền lương cao như vậy, Quách Bác Viễn quả thực cầu mà không được, cũng chẳng cảm thấy việc này có gì xấu mặt.

Dù sao con chó kia cũng không giống bình thường, nó là thành tinh.

Trình Dịch dặn dò xong mấy chuyện có thể dặn, rồi lập tức ra cửa.

Vốn định ra gara lấy một chiếc xe ra, không ngờ đã có một chiếc Benz đang chờ trước cửa.

Chuẩn bị rất chu đáo... Trình Dịch cười nhạt trong lòng, tiếp theo tài xế mở cửa xe để anh vào.

Đối với người ngồi bên trong là Trình Hoài Tông, Trình Dịch cũng chẳng ngạc nhiên. Anh đã đoán ra từ trước.

"Muốn để tôi chùi đít cho Trình Diên thì chuyện đàm phán này nhất định tôi phải làm chủ." Trình Dịch nhéo mũi, vẻ mặt lạnh nhạt.

Phan Văn Giang dù gì cũng là con của bạn thân ông nội. Nếu không phải bởi vì chuyện này, Trình Diên có chết, cũng chẳng liên quan quái gì đến anh.

Trình Hoài Tông nghe thế, lập tức nhíu mày, "Đó là anh trai mày đấy!"

Trình Dịch liếc mắt nhìn ông ta, sau đó lập tức nắm tay cửa xe, mở cửa xe ra.

Nhìn động tác cao quý của thằng con út, sắc mặt Trình Hoài Tông đầu tiên là cứng đờ, rồi thỏa hiệp nói: "Hôm nay ba đi xem công ty con ở thành phố J."

Nói cách khác, ông ta hoàn toàn không tham gia vào chuyện này. Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Trình Hoài Tông.

Trình Dịch cân nhắc rồi lại đóng cửa xe.

Xe chậm rãi khởi động, rất nhanh đã ra khỏi khu biệt thự.

Ngồi trong xe, Trình Dịch trước tiên liên hệ với tất cả những người cần có mặt. Anh yêu cầu cần biết ai là người giám sát hoàn thành hợp đồng này, và ở phân đoạn nào để xảy ra sai lầm.

Nếu thuận lợi, buổi chiều là anh có thể trở về.

Nghĩ đến chó nhà mình, Trình Dịch vô thức cong môi. Nhưng mà không hiểu sao, trái tim anh đập hơi nhanh, dường như phải có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Ngay sau đó, cái cảm giác ấy liền biến mất, Trình Dịch cũng chỉ tự an ủi mình đó là ảo giác.

Bên kia.

Đến 8 rưỡi, bác Triệu đúng giờ đẩy cửa phòng của Trình Dịch.

Cố Vân Thanh nghe thấy tiếng, mơ màng thức giấc.

Thấy chó ta dùng chiếc mũi ươn ướt đánh hơi, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, bác Triệu lập tức mềm lòng.

Động tác nhẹ nhàng vỗ đầu Cố Vân Thanh đầu, bác nói: "Đừng tìm nữa, ngài Trình ra ngoài có việc rồi."

Cố Vân Thanh miễn cưỡng hé mắt, tốn khoảng hai phút mới tiêu hoá xong tin này, cô loạng choạng từ trên giường đứng dậy.

Bác Triệu giúp Cố Vân Thanh đánh răng cẩn thận, sau đó đưa cô xuống lầu.

Lúc ăn sáng, Trình Diên nhìn con chó Berger theo chân bọn họ cũng ăn cháo, một tia căm ghét xẹt qua trong đáy mắt.

Đến khi bác Triệu nhìn hắn với ánh mắt sắc bén, hắn mới chớp mắt khôi phục vẻ bình thường.

Ôn Ngọc Văn đã ngoài sáu mươi tuổi, tuy rằng thời còn trẻ rất giỏi công việc, vẫn luôn đi theo Trình Hoài Tông xử lý các dự án của Trình, nhưng dù sao cũng là phụ nữ. Tuổi càng tăng, cũng rất để ý ít nhiều đến những nếp nhăn trên gương mặt.

Ăn xong bữa sáng, Ôn Ngọc Văn đến spa làm đẹp. Trong biệt thự cũng chỉ còn lại Trình Diên, Khương Khê, và bọn Quách Bác Viễn.

Nhân lúc sáng sớm mặt trời còn chưa lên cao, Quách Bác Viễn và bác Triệu Dắt Cố Vân Thanh ra sân chơi đùa.

Trình Diên nhìn chó Berger sung sướng chạy trên thảm cỏ, hắn ta chỉ cảm thấy cảnh này như cái kim bằng thép, mạnh mẽ chọt vào mắt hắn. Khiến tròng mắt hắn ta đau buốt vô cùng.

Quay đầu, Trình Diên nói một câu ẩn ý không rõ với Khương Khê: "Chúng ta cũng ra ngoài xem."

Khương Khê không biết vì sao hắn lại đột nhiên muốn ra ngoài, nhưng cô ấy không dám phản bác, chỉ im lặng đẩy xe lăn giúp Trình Diên.

Trái tennis dùng để chơi đùa lăn đến bên chân Trình Diên, hắn ngừng một chút, rồi khom lưng nhặt nó lên, nhìn con chó Berger đột nhiên dừng lại, hắn cười nói: "Mày tên Lục Lộ đúng không? Bóng ở đây này, mày phải lại đây rồi?"

... Có đồ ngu mới lại gần.

Cố Vân Thanh liếc mắt nhìn Trình Diên một cái, sau đó chạy đi nhanh như chớp.

Chỗ bác Triệu còn cả đống trái tennis, chỉ vì một trái, cô lại bị hắn ta chặn lại đánh, chẳng đáng chút nào.

Cố Vân Thanh không quên, trước mình đã đắc tội với Trình Diên.

Nhìn bóng dáng của con Berger, trên mặt Trình Diên tức khắc không nhịn được nở nụ cười.

Quả nhiên, sau khi què hai chân, ngay cả chó cũng xem thường hắn ta.

Nhớ tới chuyện ngày hôm qua, nhất thời vẻ mặt Trình Diên liền vặn vẹo. Cảm xúc cố đè nén trong lòng hắn bỗng cuồn cuộn dâng trào.

Khương Khê thấy thế, sợ hãi lùi về sau hai bước.

Trình Diên hít sâu một hơi, dữ tợn nói: "Cô đi lừa con chó kia tới đây."

Khương Khê liên tục xua tay, "Tôi..."

"Không phải cô vẫn luôn muốn ly hôn sao? Chỉ cần cô dụ được con chó đó tới đây, tôi lập tức ký tên, nhân tiện cho cô cả ba căn nhà đứng tên tôi, thế nào?" Trình Diên ngắm nghía trái tennis trong tay, dụ dỗ nói.

Dần dần, trên mặt Khương Khê bắt đầu nảy ra cảm xúc giãy giụa mãnh liệt. Cô cắn môi, hỏi: "Sao lại là tôi?"

Trình Diên cười nhạo, "Con chó kia thích cô, tôi nhìn ra được."

Cho nên, con chó kia bị lừa cũng đáng.

Nghĩ đến cảnh sau đó con Berger kêu rên, ngón tay của Trình Diên hưng phấn đến nỗi run rẩy, dường như không kiềm chế được.

Hắn không đụng vào được đứa em trai yêu quý, chẳng nhẽ còn không đụng vào được con chó của nó?

Ai bảo chủ nhân của nó là Trình Dịch.

Một lúc lâu sau, Khương Khê gật đầu, "Được."
Bình Luận (0)
Comment