Edit: TímBeta: TH Nhìn bộ dạng như kẻ tội đồ của con gái, Cố Hướng Đông chờ đợi cô trả lời.
Cố Vân Thanh không biết làm gì khác ngoài giải thích những chuyện xảy ra khi hai người ở chung.
"Có vậy ạ, cũng không có chuyện gì khác."
Chủng Hân Dung nghe vậy, liền liếc Cố Vân Thanh một cái: "Phải mừng là Trình Dịch rất tử tế, đổi thành người khác chắc là đã đánh con một trận rồi đấy."
Trong mắt những người bình thường, không hề có chủ nào mà bị thú cưng đè đầu cưỡi cổ.
Cố Vân Thanh liếm khóe miệng, khẽ lẩm bẩm: "... Con nhìn đĩa để chọn món ăn, ba mẹ đâu phải không biết ạ."
Sau một thời gian sống chung như vậy, có thể nói là cô hiểu quá rõ tính tình của Trình Dịch, về cơ bản không có khả năng lật ngược lại.
Cố Hướng Đông nghe vậy, lập tức nhướng mày: "Dường như con không biết lúc còn ở Trình thị thì Trình Dịch thủ đoạn cỡ nào."
Đến bây giờ một số nhân viên ở Trình thị cùng các công ty đối thủ khi nghe đến tên anh đều toát mồ hôi.
Cố Vân Thanh há miệng, muốn nói rằng mình cũng biết chuyện đó. Dù sao, lần trước khi Trình Dịch đánh nhau với Trình Diên, mặt mày dữ tợn khiến mọi người phải run sợ. Không chỉ vậy, Quách Bác Viễn đứng cạnh lại chẳng hề ngạc nhiên chút nào, chắc anh ta cũng đã biết trước đó rồi.
Nhưng do dự một lúc Cố Vân Thanh vẫn không nói ra chuyện này. Chuyện thường ngày là thường ngày, không phải tính riêng tư gì, nói cũng đã nói nhiều rồi. Nhưng vấn đề này là chuyện gia đình của Trình Dịch, không nên bị bọn họ sử dụng làm đề tài của cuộc nói chuyện.
Cố Hướng Đông cũng không có thói quen đào bới việc riêng tư của người khác, nhanh chóng thay đổi chủ đề: "Khi nào con định đi lấy lắc chân, "Tu chân" sắp tới cũng chuẩn bị quay xong rồi."
Tu chân chưa xong, Trình Dịch cũng không quay lại thành phố J.
Cố Vân Thanh gắp một miếng thịt vào bát của mình, tùy ý nói: "Cũng không biết có hữu ích hay không, nhưng con vẫn chưa vội."
Trước tiên cô phải đi học đã, nếu không thì bài kiểm tra sau sẽ không dễ vượt qua được.
Nghĩ đến thời gian quay phim "Tu chân" mà trước đó đạo diễn Hạ có nhắc tới, Cố Hướng Đông nói: "Chưa đầy nửa tháng nữa, đoàn làm phim sẽ tạm ngừng quay. Đến tháng 12 thay đổi địa điểm để quay cảnh mùa đông, nên khi đó hẳn Trình Dịch sẽ quay lại."
Là một trong những nhà đầu tư, Cố Hướng Đông cũng nắm rất nhiều tin tức, nên Cố Vân Thanh cũng không hề nghi ngờ tin là thật hay giả. Suy nghĩ một lúc, cô quyết định nói: "Vậy thì ngày một tháng mười đi ạ."
Vừa hay hôm đó là Quốc khánh, cô vẫn có thể ở lại thành phố J chơi mấy ngày. Cũng không cần lo lắng về chỗ ở bởi vì biệt thự Tinh Nguyệt Loan ở đó.
Cố Hướng Đông thấy con gái tính toán xong xuôi nên cũng không bận tâm thêm nữa. Thấy Chủng Hân Dung với đũa định gắp món ăn nằm phía xa nhất, Cố Hướng Đông nhanh chóng đổi món đó với món trước mặt Cố Vân Thanh.
Nhìn món cần tây mình ghét nhất, rồi lại nhìn Cố Hướng Đông đang lấy lòng vợ, Cố Vân Thanh quay đầu lại, thân mật xoa đầu chó nhà gần cô nhất: "Gấu mèo à, đến ăn chung với chị nào."
Trả lời cô là hai tiếng kêu phấn khích của chú chó: "Gâu gâu!"
Chỉ như vậy thôi, ba người nhà Cố vui vẻ hòa thuận ăn xong cơm tối.
Bên kia.
Nhìn Berger đang ngủ say, Trình Dịch rón rén đi nấu ăn.
Sau khi làm xong món sườn yêu thích của nó, anh liền bưng ra. Có vẻ như ngửi được mùi thơm, Berger lững thững bước ra từ trong phòng.
"Lục Lộ, ăn cơm thôi." Giọng Trình Dịch cực kì dịu dàng.
Nhưng anh không ngờ con chó Berger trước tiên lùi lại hai bước, xem xét một lúc lâu, rồi mới đi tiếp về phía trước.
Đối với Lục Lộ, khi còn ở nhà họ Cố, Cố Vân Thanh quả thực đã nỗ lực không ít. Nếu không phải vì vết thương trên người nó, cô rất muốn chơi đùa tới bến luôn.
Cố gắng như vậy trong vòng mấy ngày, không phụ sự mong đợi của mọi người Lục Lộ cuối cùng cũng đã không còn bài xích Trình Dịch nữa.
Đổi sang môi trường mới, mặc dù vẫn chưa quen, nhưng Lục Lộ khá trầm ổn.
Nhưng cũng chính vì vậy, nháy mắt lòng anh hơi lộp bộp.
Có lẽ anh đã nghĩ quá nhiều, cô Cố cũng từng nói rằng nó bị chấn động, bây giờ anh cũng đã hiểu.
Vì vậy, không sao cả.
Trình Dịch lại lên tiếng, vỗ nhẹ vào chiếc ghế bên cạnh, thấp giọng thúc giục: "Lục Lộ, đến đây nào, ngồi đây."
Nghe gọi tên mình, Lục Lộ lần đầu liếc nhìn anh, tiếp đó xít lại gần ngửi mùi món sườn.
Nó không nhảy lên ghế mà dùng chân trước nắm vịn bàn, dùng miệng gặm một miếng sườn. Sau khi nếm thử mùi vị, Lục Lộ đột nhiên mất hứng.
Đây không phải là thứ nó thích.
Sau một hồi im lặng, Lục Lộ ngồi xổm xuống, lặng lẽ nhìn ra dòng xe cộ tấp nập như nêm ngoài cửa sổ.
Nếu như thường ngày, nó đã quấn lấy chân mình cho đến khi anh hứa với nó vô số điều kiện bất bình đẳng mới thôi, nhưng từ khi nào lại yên tĩnh như thế?
Lúc này, biểu cảm của Trình Dịch không khỏi biến động, không còn khẩu vị, anh ngồi xổm xuống, cứng nhắc nói: "... Có phải tao làm không ngon không?"
Nên nó mới bắt bẻ như vậy.
Lục Lộ không hiểu Trình Dịch đang nói gì, tất nhiên cũng không thể đáp lại anh.
Dần dần, nụ cười trên mặt Trình Dịch biến mất.
"Chúng ta đi xem TV được không?" Trình Dịch ngồi xuống ghế sofa, ngón tay anh khẽ cong lên, rồi lắc chân: "Đến đây, tao sẽ chải lông cho mi."
Đây là việc mà nó thích nhất từ trước đến giờ, dù anh có phản kháng thế nào, cuối cùng vẫn không còn cách nào khác là thỏa hiệp. Hơn nữa còn vui vẻ chịu đựng.
"... Nhanh lên, tao không thường xuyên làm điều này đâu đấy."
Không ai để ý, giọng nói của Trình Dịch bắt đầu run rẩy.
Lục Lộ cau mày, một người một chó đối mặt nhau hồi lâu.
Nhìn vào sự xa lạ trong đôi mắt đen nâu, còn có sự lạnh lùng khác lạ, Trình Dịch cuối cùng đã mất hết ý chí.
Lo lắng khi không nhìn thấy Cố Vân Thanh lúc tỉnh dậy, Lục Lộ không có tâm tình quan tâm đến Trình Dịch chút nào. Hoặc có thể là do tác dụng của thuốc, nó ngáp một cái, tìm một góc trong phòng khách, rồi nằm xuống ngủ.
Nó thậm chí còn không thích ngủ trên giường...
Trình Dịch ngửa đầu nhìn trần nhà trắng với đôi mắt u sầu.
Đúng rồi, cô Cố nói rằng đã cho nó uống thuốc, nên không có tinh thần là phải.
Có lẽ mấy ngày nữa nó lại bình thường thôi?
Nghĩ tới đây, đôi mắt Trình Dịch bỗng lóe lên một tia sáng, tức giận không thôi, giống như nắm được phần cuối của khúc gỗ.
Nửa tháng sau, buổi trưa ngày 30/9.
Cố Vân Thanh nghe Cố Hướng Đông nói rằng Trình Dịch đã trở về thành phố J, nên cũng chuẩn bị đến đó.
"Con mang theo Quýt làm gì?" Chủng Hân Dung nhìn con mèo vàng bị cô ôm trong lòng, vẻ mặt thắc mắc.
Cố Vân Thanh hôn mạnh bé Quýt, nhanh chóng đáp: "Con muốn nó giúp con một việc."
Ví dụ như trộm, chạy, lấy lại lắc chân của cô.
Mặc dù Quýt rất mập, nhưng chắc chắn là một trong số năm con chó và mèo linh hoạt nhất, có lợi thế tuyệt đối nhất. Vì vậy, mang nó theo sẽ không có vấn đề gì.
Cố Vân Thanh tính toán một lượt trong đầu, nếu như thuận lợi, mấy phút là xong chuyện.
Tiếp theo, cô còn có thể dẫn Quýt đi du lịch một vòng thành phố J, cũng là tiền thù lao của nó. Tất nhiên, còn có sáu lon cá ngừ đóng hộp nhập khẩu.
Chửng Hân Dung há miệng, nặn ra một câu từ trong cổ họng: "... Đừng nói với mẹ là con muốn để Quýt giúp ăn cắp đồ."
Trên thế giới này, vẫn còn có người chủ hồ đồ vậy hả?
Cố Vân Thanh mất tự nhiên khi bị Chủng Hân Dung nhìn chằm chằm, yếu ớt giải thích: "Chẳng phải là không có cách nào khác hay sao"
Nếu cô đi vào biệt thự hai tầng của Trình Dịch để lấy lắc chân thì chắc chắn sẽ bị bắt, như vậy thì làm sao mà giải thích được. Rốt cuộc là làm sao cô biết được đồ có để ở nơi đó hay không.
Chẳng lẽ cô lại nói rằng cô chính là con chó của anh hay sao? Đến lúc lại khiến Trình Dịch sợ hãi hơn, tội trạng còn nặng hơn.
Cô tự ra tay trà trộn vào trong rất nguy hiểm, cực kì bất lợi. Vì vậy, để cho Quýt đi, về cơ bản là hoàn hảo. Nếu bị phát hiện thì cũng có thể biện minh là do nó quá nghịch ngợm. Đến lúc đó cô chỉ cần giả vờ mắng Quýt một cái thì không ai có thể nghi ngờ gì nữa.
Chủng Hân Dung gật đầu với Cố Vân Thanh, nghiến răng nói: "Bây giờ thì mẹ có thể hiểu vì sao Erick lại có nhiều thủ đoạn bịp bợm rồi!"
Thì ra là nó học theo chủ của nó.
Cố Vân Thanh cười hì hì lùi lại hai bước, ôm con mèo bỏ chạy.
Tài xế lái xe đến thẳng sân bay, cửa xe mở ra. Đầu tiên là một con mèo màu Quýt lười biếng nhảy ra, tiếp theo là một cô gái có nước da trắng trẻo, diện mạo xinh xắn, nhất thời thu hút rất nhiều sự chú ý.
Quýt mà ra khỏi nhà đều không thích để cô ôm, Cố Vân Thanh cũng không miễn cưỡng nó.
"Có rất nhiều người ở đây, phải cẩn thận."
Quýt tròn mắt, rồi "meo meo" hai lần, như thể Cố Vân Thanh đã xúc phạm IQ của nó.
Khi một người một mèo đi đến cổng VIP, ánh mắt càng dồn về nhìn nhiều hơn.
Trước đây nghe nói có người mang chó lên máy bay riêng, hôm nay lại thấy có người mang mèo, mấy người giàu này thiệt lắm trò.
Cũng là máy bay riêng, Trình Dịch có một cái, còn cái này là do ba cô mượn người khác bằng tiền của mình.
Nghĩ đến chuyến đi này, gần như là xài hết một năm rưỡi tiền tiêu vặt, Cố Vân Thanh cảm thấy đau đớn.
Nhưng khi lên rồi, cô cảm thấy vô cùng thích thú, quên ngay cái suy nghĩ vừa rồi.
Khi lên máy bay, Cố Vân Thanh đưa cho con mèo Quýt cặp kính râm cho thú cưng, nhìn vẻ mặt ngầu lòi của nó, cô tấm tắc hai tiếng.
Giống như lúc đó, cô chính là như vậy.
Hai tiếng trôi qua thật nhanh, chờ đến lúc xuống máy bay, Cố Vân Thanh phát hiện là hình như Quýt của mình có vẻ thích cách di chuyển này. Nó nhìn vào chiếc máy bay dần đi xa, mặt đầy tiếc nuối.
Một linh cảm xấu bỗng xẹt qua trong lòng Cố Vân Thanh, cô kịp thời ngăn cản nó: "Lần này là tình huống đặc biệt, lần sau không có đãi ngộ giống vậy nữa đâu."
Một hồi lâu sau, Quýt như hiểu lời của Cố Vân Thanh, có thể nhìn thấy biểu cảm mất mát khi nó đứng lên.
"Đi thôi, ngày mai còn có việc quan trọng phải làm."
Sáng mai, cô sẽ gõ cửa nhà Trình Dịch.
-
TH: Đoán xem mai gặp nhau thế nào đây tarrr =))))