Buổi tối, mẹ Tần gọi điện thoại tới, nói cậu Út lại gây họa, bà muốn ở lại nhà bà ngoại mấy ngày.
Tần Vũ Tinh nghe đầu dây bên kia ồn ào, liền không hỏi chuyện gì. Nhà hai
tầng chỉ có một người rất sợ đó, hay là gọi cho Hạ Thiên?
Gương mặt Tần Vũ Tinh đỏ bừng. Ái chà, rốt cuộc cô nghĩ đi đâu rồi!
Hạ Thiên này tới đây không phải là chuyện tốt, vẫn là đừng trêu chọc anh thì hơn.
"Reng reng reng." Điện thoại lại vang lên. Tần Vũ Tinh cau mày nhận, không có người nói chuyện.
"Alô? Alô? "
"Mẹ à?" Tần Vũ Tinh cau mày nói: "Kỳ lạ!"
Cô cúp điện thoại, mở hết cửa phòng ra dòm ngó, bên tai lại truyền đến tiếng điện thoại reo.
Tần Vũ Tinh rợn tóc gáy, từ từ nhận điện thoại, càu mày nói: “Alô?”
“Nói chuyện!"
" Alô?"
"Nói chuyện đi…"
Phịch một tiếng, cô cúp điện thoại, nhìn chằm chằm bàn phím, tìm kiếm một hồi máy chủ nhận dạng điện thoại, muốn tra ra nguồn gốc của cuộc gọi. Cô
thật sự không ngờ đầu máy bên kia hiển thị điện thoại IP.
Sao lại thế này!
Tần Vũ Tinh ôm ngực, không hiểu sao có chút sợ hãi. Cô chạy lên lầu với vẻ
mặt cầu cứu, hướng về tin nhắn kênh thoại, nói: “Hạ Thiên, anh đang ở
đâu?”
Vài phút sau, điện thoại vang lên.
Giọng nói lười biếng của Hạ Thiên vang lên bên tai: “Anh đây nè, chuyện gì?”
“Điện thoại nhà em có người phá rồi!” Tần Vũ Tinh che điện thoại, chui vào trong chăn nói: “Làm em sợ quá!”
“Mẹ em đâu?” Hạ Thiên ngạc nhiên.
“Hôm nay ở lại nhà bà Ngoại rồi.”
. . . . . . ! ! !
"Tại sao bây giờ mới nói với anh?” Hạ Thiên hừ lạnh: “Không ngờ mới vừa rồi nói mẹ em sẽ về nhà là gạt anh.”
“Không phải.” Tần Vu Tĩnh xấu hổ. Cô quả thật nhận thức không rõ ràng, bởi vì
cô sợ Hạ Thiên lại tới phá cô. Nhưng bây giờ ngược lại, cô hi vọng có
người có thể ở chung với mình.
"Reng reng reng."
"Anh nghe, anh nghe không? Điện thoại nhà em lại reng rồi. Em không muốn nghe điện thoại.” Tần Vũ Tinh uất ức nói.
"Đáng đời, ai mượn em gạt anh. Đừng cúp điện thoại, anh xuống lầu lái xe tới liền.”
Không bao lâu thì nghe điện thoại bên kia có tiếng khóa cửa, hẳn là đã ra khỏi nhà.
Trong lòng Tần Vũ Tinh xông lên cảm giác ngọt ngào, giọng nói lộ ra vẻ yếu ớt: “Hạ Thiên, anh thật tốt!”
Hạ Thiên im lặng một chút, hình như là đang cười khẽ, nói: “Ngốc quá!”
. . . . . .
Hai người không nói gì nữa, nhưng cũng không cúp điện thoại, cho đến khi
chuông cửa vang lên. Tần Vũ Tinh chạy như bay xuống lầu dưới, mở cửa cho anh.
Ngoài cửa, Hạ Thiên mặc quần áo bình thường, áo thun nỉ màu đen có hình đầu vượn, quần thể thao màu xám. Anh nghiêng đầu nhìn Tần
Vũ Tinh một hồi, sải bước tiến vào trong, khom người vớt ngang đầu gối
của cô, bế bổng lên người, vỗ vào mông cô hai cái, nói: “Ngu ngốc, nhát
gan còn gạt người ta!”
Gò má Tần Vũ Tinh đỏ bừng, đánh đấm sau lưng của anh, nói: “Mau buông em xuống!”
Hạ Thiên đặt cô ở trên đùi, ngồi trên ghế sa lon, cẩn thận nhìn cô chăm chú rồi nói: “Tại sao muốn giấu?”
Tần Vũ Tinh cụp mắt xuống, gò má hồng hồng, không nói ra được lời nào.
“Em sợ không tự kiềm chế được mình, muốn lên giường với anh sao?” Hạ Thiên nói thẳng ra.
Tần Vũ Tinh sửng sốt, trợn trừng mắt nói: “Khốn kiếp, rõ ràng là anh rất muốn mà.”
Hạ Thiên nhíu mày, hỏi: “Hả?”
“Từ lúc ban đầu không phải là em nhào lên người anh à?” Hạ Thiên hôn lên
trán của cô nói: “Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta giữ gìn trinh tiết.”
… Tần Vũ Tinh ngây người, cao giọng hỏi: “Hả?”
“Chính là trước khi kết hôn thì không được vị phạm!” Hạ Thiên nói ra những lời này thật sự mang theo vài phần hiên ngang lẫm liệt.
“Tại sao?” Tần Vũ Tinh buồn bực.
“Không vì sao. Anh nhịn.” Hạ Thiên áp sát lỗ tai nói: “Để dành tất cả những điều tốt nhất cho ngày thành hôn.”
“Ai đồng ý gả cho anh mà thành hôn.” Tần Vũ Tinh khinh thường nói, nhưng
trái tim thì ấm áp vô cùng. Những hành vi gì kia trước hôn nhân quả thật có vài phần hạ lưu.
“Em muốn thỏa mãn anh cũng sẽ cự tuyệt.” Hạ Thiên nghiêm mặt nói.
Tần Vũ Tinh há hốc miệng, có chút không biết nói gì, nhịn không được bật cười, nói: “Anh tự cho rằng mình quá tốt rồi.”
Hạ Thiên không phản bác cô, hai tay sờ mó trên dưới, ₯ễɳðàɳl€qʮ¥đƟn đụng
lên gương mặt đỏ hồng, tim đập mạnh, toàn thân ngứa ngáy. Anh đối với cơ thể cô rõ như lòng bàn tay, đầu ngón tay mò mẫm cho đến khi đụng hết
tất cả chỗ mẫn cảm của cô, nhất là giữa hai đùi, còn có bên trong…
Khốn kiếp! Ánh mắt Tần Vũ Tinh như bốc lửa.
Hạ Thiên lập tức ngừng lại, ôm chặt cô nói: “Em là bảo bối của anh, Vũ Tinh.”
“Hừ, đúng là đạn bọc đường!” Tần Vũ Tinh cong môi, cười nói. Cô cảm giác
được nơi nào đó của Hạ Thiên nổi lên, nhíu mày nhìn anh chăm chú.
Hạ Thiên cười ngây ngô, lắc đầu nói: “Anh kìm chế.”
Tần Vũ Tinh che miệng, hai tay choàng qua cổ anh, giống như gấu Koala: “Ôm
em lên lầu! Anh khỏe như vậy, em sẽ trở nên càng ngày càng lười.”
“Ừ, lười cũng có chỗ tốt. Về sau không cần xuống giường.”
. . . . . .
"Em ăn cơm tối chưa?” Hạ Thiên đặt cô lên giường, tự mình chủ động cởi áo thay giày.
Tần Vũ Tinh nhìn động tác thuần phục của anh, có chút dở khóc dở cười. Thật xem phòng của cô là nhà của mình mà.
“Anh mặc quần ngủ của em?” Hạ Thiên mở to mắt nhìn về phía cô.
“Không cần.” Tần Vũ Tinh cự tuyệt nói.
“À.” Anh cởi quần thể thao xuống, lộ ra cặp chân tráng triện thon dài. Quần trong của anh màu trắng, phía trước nổi lên.
“Aaa, anh muốn làm gì?” Tần Vũ Tinh kêu to.
Hạ Thiên nguýt cô, nói: “Không mặc quần thì phải ngủ trần thôi.”
Tần Vũ Tinh phóng lẹ xuống lầu, tìm quần của cha, đưa cho anh nói: “Cho anh.”
Mặc dù cũng là quần ngủ của đàn ông, nhưng Hạ Thiên quá cao, cho nên cảm
giác giống như bị treo ngược, mang theo vài phần buồn cười. Tần Vũ Tinh
nhịn không được, ôm bụng bật cười. Hạ Thiên đè cô xuống giường, dày vò
một hồi lâu.
Nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Hạ Thiên, thân
thể cường tráng, còn có xương quai xanh gợi cảm, trong lòng Tần Vũ Tinh
dâng trào cảm xúc không thể diễn tả được, ngẩng đầu dậy, cắn mạnh xuống
bả vài của anh, nhỏ giọng nói: “Yêu em đi.”
Hạ Thiên ngẩn ra, đáy mắt bốc lửa, hết sức nóng bỏng.
Anh cắn môi dưới, kiềm chế một hồi rồi nói: “Không được, cưới rồi mới nói.”
Tần Vũ Tinh muốn thỏa mãn không được, rất mất mặt, giơ chân đạp anh một cú, nói: “Cút.”
Hạ Thiên nắm chặt chân cô, đưa lên môi hôn một cái, nói: “Lúc trước là có chút bất đắc dĩ. Bây giờ vì em chịu trách nhiệm.”
“Em đây đi tìm người khác.” Tần Vũ Tinh nói dỗi.
Bỗng chốc Hạ Thiên đè hai tay cô lại, giống như sói đói nhào tới, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô nói: “Đừng đùa kiểu này!”
Tần Vũ Tinh trợn tròn mắt, vành mắt đỏ lên: “Đau!”
Hạ Thiên sững sốt, vội vàng nới lỏng tay ra, cầm lấy cổ tay cô thổi thổi: “Đừng giận anh…”
Tần Vũ Tinh mở to mắt nhìn anh, uất ức nói: “Vậy anh đừng chạm vào em. Mỗi lần anh rờ kiểu này…”
Hạ Thiên ngăn miệng cô lại: “Sẽ đụng em hoài.”
… Khốn kiếp! Gò má Tần Vũ Tinh đỏ bừng, không nói gì nhìn anh. Hạ Thiên
sờ sờ đầu cô, nói: “Anh đậu xe ven đường trước cửa ga-ra, không sao
chứ?”
“Coi chừng cản đường. Bất quá Tết đến, chung cư cũng ít người.”
“Ừ, nếu không được sẽ dời đi. Anh dán số điện thoại của em trên cửa kiếng rồi.”
Hạ Thiên nhìn Tần Vũ Tinh một cái thật sâu, nói: “Ngủ đi, anh ôm em…”
“Ừ, không cho đụng bậy bạ.” Tần Vũ Tinh nhấn mạnh. Cảm giác của người này hấp dẫn như vậy, cô sợ mình sẽ vồ anh.
“Anh ôm em từ phía sau, em gối đầu lên ngực anh nhé, an tâm.”
Tần Vũ Tinh đắm đuối đưa tình, ừ một tiếng, giống như chim nhỏ nép vào
người, cảm giác bàn tay to đặt trên bụng, xoa xoa nhè nhẹ: “Kỳ kinh
nguyệt sắp tới rồi.”
… Mẹ nó, chuyện này anh cũng muốn quản à?
Ngay cả chuyện này bạn trai cũng nên chịu trách nhiệm một chút.
lꝢ€quɣɖɳ Tần Vũ Tinh nhẹ giọng thì thầm: “Ừ, giữa tháng.”
“À, vậy ngày mai không đi trượt tuyết rồi.”
“Không được. Em muốn đi, không phải anh đã đặt vé rồi sao?” Tần Vũ Tinh phản
bác. Hai người ở chung một phòng càng dễ gặp chuyện không may!
“Được rồi. Trong xe anh có bình giữ nhiệt. Trong nhà có nước đường đỏ chứ? Anh mang theo cho em.”
“Chuyện này anh cũng biết à?” Ánh mắt Tần Vũ Tinh đen lại: “Anh thật chưa từng có bạn gái à?”
Hạ Thiên bình thản nhìn cô nói: “Ngốc! Lý lịch của anh đều ở trên mạng.
Làng giải trí không thiếu những chuyện không có căn cứ, chuyện không có
sẽ biến thành có. Nhưng em yên tâm đi, có những chuyện không có tuyệt
đối sẽ không trở thành có. Giá trị tin tức sau này rất cao, hôm nay anh
dám không nhận, đương nhiên không sợ em tìm ra bí mật.”
Tần Vũ
Tinh nghiêng đầu nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao anh tốt với em như
vậy? Em cảm thấy có chút sợ hãi anh có dụng tâm gì khác.”
Hạ
Thiên cúi đầu, hôn nhẹ lên gáy của cô, trả lời: “Anh quả thật có dụng
tâm khác. Nhưng mặc kệ là chuyện gì, tất cả đều là vì… I love you…”
Cơ thể Tần Vũ Tinh cứng đờ, không có dũng khí quay đầu lại.
“Ngàn vạn lần đừng giận anh…” Hạ Thiên nhỏ giọng thì thầm.
“Giận anh chuyện gì?” Tần Vũ Tinh cười, cuộn mình vào trong chăn, cảm giác
được độ nóng sau lưng. Cô thật kiên định, hoàn toàn không còn sợ hãi nữa rồi.
Giấc ngủ cả đêm đều rất an toàn, Tần Vũ Tinh mở mắt, phát
hiện không còn người. Cô mở cửa phòng ra thì thấy Hạ Thiên đang dọn ra
chén đũa. Cô vòng hai tay lên hành lang, ló mặt ra kêu xuống: “Bạn học
Hạ Thiên, anh không cần phải giỏi giang như vậy!”
Cô muốn không thích ứng cũng không được!
Hạ Thiên cong môi, đi lên lầu hôn lên trán cô, vươn tay ra, kéo cô: “Đồ lười, đợi anh ôm xuống lầu?”
“Ừm.” Trong chốc lát, Tần Vũ Tinh bị anh kéo tới chiếc ghế bên cạnh bàn ăn, không có một chút năng lực chống đỡ.
“Ăn nhiều một chút. Lát nữa đi rồi.” Hạ Thiên nói thật nghiêm túc.
Dưới sự giám sát của anh, Tần Vũ Tinh ăn no tới mức muốn ói ra thì mới được anh cho phép đứng lên đi thay quần áo…
Tần Vũ Tinh có chút oán giận liếc nhìn Hạ Thiên. Nếu như sau này ngày nào
cũng bị bắt ăn như vậy, cô nhất định sẽ biến thành heo.