Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất

Chương 56

"Mẹ kiếp… " Thẩm Huy vội vàng giải thích: “Tôi tới làm chứng cho Hạ Thiên thôi.’

“Cảm tình của các người thật tốt.” Cô dâu mới cưới hoàn toàn không thấy Tần Vũ Tinh, nhìn chằm chằm hai vị soái ca, nhìn tới nhìn lui, chỉ thiếu điều nói là: “Các người hẳn là một đôi như lời đồn đại!”

Hạ Thiên kéo Tần Vũ Tinh đi vào bên trong phòng làm việc, tới trước mặt một bà dì. Bọn họ nộp lên hộ khẩu và thẻ căn cước, nói: “Lĩnh chứng.”

“Tự nguyện phải không? Suy nghĩ kỹ chưa?” Bà dì tùy ý hỏi.

“Ạ, tự nguyện, đã suy nghĩ kỹ.” Hạ Thiên nói, Tần Vũ Tinh gật đầu.

Bà dì quan sát Hạ Thiên, nói: “Có phải cậu là minh tinh không? Tại sao cho rằng cậu chính là người nên được bảo vệ để con gái nhà người ta không bỏ cậu?”

Tần Vũ Tinh mỉm cười, nói: “Dạ, anh ấy chính là minh tinh.”

“Rời khỏi giới nghệ sĩ rồi. Về sau chỉ đứng phía sau màn ảnh.” Hạ Thiên vội vàng bổ sung, sợ Tần Vũ Tinh khơi ra chuyện xấu của anh.

“Vậy lát nữa xong ngay. Ký tên cho tôi.”

“Không thành vấn đề.”

Bà dì đưa cho một tờ giấy, nói: “Dựa theo cái này, cùng nhau đọc.”

Tần Vũ Tinh cúi đầu nhìn, hai người lờ mờ đọc theo: “Chiếu theo quy định 《Luật hôn nhân của nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa》. . . Bắt đầu từ bây giờ, bất kể tương lai như thế nào, chúng tôi cũng sẽ yêu thương lẫn nhau, đồng cam cộng khổ, cùng nhau gánh vác tất cả trách nhiệm và nghĩa vụ vợ chồng, gian khổ có nhau, không rời không bỏ, mãi đến muôn đời.”

Hì hì, Tần Vũ Tinh mỉm cười. Hạ Thiên cũng vui mừng không thể khép miệng lại. Anh hôn lên trán cô nói: “Thật là ngốc!”

Bà dì mỉm cười nhìn bọn họ: “Hôn nhân là trách nhiệm, lâu dài mới là chân thật. Đây là sổ hồng của hai người, tổng cộng hai cái.”

Hạ Thiên không quên xác nhận với bà dì: “Ly hôn có cần giấy hôn thú không?”

Bà dì ngẩn người ra: “Đương nhiên rồi. Không có giấy chứng nhận hôn thú thì cần phải bổ sung trước rồi mới có thể ly hôn.”

Hạ Thiên gật đầu, tự mình cất hết cả hai sổ, nói cho có oai: “Em tùy tiện quăng đồ lung lung, anh giữ là tốt nhất.”

……

Tần Vũ Tinh bĩu môi cười nhạt: “Lại thích nói đùa.”

“Im lặng…” Hạ Thiên hôn cô, khiến bà dì nổi giận một trận, mắng: “Ra ngoài hôn nhau. Vị kế tiếp!”

Rốt cuộc đã hợp pháp rồi. Hạ Thiên hiên ngang ôm Tần Vũ Tinh ra khỏi cục dân chính, vui vẻ nói: “Buổi trưa anh mời khách!” ₯iꜵɳðàɳl€qʮɣđϕn Tâm tình anh rất tốt, không xua đuổi Điền Phương.

Tần Vũ Tinh thục anh một cái, nói: “Anh quên phải đón mẹ em xuất viện rồi hả?”

“À, đúng rồi. Đi đón cha mẹ xuất viện trước.”

…... Tần Vũ Tinh lo lắng nói: “Anh gọi thật thuận miệng, nhưng vấn đề là cha mẹ em còn chưa biết đâu. Ngộ nhỡ lại nổi giận… Không nên nói ra chuyện này.”

Điền Phương bước tới nói: “Chuyện hôm qua thật sự xin lỗi.”

Tần Vũ Tinh bĩu môi, nói: “Bỏ đi! Tôi đối với Hạ Thiên quả thật không tốt…”

Điền Phương suy nghĩ một lát rồi nói: “Như vậy đi, về chuyện người nhà của em và Hạ Thiên, tôi sẽ giúp em giải quyết.”

Tần Vũ Tinh ngạc nhiên, nhìn thoáng qua Hạ Thiên nói: “Chị họ, chị nhận lại cô Cả của tôi là vì chuyện của tôi và Hạ Thiên sao?”

Điền Phương sửng sốt, không nhiều lời.

Toàn thân Hạ Thiên cứng đờ, cụp mắt xuống.

“Tôi đi trước. Cái bóng đèn Thẩm Huy này, đừng đi theo bọn họ nữa. Tôi đưa cậu về.” Điền Phương cao giọng nói.

“Được rồi. Chuyện công chứng làm sao bây giờ?” Anh nhìn về phía Hạ Thiên.

“Chiều nay làm.” Hạ Thiên nói.

Điền Phương từ chối cho ý kiến, nhún nhún vai. Quan hệ giữa chị ta và Hạ Thiên không tốt, nếu chị ta muốn ngăn cản Hạ Thiên thì đối phương cũng sẽ không nghe theo. Không bằng giúp Hạ Thiên giải quyết vấn đề bên ông bà Nội của Tần Vũ Tinh, đó mới là thực tế. Chị ta tin tưởng quan hệ của bọn họ có thể hòa hoãn. Điền Phương luôn là người làm việc có mục đích rõ ràng, trước kia là vậy, bây giờ vẫn thế. Trong lòng chị ta, cả đời này đều không thể tha thứ cho hành vi bỏ chồng bỏ con của người mẹ bây giờ của mình, cho nên chị ta cũng không mong đợi Hạ Thiên sẽ hoàn toàn tha thứ cho mình.

“Thật ra thì không cần thiết phải công chứng cái gì.” Tần Vũ Tinh cau mày nói.

Bộ dạng của Hạ Thiên ra vẻ như đã quyết định như vậy, thấp giọng nói với cô: “Em không bỏ anh được đâu. Anh, tài sản, lương lai còn có con.” Anh sờ sờ bụng của cô, nói: “Nếu là có em bé, anh có thể ở nhà nguyên cả ngày.”

…… Đàn ông kiểu gì vậy a a a a a! Tần Vũ Tinh hết đường để nói.

“Anh có nhà, Vũ Tinh” Hạ Thiên ôm lấy cô một cách nhẹ nhàng, hôn lên tóc cô: “Đi, đi đón cha mẹ.”

“Không được kêu như vậy!” Tần Vũ Tinh dặn dò anh. Cô thật sự sợ mẹ chịu không nổi kích thích lại phải nhập viện…

“Ừ, kiềm chế!” Hạ Thiên tự nhắc nhở mình.

Trong bệnh viện, cha Tần đỡ vợ ra ngoài, liếc mắt nhìn xe, nói: “Đổi xe à?”

“Không có, xe con đang đi sửa, xe bạn, lên xe đi.” Tần Vũ Tinh đi qua đỡ mẹ, để hai người bọn họ ngồi phía sau, cô ngồi phía trước. Cha Tần vô tâm, không chú ý người lái xe là ai, nhưng mẹ Tần lại khác, nghiêng đầu liếc mắt nhìn, cau mày nói: “Hạ Thiên?”

Cha Tần sửng sốt nói: “Bây giờ là mùa Đông.”

(*Lời người chỉnh ngữ: cha Tần thật làm ta cười đâu ruột.)

……

“Mẹ, xe con hư rồi, Hạ Thiên đến giúp. Ngày hôm qua cũng đều nhờ anh ấy giúp con đưa mẹ đi bệnh viện.”

“À, Hạ Thiên?” Cha Tần phản ứng kịp, nhìn về phía trước hỏi: “Ai là Hạ Thiên?”

……

Tần Vũ Tinh không biết nói sao, chỉ chỉ tài xế nói: “Hạ Thiên.”

“Chú, dì, khỏe không ạ!” Hạ Thiên mỉm cười rất khách sáo.

“À, là cháu trai.” Cha Tần nhìn thoáng qua con gái, nói: “Nhìn đường, chú ý lái xe.”

“Dạ.”

“Mẹ?” Tần Vũ Tinh không thể xác định, nhìn về phía mẹ.

Mặt mẹ Tần không chút biểu cảm, nói: “Từ từ tính sau.”

Thật tốt quá, Trong lòng Tần Vũ Tinh kiên định mấy phần. Xem ra trải qua chuyện của cha, khả năng nhẫn nhịn của mẹ cũng tốt hơn.

“Tiểu Tinh, năm trước mẹ con đã kiểm tra sức khỏe rồi sao?”

Tần Vũ Tinh gật đầu nói: “Tháng 8 năm ngoái đã kiểm tra sức khỏe rồi ạ, ở Ái Khang Quốc Tân. Như vậy đi, năm sau con sẽ mang mẹ tới bệnh viện Tam Giác làm kiểm tra toàn diện một lần. Dù sao cũng đã trả tiền.”

“Ừ, kiểm tra một chút đi. Vấn đề lớn nhất của mẹ con bây giờ chính là rất dễ nổi giận.” Cha Tần nhẹ giọng nói.

Mẹ Tần liếc mắt nhìn ông một cái, nói: “Già chát rồi mà còn mất nết, làm sao không thể tức giận?”

“Là anh sai, anh sai! Em cứ việc la mắng đi, đừng bao giờ giấu ở trong lòng. Anh tự biết mình tuổi không còn nhỏ, cũng sẽ từ chối chức vị viện trưởng bên bệnh viện nước ngoài đầu tư. Dù sao bây giờ cũng có rất nhiều bệnh viện muốn mời anh trở lại, sau này vẫn còn đám bạn già xunh quanh, sẽ không cảm thấy quá cô đơn."

"Ông từ chức hay không từ chức cũng không sao, dù sao tôi cũng định đồng ý giấy mời ở lại của bệnh viện rồi."

“Hả, không phải em muốn về hưu sao?” Cha Tần nhíu mày.

“Về hưu ở nhà làm gì? Rốt cuộc tôi cũng đã rõ ràng, bất kể thế nào đi chăng nữa, đàn bà cũng nên có công việc và cuộc sống riêng của mình. l€quɣ₯ϕɳ Tôi không phải ở nhà phục vụ hai người. Nhìn hai người la tự bieetss, già không nên nết, nhỏ thì đi thông đồng với người khác.”

Tần Vũ Tinh không dám lên tiếng, cùng Hạ Thiên im lặng liếc nhìn nhau.

“Được rồi, được rồi, bằng không chúng ta làm chung bệnh viện đi. Như vậy thì có thể đi làm tan sở cùng với nhau. Em lại không biết lái xe, tới tuổi này rồi mà còn đi làm cũng là một vấn đề. Dầu gì thì anh cũng có thể lái xe.”

Mẹ Tần suy nghĩ một chút rồi nói: “Để tôi suy nghĩ lại.”

Trong lòng Tần Vũ Tinh ủng hộ mẹ đi làm lại ở bệnh viện, tìm chút chuyện làm, đỡ phải suy nghĩ lung tung.

“Mẹ của mẹ không biết mẹ bị gì chứ? Bà Ngoại con…” Mẹ Tần hỏi con gái.

“Không dám nói, chỉ có dì Ba biết. Dì Ba nói buổi tối dì đến đón mẹ đi ăn cơm.”

“Con không đi hả?” Mẹ Tần nhíu mày.

“Con đi chứ. Nhưng chiều nay con phải đi sửa xe trước. Xe con bị hư rồi…”

“Ừ, đi một mình?” Hiển nhiên mẹ Tần không tin, nhìn chằm chằm người lái xe.

“Dạ, có Hạ Thiên đi với con.” Tần Vũ Tinh ngượng ngùng nói.

“Không nên làm phiền người khác.” Cha Tần chen vào nói.

Hạ Thiên cảm giác rất xấu hổ. Cả nhà này nói chuyện không để ý tới đương sự đang lái xe sao?

“Không phiền đâu. Anh ấy là bạn trai của con.” Tần Vũ Tinh thử nói thẳng.

Phốc… Cha Tần há hốc miệng, nói: “Con mới vừa chia tay với Từ Trường Sinh đã có bạn trai.”

……

“Chẳng lẽ còn phải đeo theo Từ Trường Sinh mãi sao? Một tên đàn ông lẹo tẹo bên ngoài, chết không được tử tế!” Đột nhiên mẹ Tần nổi lửa rồi. Cha Tần và Từ Trường Sinh phạm phải sai lầm giống nhau, thiếu chút nữa bà nghẹn thở mà chết, đương nhiên rất căm ghét loại đàn ông ‘trật đường rầy’ này.

Nhất thời cô không biết có nên cám ơn cha cô đã đỡ đạn dùm cô trong thời khắc mấu chốt này hay không?

“Đàn ông nào cũng có thể được, chỉ riêng loại đàn ông bắt cá hai tay thì không thể. Đây sẽ tạo thành thói quen.” Mẹ Tần chúc phúc nói, hoàn toàn quên mất một tháng trước bà đã nói như thế nào.

“Hạ Thiên kia, cậu làm nghề gì?” Cha Tần hỏi. Ông còn tưởng rằng chỉ là bạn bè thông thường, không nghĩ tới người ta là bạn trai của con gái mình. Nếu ông biết con gái mình và Hạ Thiên đã lĩnh chứng, không chừng sẽ khóc lóc sướt mướt.

“Dạ, cháu mở công ty truyền thông ạ.” Hạ Thiên tránh nói vào vấn đề chính.

“Là minh tinh, ông lên baidu, có thể tìm cậu ấy.” Mẹ Tần bổ sung, lời nói không còn ác ý như trước nữa.

Tần Vũ Tinh có chút hoang mang, nhỏ giọng hỏi mẹ: “Mẹ, mẹ đã có cách nhìn khác về Hạ Thiên rồi hả?”

“Hừ, mẹ còn có thể làm được cái gì? Dù sao hiện giờ chúng ta đâu còn mặt mũi gì. Con yêu ai thì yêu, đừng để đến khi bụng con phình ra, Hạ Thiên không cần con nữa, thì tới quấy rầy mẹ!”

Ôi… Cha Tần đơ người, chỉ vào con gái, cả buổi không nói được tiếng nào: “Các người, các người… đã phát triển tới loại quan hệ này rồi!”

“Thời đại thay đổi, ông Tần!” Ngược lại mẹ Tần an ủi ông: “Không phải ông đã đuổi kịp thời đại, tìm được Tiểu Tam à?”

Cha Tần không dám hó hé.

“Không được. Quan hệ đã đến mức này, Anh muốn gặp cha mẹ người ta.”

“Không cha không mẹ.” Mẹ Tần nói.

… Cha Tần lại bị đả kích: “Vậy còn người lớn?”

“Không có ai.” Mẹ Tần đả kích ông một lần nữa.

Không khí trong xe trở nên trầm mặc, không ai nói gì.

Đến cửa nhà, Hạ Thiên xuống xe phụ đỡ mẹ Tần. Đối với một người cha, đàn ông nào cướp đi con gái mình đều là kẻ địch, nhất là loại đột nhiên xuất hiện.

Cha Tần nhìn anh không vừa mắt, đẩy anh ra, tự mình đỡ vợ vào nhà. Tần Vũ Tinh vỗ vỗ lưng Hạ Thiên, nói: “Đừng nản chí. Em thấy mẹ lần này là bình nứt không sợ mẻ, sẽ không gây khó dễ cho anh nữa đâu. Quan trọng là cha em…”

“Ừ, anh không nản chí. Em đã là vợ của anh, hợp pháp!”

Có phải chuyện lĩnh chứng buổi sáng là quá hấp tấp hay không…
Bình Luận (0)
Comment